Với thu nhập của anh mà nói, muốn mua xe quả là chuyện xa vời, nếu không phải Vương Phong thay anh trả tiền, anh cũng không thể mua nổi. Hiện tại trong thẻ ngân hàng của anh chỉ có khoảng một triệu. Nhưng tiền này là tiền để trị bệnh cho mẹ, một đồng anh cũng không dám xài.
“Anh không am hiểu về xe cho lắm, hay là chú giúp anh chọn một chiếc đi.” Cố Bình nói, nơi này có quá nhiều loại xe, anh nhìn đến có chút hoa mắt không biết nên chọn loại nào.
“Ơ, em cũng không biết gì về xe cả, em chỉ biết lái xe thôi.” Vương Phong cười xấu hổ, sau đó hắn tiếp tục nói: “Dù sao đi nữa thì cảm thấy nó tốt là được rồi.”
“Không biết hai anh muốn mua loại xe kiểu dáng như thế nào?” Lúc này một nhân viên khác đi tới, trên mặt vẫn là một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.
“Anh đây thật là biết nói đùa, xe tốt ở nơi này thì có rất nhiều chỉ là không biết các anh muốn mua loại nào? Giá như thế nào?” Trong mắt người nhân viên này tràn đầy sự vui vẻ khi nhìn Vương Phong.
“Vậy xem loại dưới năm trăm ngàn đi.” Vương Phong đáp, hắn không có quá nhiều yêu cầu đối với xe ô tô. Xe chẳng qua chỉ là phương tiện đi lại, có thể lái đi là tốt rồi.
“Vậy mời hai anh theo tôi.” Người nhân viên gật đầu, sau đó dẫn hai người đến nơi bán xe ở khu C. Cửa hàng xe hơi này cũng giống như cửa hàng châu báu Hoa Liên mà hắn từng đến, đều phân ra tất cả bốn khu vực ABCD.
Khu D là khu có giá xe hai trăm ngàn trở xuống, còn khu C là khu có giá hai trăm ngàn đến khoảng năm trăm ngàn, chính là giá mà Vương Phong vừa nói đến.
Khu B thì có giá khoảng từ năm trăm ngàn đến một triệu, khu A là khu xe cao cấp giá từ một triệu trở lên.
“Anh cảm thấy chiếc xe này như thế nào?” Người nhân viên chỉ vào một chiếc Audi A4 hỏi: “Phần cứng của chiếc xe này được thiết kế rất tốt, loại này rất phù hợp với nhân viên văn phòng.”
“Anh có vừa ý không?” Không để ý đến người nhân viên này, Vương Phong quay người nói với Cố Bình.
Chiếc xe hơn ba trăm ngàn, nói đắt cũng không đắt, Vương Phong mua nó cũng không thành vấn đề.
“Chú ba, hay là thôi đi.” Cố Bình biết rằng tên đó khinh thường bọn họ chắc chắn là vì anh mặc bộ đồ bạc màu này. Thế nên lúc này anh ngay lập tức liền kéo Vương Phong lại.
“Đi, chúng ta cũng qua đó xem một chút.” Vương Phong nói, sau đó rút tay khỏi tay của Cố Bình và đi đến khu A.
“Anh ơi, anh ơi.” Nhìn thấy Vương Phong có khả năng sẽ làm loạn, người nhân viên này lập tức gọi hắn lại.
“Làm gì vậy?” Vương Phong nhìn người nhân viên một cái rồi nói.
“Anh ơi, anh đừng làm tôi khó xử.” Trên mặt nữ nhân viên này lộ ra nụ cười áy náy, sau đó Vương Phong liền hiểu ra cô muốn nói gì.
“Yên tâm đi, tôi qua đó không phải để gây sự, tôi đi mua xe, cô không phải là nhân viên của nơi này sao, lát nữa giới thiệu cho tôi vài chiếc.” Vương Phong cười cười, sau đó quay đầu tiến về phía khu A.
Tên thanh niên chế giễu hai người bọn họ nhìn bộ dạng thì có vẻ như muốn đến khu A này mua xe, thế nên Vương Phong và Cố Bình bước đến thì liền nhìn thấy hắn.
“Chậc chậc, hai tên nhà quê này chẳng lẽ muốn đánh tao à?” Tên thanh niên này nhìn thấy hai người Vương Phong và Cố Bình vẫn vui vẻ không thèm sợ hãi mà mỉa mai như trước.
“Không việc gì phải so sánh với một con chó.” Vương Phong cười thờ ơ, ngược lại sắc mặt tên thanh niên kia lập tức thay đổi.
“Mày nói cái gì?” Khuôn mặt tên thanh niên hiện lên vẻ lạnh lùng nói.
“Tao nói gì chẳng lẽ mày nghe không rõ hay sao? Muốn tao nói lại lần nữa không?” Vương Phong hơi nheo mắt lại và nói.
