"Nhàm chán, cúp đây." Nhìn thấy là một dãy số xa lạ, Đường Ngải Nhu cũng lười nói nhảm, sắc mặt khó coi sau đó liền định cúp điện thoại. 

Chỉ là không đợi đến khi máy cúp, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói trong điện thoại: "Tôi là Vương Phong."

Giọng vô cùng bình thản, hơn nữa còn là cái loại mà cô nghe rồi thì sẽ sợ hãi, nhưng mà vừa nghĩ tới là tên lưu manh Vương Phong này thì cô nhất thời liền không vui, tên Vương Phong này bình thường chống đối cô cũng thôi đi, bây giờ lại còn gọi điện thoại tới nơi này cho cô, hay thật sự cho rằng cô đây không có chuyện làm? 

Nghĩ tới đây, Đường Ngải Nhu vô cùng phẫn nộ, cứ như là gầm gừ mà hét lên: "Tên lưu manh nhà anh, bà đây bây giờ không rảnh nói lý với anh."

Bây giờ cô đang bị vụ án của tên giết người kia làm cho sầu não đến sắp bạc đầu cho nên đối với Vương Phong đương nhiên là có thái độ không tốt.

Những người đang tập trung làm việc từ bốn phía ở cục cảnh sát sau khi nghe được Đường Ngải Nhu gào thét thì sắc mặt ai ai cũng có chút thay đổi, nháo nhào rời khỏi nơi này, giống như tránh ôn thần.

Đường Ngải Nhu là một người đẹp, điều này không có gì phải hoài nghi, hơn nữa còn là một người đẹp cực phẩm, số người thèm thuồng sắc đẹp của cô cũng không ít, nhưng mà từ khi có người theo đuổi cô bị đánh đến gãy xương sườn phải nằm trong bệnh viện một tháng thì liền không còn có người đàn ông nào dám để ý đến cô.

Sắc đẹp này đem so sánh với cái mạng nhỏ mình thì bọn họ không thể không lựa chọn cái sau, cô nàng “khủng long bạo chúa” này thì ai mà dám đi trêu chọc.

Mà bối cảnh Đường Ngải Nhu cũng vô cùng không tầm thường nên cũng không người nào dám mạnh dạn chống đối cô.

"Cô đã không rảnh nói lý với tôi thì thôi, vốn dĩ tôi còn muốn tặng cô một món quà." Trong điện thoại truyền đến tiếng của Vương Phong, mà hắn cũng chuẩn bị cúp điện thoại.

Cô gái điên này, cho cô tôi lợi ích lại còn tỏ thái độ như vậy, cũng không bằng Vương Phong hắn trực tiếp đi báo án.

Dù sao ai bắt được tên biến thái thì người đó có công lao, Đường Ngải Nhu không cần thì còn có nhiều người xếp hàng đợi nhận.

"Quà?" Nghe thấy giọng nói trong điện thoại truyền đến, Đường Ngải Nhu vội vàng kêu lên: "Chờ một chút."

"Cô gái điên, cô còn có chuyện gì?" Trong điện thoại, giọng của Vương Phong đã thay đổi đến mức như không còn kiên nhẫn.

"Quà mà anh nói là cái gì?" Đường Ngải Nhu có chút hoài nghi hỏi, ánh mắt nhìn xung quanh, cứ như có tật giật mình.

"Tên biến thái giết người bây giờ đang ở trong tay tôi, nếu như cô muốn truy bắt hắn để quy án thì mau đến chỗ của tôi, nếu như cô không đến, tôi đành phải thông báo cho người khác." Tiếng của Vương Phong trong điện thoại vang lên khiến Đường Ngải Nhu trong chốc lát sững sờ ngay tại chỗ.

"Thật sao?" Qua năm giây, Đường Ngải Nhu lúc này mới kêu to một tiếng, chấn động đến Vương Phong ở đầu bên kia điện thoại không thể không để điện thoại tránh xa tai hắn.

