Tạm biệt Cố Bình, Vương Phong lái xe về thẳng nhà. Bởi vì trời đã chuyển màu đen rồi nên hắn cũng lười chạy đến cửa hàng.

Ở nhà rất yên tĩnh, Đường Ngải Nhu - vị nữ cảnh sát bạo lực này vẫn chưa về nhà. Đây là cơ hội Vương Phong có thể thư giãn một chút. Ở đây cùng với người phụ nữ này không có một giây phút nào được yên tĩnh mà luôn luôn gặp chuyện rắc rối.

Tắm xong, Vương Phong ngồi trên ghế sô pha và bắt đầu luyện tập thuật tụ khí. Luyện tập lâu như vậy mà hắn vẫn chưa chạm tới cánh cửa ngoại kình. Thậm chí có thể nói hắn căn bản không biết làm thế nào mới có thể đạt đến ngưỡng ngoại kình. 

Xem ra phải tìm thời gian để đi hỏi anh Hà mới được.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi Vương Phong cảm thấy đói, bụng đã ục ục kêu lên thì Bối Vân Tuyết trở về.

Khuôn mặt của Bối Vân Tuyết đầy mệt mỏi, hai ngày nay cửa hàng châu báu thật sự quá bận. Nhân viên rời đi khiến cho họ làm việc không kịp. Đến cả cô là bà chủ cũng phải ra mặt bán hàng. 

“Vương Phong, chiếc xe trong ga ra là của ai vậy?”

Nhìn thấy Vương Phong Bối Vân Tuyết cũng tiến tới ngồi ngay cạnh hắn hỏi.

“Ồ, chiếc xe đó là tôi mới mua.” 

Vương Phong nói không chút dấu giếm.

“Tôi nhớ giá cả của chiếc xe đó hình như là bảy triệu thì phải? Cậu thật sự mua?”

Bối Vân Tuyết trợn mắt một cái nhưng cũng không có ý trách hắn. 

Đối với cô mà nói cho dù là bảy triệu cô cũng có thể mua được. Thật ra đừng nói là bảy triệu, cho dù Vương Phong muốn mua thì bảy chục triệu cô cũng bỏ ra.

“Hôm nay tại đại lý xe tôi có gặp một tên ngốc cứ nhất quyết cùng tôi phân cao thấp, cho nên cuối cùng tôi mới nhất thời hồ đồ mua chiếc xe này về. Chị Tuyết, không trách tôi chứ?”

Vương Phong nói, khuôn mặt mang theo sự xin lỗi. 

“Không sao, chỉ là một chiếc xe thôi mà.” Bối Vân Tuyết lắc đầu sau đó mới nói: “Cậu ăn tối chưa?”

“Chưa ăn, tôi đợi chị trở về rồi cùng đi ăn.”

Vương Phong thành thật nói. 

“Vậy thì cậu đợi tôi một chút, tôi đi tắm.” Nói xong Bối Vân Tuyết từ ghế sô pha đứng lên.

Chỉ là không đợi đến lúc cô đứng lên thì Vương Phong đã đè vai của cô xuống.

“Chị Tuyết, tôi thấy hôm nay chị mệt như vậy, để tôi mát xa cho chị thư giãn nhé.” Vương Phong nói sau đó ngồi phía sau người Bối Vân Tuyết. 

“Cậu biết mát xa?” Sắc mặt Bối Vân Tuyết có chút kinh ngạc và không tin.

“Lúc tôi nhàm chán đã học qua một chút, chị cứ thử một chút, thoải mái hay không em thì biết ngay mà.”

Vừa nói Vương Phong bắt đầu dùng hai tay của mình mát xa hai bả vai của cô đồng thời từ từ đưa chân khí của mình vào. 

“Ừ!”

Được Vương Phong dùng đôi tay thoải mái mát xa Bối Vân Tuyết không chịu được từ trong miệng phát ra một âm thanh giống như tiếng hờn dỗi khiến khuôn mặt của cô biến ửng hồng.

Nghe thấy âm thanh của cô phát ra trong lòng Vương Phong thật ra cũng có một chút rung động. Chỉ là hắn không hề càn quấy mà vẫn như cũ mát xa cho Bối Vân Tuyết. 