“Cậu Tề, không nên cãi nhau với hắn ta, chúng ta mua xe thôi.” Lúc này người phụ nữ đi bên cạnh tên thanh niên kia níu lấy góc áo của hắn, muốn hắn đừng gây sự.
“Hừ, ông chủ như tao đây không chấp tên nhà quê như mày, một con quỷ nghèo như mày cố gắng cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện mua xe ở nơi này.” Tên thanh niên xì một tiếng rồi sau đó kéo người phụ nữ bên cạnh bỏ đi.
“Nhân viên đâu, tôi muốn mua chiếc xe này.” Tên thanh niên này nói với một nữ nhân viên kế bên, chiếc xe hắn chỉ vào là một chiếc xe thể thao trị giá một triệu rưỡi.
“Vâng.” Nghe thấy lời của tên thanh niên nọ, trên mặt người nhân viên kia liền lộ ra một nụ cười, nếu như bán được chiếc xe này thì cô có thể nhận rất nhiều tiền hoa hồng.
“Hừ, hai cái tên nhà quê.” Quay đầu nhìn hai người Vương Phong khinh miệt, trong mắt tên thanh niên này toàn bộ đều là sự tự cao.
“Anh…” Trên mặt nữ nhân viên này liền lộ ra vẻ khổ sở, không có chút phấn khích nào.
“Không cần lo lắng, chỉ có hai triệu thôi mà, tôi vẫn trả nổi.” Biết người nhân viên này đang lo lắng điều gì thế nên Vương Phong không nói thêm nữa, hắn trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra nói: “Trong thẻ này hiện tại có hai triệu, mua chiếc xe này cũng không thành vấn đề.”
“Thật không?” Nghe thấy lời Vương Phong nói, mắt người nhân viên này liền tỏa sáng, có vẻ như đã tin vào những lời nói của Vương Phong rồi.
Trước đó bọn họ còn lang thang ở khu B, cô còn không tin được là Vương Phong có thể mua được chiếc xe trị giá tận hai triệu nhưng hiện tại ngay cả thẻ ngân hàng cũng đã mang ra rồi, cô cũng không thể không tin.
Đi cùng là một người mặc bộ quần áo rẻ tiền, thậm chí bộ quần áo đó còn bị bạc màu nữa thế nhưng hiện tại anh ta tiêu hai triệu trong nháy mắt không có chút do dự nghĩ rằng hay đây chính là một người giàu có sống ẩn dật? Nghĩ đến đây tim của cô đập nhanh không ngừng.
Chiếc xe trị giá hai triệu nếu có thể bán đi thì cô có thể nhận được rất nhiều hoa hồng, thậm chí số tiền đó còn hơn số tiền lương cô chăm chỉ làm việc nửa năm ở đây.
Bề ngoài của chiếc Ferrari này trông vô cùng mạnh mẽ vô cùng tinh tế, đây là một chiếc xe thể thao nổi bật vượt trội. Giá của chiếc xe này cũng đắt hơn chiếc xe mà tên thanh niên kia chọn, giá cũng đã vượt quá ba triệu rồi.
Chết tiệt!
Nhìn thấy cảnh này, tên thanh niên kia tức giận đến mức khóe miệng có chút run rẩy, hắn nhận ra tên Vương Phong này là muốn chống đối hắn.
“Không muốn chiếc này nữa, tôi muốn chiếc này.” Vừa nói tên thanh niên trẻ vừa dùng ngón tay chỉ vào chiếc xe hơi khác, đó là một chiếc Aston Martin. Chiếc xe này còn đắt hơn chiếc lúc nãy, hơn bốn triệu.
Giờ phút này hai người nhân viên đi theo bọn họ cũng cảm thấy ngây ngô, chẳng qua chỉ là mua một chiếc xe thôi, hiện tại thì lại giống tranh nhau đốt tiền hơn.
“Thưa anh, xin anh đừng quá tức giận.” Khách cảm thấy tức giận kiểu này đối với người nhân viên mà nói là việc tốt nhưng giờ phút này nữ nhân viên đi bên cạnh Vương Phong lại nói.
Cô nhận ra Vương Phong chỉ là muốn chống đối người thanh niên kia nhưng Vương Phong có thể chi ra nhiều tiền như thế không, thứ hai là cô cũng không muốn đứng nhìn Vương Phong mất tiền oan như thế này.
“Tôi muốn mua chiếc này.” Vương Phong nói, sau đó liếc nhìn tên thanh niên kia mỉm cười.
Người thanh niên này là một kẻ giàu có, đồ hắn mặc trên người không dưới hai mươi ngàn chỉ là lần này hắn mua xe thì cha hắn chỉ cho hắn năm triệu. Trong khoảng năm triệu thì hắn có thể mua bất kỳ chiếc xe nào nhưng vượt quá khoảng này… hắn cũng không có được được nhiều tiền như vậy.