Cô gái điên này, thật đáng sợ, quả thực là quá kinh khủng.

"Cô cho là tôi có cần lừa cô không? Cho cô thời gian hai mươi phút, nếu cô không đến thì tôi cũng chỉ đành dành lợi ích cho người khác." Vương Phong bình thản nói khiến cho Đường Ngải Nhu gấp gáp hỏi: "Chỗ đó là ở đâu? Tôi lập tức đến ngay." Giọng của cô có chút vội vàng.

"Ở Cao ốc Tân Dương, cô đến nơi sẽ có người dẫn cô vào." Nói xong thì Vương Phong liền cúp điện thoại, lười nói nhảm thêm với cô gái điên này.

"Mấy người các anh tranh thủ thời gian đến tới đây cho tôi, rời cục." Sau khi cúp điện thoại, Đường Ngải Nhu hét lớn một tiếng với đám người mới vừa rời khỏi đồn cảnh sát làm bọn họ cả suýt chút giật mình lăn ra đất.

Bà nội của tôi ơi, cô đúng là muốn hù chết chúng tôi mà.

Tuy nhiên đối với lời nói của Đường Ngải Nhu thì bọn họ không dám chần chừ, bởi vì bọn họ sợ bọn họ một khi chần chừ thì rất có thể sẽ phải nằm viện.

Tốc độ của bên phía Đường Ngải Nhu rất nhanh, Vương Phong nói là cho bọn họ hai mươi phút, thực ra bọn họ chỉ mất mười phút thì đã đi tới cổng cao ốc Tân Dương.

Trên đường đi, bọn họ không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, hình như tốc độ xe đều trên trăm dặm một giờ.

Vẫn may bọn họ là người trong cục cảnh sát, bằng không phía sau bọn họ chỉ sợ đã sớm có cảnh sát giao thông đuổi theo.

"Mời đi theo tôi." Lúc này thì một người ở cổng cao ốc Tân Dương đi tới chỗ nhóm người Đường Ngải Nhu và cung kính nói.

"Dẫn đường." Nhìn thấy người áo đen này, Đường Ngải Nhu đến một chút sợ hãi cũng không có, phải biết rằng mỗi người bọn họ đều có mang súng nên cũng không sợ người khác ra vẻ.

"Ông chủ, tôi đã đưa người đến." Trong tầng hầm ngầm của cao ốc Tân Dương, hắn nói xong thì đưa nhóm người Đường Ngải Nhu tới nơi này.

"Được rồi, cậu đi đi." Hà Thiên phất phất tay, tên này lập tức liền lui xuống.

"Đây chính là tên biến thái kia?" Lúc này Đường Ngải Nhu bước vào phòng, lạnh lùng nhìn cái tên áo đen bị trói trên ghế.

Chỉ là tên này bây giờ cả người đều ủ rũ, căn bản không có trả lời Đường Ngải Nhu.

"Vương Phong, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này ánh mắt Đường Ngải Nhu nhìn Vương Phong với sắc mặt bình thản mà dò hỏi.

Hít một hơi thật sâu, Vương Phong đứng lên từ trên ghế, trầm giọng nói: "Người này muốn hại chị Tuyết, bị tôi bắt được."

Giọng của Vương Phong không lớn nhưng sau khi rơi vào tai Đường Ngải Nhu lại là làm cho cô lập tức thay đổi sắc mặt, cô liền xông lên tóm lấy bả vai Vương Phong, giọng hình như đang run rẩy: "Vậy Tiểu Tuyết… cậu ấy có sao không?"

Trong lòng Đường Ngải Nhu giờ phút này vô cùng khẩn trương, bởi vì cô sợ mình không chịu nổi kết quả thốt ra từ miệng Vương Phong.

"Không có sao." Vương Phong lắc đầu, sau đó mới lạnh lùng lướt qua mặt cái tên áo đen bị trói trên ghế và nói: "Tôi truy đuổi sát sao, bằng không thì có khả năng chỉ có thể tìm thấy thi thể chị Tuyết."