Ngày hôm nay hắn đi ra ngoài chơi một ngày khiến cho cô một mình ở cửa hàng bận rộn thì đương nhiên hắn sẽ khiến cho cô thư giãn một chút.

“Được rồi, không cần mát xa nữa. Tôi đi tắm sau đó chúng ta đi ăn.”

Bối Vân Tuyết thoát khỏi đôi tay của Vương Phong rồi đi vào trong phòng tắm. 

Cô sợ bản thân mình cứ tiếp tục để hắn mát xa cả người cô sẽ tan chảy trong vòng tay của Vương Phong. Cảm giác đó thật sự rất thoải mái. Rất nhiều lần cô thiếu chút nữa phát ra những âm thanh khiến mình thật xấu hổ.

Tắm không mất nhiều thời gian, chỉ khoảng mấy phút Bối Vân Tuyết từ trong buồng tắm đi ra.

Sau khi tắm xong là khoảnh khắc đẹp nhất của Bối Vân Tuyết. Bộ áo ngủ tơ tằm căn bản không thể nào che khuất đi thân hình nóng bỏng của cô. Mái tóc ướt càng không thể nào làm mất đi sức quyến rũ của cô, Vương Phong nhìn thấy thì miệng lưỡi đều khô. 

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Vương Phong nhìn thấy Bối Vân Tuyết từ trong phòng tắm đi ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy, Vương Phong đều cảm thấy trong lòng mình không ngừng rung động. Bối Vân Tuyết có thể tạo cho hắn cảm giác bị mê hoặc hết lần này đến lần khác.

Nếu để Vương Phong nói ra nguyên nhân thì cũng chỉ có thể nói là Bối Vân Tuyết thực sự quá xinh đẹp. Giống như từ trên thiên đình rơi xuống một nàng tiên nữ vậy. Đẹp không tì vết, vẻ đẹp hoàn mỹ không gì so sánh được.

“Đợi tôi một chút tôi đi thay đồ.” Nhìn thấy ánh mắt Vương Phong sững sờ nhìn mình, khuôn mặt Bối Vân Tuyết cũng ửng hồng chạy lên gác. 

Một lát sau, cô thay xong quần áo đi xuống. Cô không hề trang điểm nhưng tố chất tự nhiên của cô có thể là vẻ đẹp hoàn chỉnh của tất cả những người phụ nữ khác hợp lại.

Bây giờ, cô mặc một chiếc váy màu tím, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ đá quý pha lê lóe sáng huy hoàng, xinh đẹp không ai sánh bằng.

Cô đi một đôi giày cao gót, trên chân của cô lộ ra một chiếc lắc chân pha lê. Đôi chân dài và trắng như tuyết bước về phía trước trắng sáng lung linh khiến cho đôi mắt của Vương Phong ngây ngất. 

Hai tay cô đặt xuống đôi chân của mình hỏi: “Vương Phong, bộ trang phục này có đẹp không?”

“Không.” Vương Phong lắc đầu sau đó mới nói: “Chị Tuyết, hôm nay thật sự là quá đẹp rồi, đơn giản mà nói thì cứ như là tiên nữ vậy.”

Lời Vương Phong nói đều rất nghiêm túc. Bởi vì lúc này Bối Vân Tuyết thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là khi đeo chiếc vòng đá quý pha lê càng khiến vẻ đẹp của cô lan tỏa ra bốn phía, khí chất của cô lại càng nổi trội lên. Bối Vân Tuyết không chỉ đẹp ở bên ngoài mà lúc này cả khí chất của cô đều cũng không gì sánh bằng. 

“Bớt nhiều lời đi.” Nghe thấy lời Vương Phong nói trong lòng Bối Vân Tuyết trước tiên có một chút vui mừng sau đó mới oán trách Vương Phong.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Cười nhẹ nhàng Vương Phong nhanh chóng vào ga ra xe lấy chiếc xe Lamborghini hôm nay mới mua ra. 

Chiếc xe này là bảy triệu, so với chiếc xe Audi TT của Bối Vân Tuyết còn tốt hơn rất nhiều.

“Người đẹp, mời lên xe.” Vương Phong chạy tới mở cánh cửa xe mời Bối Vân Tuyết vào khiến Bối Vân Tuyết bật cười.