Giọng của Vương Phong có chút ảm đạm, nhưng cũng còn may, may là hắn có khả năng nhìn xuyên thấu, bằng không hắn không có cách nào tưởng tượng được tâm trạng khi hắn nhìn thấy thi thể Bối Vân Tuyết là gì.

"Tôi bắn chết anh." Đột nhiên Đường Ngải Nhu móc súng từ sau lưng mình ra, trực tiếp chĩa vào mặt tên kia.

"Cảnh sát Đường, không nên manh động." Thấy cảnh này, những người cảnh sát cùng đi theo cô nháo nhào xông lên níu lấy Bối Vân Tuyết.

Bọn họ mặc dù là cảnh sát nhưng lại không có quyền giết người, mà bọn họ cũng không có nhận được ủy quyền, lại không có chứng cứ gì, giết người như vậy sẽ là phạm pháp.

"Người anh em, không biết những lời này của anh rốt cuộc có chứng cứ hay không?" Một người cảnh sát hỏi, ánh mắt hướng về Vương Phong.

Trước mắt người cảnh sát này, Vương Phong móc từ trong túi của hắn ra một cây bút ghi âm, trực tiếp ném vào trong tay tên cảnh sát này, nói: "Trong này có chứng cứ phạm tội của tên biến thái này, anh nghe một chút sẽ hiểu rõ."

Lúc bọn họ vẫn chưa tới, Vương Phong cũng sớm đã khiến tên biến thái này tỉnh lại, đồng thời ép buộc hắn nói ra chứng cứ phạm tội của bản thân, bởi vì hắn biết, không có chứng cứ gì thì cảnh sát nhất định là sẽ không tin tưởng cho nên bây giờ mới có cảnh này.

Mở bút ghi âm, bên trong rất nhanh liền truyền ra tiếng của tên áo đen này, tiếng của hắn vừa có chút đau khổ, lại có chút hoảng sợ.

Nhưng nghe đến đoạn hắn tường thuật, cảnh sát ở đây đều thay đổi sắc mặt, bởi vì so với những gì họ điều tra ra hoàn toàn phù hợp, một chỗ bị bỏ sót cũng không có.

Cho nên giờ phút này bọn họ đã có hơn một nửa đều tin tưởng cái tên bị trói chặt này chính là tên biến thái giết người mà bọn họ cả ngày lẫn đêm đều muốn bắt về, hơn nữa nghe được lời của Vương Phong, bọn họ cũng coi là đã hiểu, khẳng định là người này lại muốn gây án một lần nữa nhưng không may để Vương Phong gặp được.

Nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, trên cơ thể hình như không có một chỗ nào là bình thường, vài chỗ thậm chí còn có thể nhìn thấy máu thịt xương cốt bên trong.

Trước đó rõ ràng là đã bị nhận một sự tra tấn, bọn họ chuyên phá án thì không phải là chưa từng thấy qua hiện trường án mạng, nhưng mà so sánh với thứ mà bọn họ nhìn thấy trước kia thì cảnh tượng trước mắt càng khiến bọn họ hãi hùng khiếp vía.

Người này rõ ràng vẫn chưa chết, chỉ là cả người hắn đều bị thương, không nơi nào bình thường, rõ ràng là lúc còn sống bị người ta dùng vật sắc nhọn rạch ra.

Cho nên khi bọn họ nhìn ánh mắt của Vương Phong lần nữa thì đã có chút sợ hãi, người này  ra tay không phải tàn ác một cách bình thường.

Nhưng mà bây giờ bọn họ cũng không dám trách tội Vương Phong, bởi vì nếu như không có Vương Phong mà bọn họ muốn bắt được cái tên biến thái này thì cũng không biết còn cần thời gian bao lâu.

Vương Phong không chỉ không có lỗi, ngược lại còn có công, hơn nữa nhìn thấy hành động trước đó của Đường Ngải Nhu thì bọn họ cũng hiểu, chỉ sợ người thanh niên kia cùng cô nàng “khủng long nữ” này có quan hệ không tồi.

"Đưa người này đi cho tôi." Nhận được khẩu cung từ chính miệng hắn thì đã có đầy đủ chứng cứ bắt người cho nên một người cảnh sát lập tức ra lệnh.

"Vâng."

Rất nhanh thì tên áo đen toàn thân trọng thương bị hai người cảnh sát đưa đi, mà lúc này đây bọn họ mới buông Đường Ngải Nhu đang giận dữ ra.

"Người anh em, cám ơn cậu giúp bọn tôi bắt được tội phạm, tuy nhiên dựa theo quy định thì cậu cần cùng chúng tôi trở về khai báo một chút…"

"Không cần đâu." Nghe đến đó, Vương Phong dĩ nhiên biết anh ta muốn nói gì, hắn chỉ Hà Thiên, nói: "Người này ở cùng tôi, anh ta biết tất cả mọi thứ cho nên để anh ấy đi cùng các người một chuyến đi."

Nhìn thấy Vương Phong lại đẩy mình ra, Hà Thiên nhịn không được mà lộ ra một nụ cười đau khổ, nhưng anh cũng không nói thêm gì, bởi vì anh nhìn ra Vương Phong bây giờ căn bản không muốn đi cùng những cảnh sát này.

"Đúng, tôi cũng là người chứng kiến, có thể toàn quyền làm chứng." Hà Thiên nói, người cảnh sát này trầm ngâm một lát rồi đáp: "Vậy cũng được, anh hãy cùng chúng tôi trở về."

"Thu đội!" Người cảnh sát ấy ra lệnh, sau đó toàn bộ những cảnh sát ở đây đều lui ra ngoài.

Dù đã bắt được tội phạm nhưng bước tiếp theo là tra khảo chặt chẽ cho nên bọn họ phải gấp gáp trở về, nếu như chuyện này tra ra manh mối thì tin rằng họ có thể đòi lại công đạo cho những người bị hại trước đó.

"Cảnh sát Đường, trạng thái cô hôm nay đã không tốt để tiếp tục, cô trở về đi." Lúc này người cảnh sát nói, sau đó cũng không để ý Đường Ngải Nhu mà trực tiếp lui ra ngoài.

"Vương Phong, Tiểu Tuyết bây giờ ở đâu?" Đường Ngải Nhu hỏi, cô giữ lấy bả vai Vương Phong, giọng nói vô cùng lo lắng.

"Tôi đã đưa cô về nhà, chúng ta bây giờ mau trở về." Nói xong, Vương Phong không do dự mà đi ra cửa lớn.

Vương Phong cùng Đường Ngải Nhu ngồi xe cảnh sát về, trên đường đi, họ đều nhắm mắt làm ngơ với đèn đỏ, ngay cả cảnh sát giao thông cũng không dám ngăn cản.

Bởi vì đều là người thi hành công vụ của nhà nước, bọn họ cho dù là ngăn lại cũng không có bất kỳ tác dụng gì, mà nếu là người khác chấp hành nhiệm vụ gì quan trọng thì bọn họ vẫn phải bị phạt trước tội làm trở ngại.

Cho nên tốn công như vậy mà không có kết quả gì thì bọn họ cũng không thèm xen vào chuyện bao đồng.

Trở về khu biệt thự chỉ tốn khoảng bảy tám phút, tốc độ nhanh đến kinh người, cửa lớn khu biệt thự đang mở cho nên Bối Vân Tuyết cũng không nói gì mà tiến thẳng vào.

Vốn dĩ người trong phòng an ninh nhìn thấy có xe đi vào còn đặt ra nghi vấn, chẳng qua là khi anh ta nhìn thấy đó là một xe cảnh sát thì lại bị dọa đến rụt cổ, hậm hực trở về phòng bảo vệ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play