“Chị Tuyết, chúng ta đi đâu. Chị nói đi đâu thì chúng ta đi đó.” Trên xe Vương Phong hỏi. 

“Ừ, rất lâu rồi không đưa cậu đi ăn một cách đàng hoàng rồi. Chúng ta đến nhà hàng Cách Lâm bên bờ sông Giang nhé.” Bối Vân Tuyết nói sắc mặt từ từ trở về bình thường.

“Vậy chị chỉ đường cho tôi đi. Tôi không biết đường đến đó.” Vương Phong nói, sau đó lái chiếc xe Lamborghini lao nhanh như cơn gió về phía trước.

Chiếc xe Lamborghini không hổ là chiếc xe đắt tiền. Trên đường đi chiếc xe đã hấp dẫn sự chú ý của biết bao nhiêu người. Những ánh mắt này đều tràn đầy sự ngưỡng mộ. 

Một đồ vật trị giá bảy triệu không phải người bình thường nào cũng có thể mua được.

Mất khoảng hai mươi phút Vương Phong và Bối Vân Tuyết cuối cùng cũng đến nơi mà Bối Vân Tuyết nói.

Nhà hàng không lớn nhưng chan chứa tình đầy cảm, cùng lúc đó có tiếng nhạc nhẹ nhàng ấm áp bên trong truyền ra. 

Vừa xuống xe, trước cửa hàng có một người nhân viên chạy đến, khuôn mặt tươi cười.

“Mang xe đi đỗ giúp tôi.” Đưa chìa khóa xe Vương Phong cũng thuận tiện đưa vào trong tay người phục vụ này hai trăm đồng.

“Vâng thưa anh.” Nhân viên phục vụ nói sau đó mang xe của Vương Phong đi đỗ. Khi ngồi vào trong xe ánh mắt hắn đối với gia thế đằng sau của Vương Phong tràn đầy sự ngưỡng mộ. 

Đi xe đẹp lại còn có cả người đẹp là việc mà bao nhiêu người đều ngưỡng mộ. Chỉ là hắn không có được sức hút giống như Vương Phong.

Vương Phong và Bối Vân Tuyết vừa đến đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người trong nhà hàng. Đặc biệt là những ánh mắt háo sắc của một số người đàn ông kia đều đổ dồn lên người của Bối Vân Tuyết, trong đó có cả những người trung niên.

Trang phục ngày hôm nay của Bối Vân Tuyết khiến cho già trẻ cũng căn bản không thể nào nhẫn nhịn được. 

“Xin hỏi hai người đã đặt bàn trước chưa vậy?” Lúc đó một nhân viên tới tôn trọng hỏi.

“Xin lỗi, chẳng lẽ các anh ở đây không còn chỗ trống sao?” Bối Vân Tuyết nói với giọng điệu uyển chuyển.

“Ồ, có chứ. Xin mời đi theo tôi.” Người nhân viên nhìn Vương Phong với ánh mắt ngưỡng mộ sau đó đưa hai người họ đến vị trí gần cửa sổ. 

“Đây là thực đơn.” Người phục vụ đưa thực đơn ra trước mặt của Vương Phong và Bối Vân Tuyết sau đó cung kính đứng sang một bên thỉnh thoảng lại liếc nhìn trộm Bối Vân Tuyết.

Những món ăn trên thực đơn đều là món ăn phương tây. Chỉ cần nhìn giá cả trong lòng Vương Phong có một chút giật mình. Những món ăn ở đây đắt không theo chuẩn mực nào. Một món bò bít tết tùy ý cũng lên tới con số hàng nghìn. Đúng là cướp tiền.

Nhưng những lời nói như vậy hắn tuyệt đối không bao giờ nói ra. Hắn tiếp tục lật qua xem những món trong thực đơn, nhưng rất nhanh sắc mặt của hắn cũng trở nên quái dị. Bởi vì thực đơn đó toàn là những món ăn dành cho tình nhân. 

Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Bối Vân Tuyết, Vương Phong không chọn nữa mà chỉ trên thực gọi món ăn có giá là mười lăm nghìn nói: “Cho tôi gọi món này.”

“Được, vậy anh có cần rượu vang không?” Người phục vụ hỏi.

“Vậy có thể lấy ra một chai rượu vang giá khoảng mười ngàn nhé.” Vương Phong lại chẳng hề gọi những món mấy trăm ngàn tệ. 

“Được rồi, hai người đợi một chút nhé.” Người phục vụ cười nụ cười ấm áp sau đó cầm thực đơn đi chuẩn bị.

“Chị Tuyết, không ngờ chị cũng tình cảm quá đấy chứ.” Vương Phong cười nói với khuôn mặt hài lòng.

“Cái gì, cậu nói cái gì thế?” Bối Vân Tuyết lườm Vương Phong, khuôn mặt tự nhiên đỏ lên. 

Dưới ánh đèn chiếu xuống, vẻ đẹp của Bối Vân Tuyết là vẻ đẹp có hiếm có.

“Ha ha người đẹp khỏe chứ.” Trong lúc Vương Phong đang nhìn Bối Vân Tuyết với ánh mắt sâu đậm thì bỗng nhiên xuất hiện một tên béo đến trước ghế của bọn họ. Khuỷu tay của hắn đặt lên bàn nói với Bối Vân Tuyết.

Giọng của hắn mười phần là không nghiêm túc, không cần nghĩ Vương Phong cũng biết tên béo này đã lộ ra vẻ háo sắc. 

Hắn che lại khiến Vương Phong không nhìn thấy Bối Vân Tuyết nữa.

Trong lòng có một chút tức giận Vương Phong nói: “Anh bạn này, xin mời tránh ra.”

“Mày cho rằng nhà hàng này là của nhà mày mở hay sao? Tao thích đi đâu đó là quyền tự do của tao.” Tên béo quay người, vẻ ngoài rất xấu xí, khuôn mặt toàn thịt, che hết cả mắt. 

Với dung mạo này thì thật sự có lỗi với bố mẹ hắn, Vương Phong có một chút ngao ngán.

“Xin đừng làm phiền chúng tôi ăn cơm.” Vương Phong nói, giọng tức giận không khách khí.

Không ngờ nghe thấy lời của hắn tên béo lập tức giận dữ chỉ Vương Phong nói: “Mày là cái thứ gì mà cũng dám nói những lời như thế với tao?” 

“Ha ha!” Vương Phong cười, chỉ có điều nụ cười rất lạnh. Hắn đã cảnh cáo tên béo tránh ra nhưng không ngờ tên béo lại không biết điều như thế.

Một người còn sống sờ sờ đang còn ngồi chỗ này mà hắn lại còn dám đến bắt chuyện với chị Tuyết, chẳng lẽ coi hắn như người vô hình sao?

“Tao nói lại lần nữa, mày từ đâu đến thì trở về đó. Đừng làm ảnh hưởng đến bọn tao lúc ăn.” 

“Mẹ nó, tao nhìn người phụ nữ của mày là phúc phận của mày. Mày đây là muốn chết hả?” Tên béo giận dữ, khuỷu tay toàn thịt với thịt của hắn chuẩn bị tới “hỏi thăm” Vương Phong.

Chỉ là nắm đấm của hắn còn chưa chạm đến Vương Phong đã dễ dàng bị tay của Vương Phong khống chế.

Tay của hắn hơi dùng lực lập tức khiến cho tên béo đau đớn bắt đầu kêu la thiếu chút nữa chân cũng quỳ xuống đất. 

“Tao không muốn nói lại lần nữa, mày từ đâu đến thì trở về đấy cho tao nếu không đừng trách tao bẻ gãy tay của mày.” Nói xong Vương Phong hất tên béo này ra ngoài sau đó khuôn mặt từ từ bình tĩnh trở lại.

“Được, mày được lắm.” Vừa rồi tên béo thiếu chút nữa bị Vương Phong bẻ gãy cổ tay cho nên lúc đó cả khuôn mặt của hắn đều trắng bệch và bỗng nhiên sợ Vương Phong.

“Cút đi!” Vương Phong hét lên một tiếng sau đó tên béo mặt xám xịt bỏ chạy. 

Ăn một bữa cơm lại gặp phải một tên không cần đến thể diện đến kiếm chuyện, không đánh hắn là nhẹ tay lắm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play