Nhìn thấy cha của mình có chút thất thố, Diêu Thành cảm thấy khá bất ngờ, cần phải biết là cha của anh ta đã làm việc trong giới chính trị lâu rồi, từ sớm thì đã sống có quy củ, cho dù là gặp người chức cao hơn mình thì cũng không thể để xảy ra việc như thế này.

Nhưng trong tình thế bây giờ, sự thắc mắc này thì được anh ấy để trong lòng chứ không hề nói ra.

Thấy bầu không khí khá im lặng Diêu Thành vội nói: “Đây là anh em của con, Vương Phong, người mà con gọi đến để xem bệnh cho cha, không biết cha có ý kiến gì không? Con nghe nói là khả năng chữa bệnh của cậu Phong đây rất giỏi.” 

“Ồ!” Nghe thấy lời của con trai, ánh mắt của Diêu Uyên đã lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó mới bắt đầu cảm thấy an tâm.

Bệnh của ông ta đi rất nhiều bệnh viện nhưng không thể chữa được, bởi vì đây là vấn đề tuổi tác, ông ta đã già rồi nên bệnh viện cho thuốc chỉ có thể làm giảm đi sự đau đớn chứ không thể trị tận gốc được.

Vốn dĩ ông ta cũng không ôm hy vọng gì với những bác sĩ mà con trai gọi đến, trong xã hội này thì những bác sĩ rởm lừa tiền cũng không ít. 

Nhưng bây giờ nhìn thấy Vương Phong đứng ngay trước mắt mình, ông ta lại cảm thấy con trai mình đã làm một việc vô cùng đúng đắn, ông ta không thể mời được Quỷ Kiến Sầu đến khám bệnh cho mình được nhưng Vương Phong lại là đệ tử của ông ta, khả năng khám chữa bệnh chắc chắn không tệ?

Thế nên ông ta không nghĩ ngợi gì mà nói: “Vậy phiền người anh em Vương Phong này rồi.” Lời nói của ông ta vô cùng khách sáo.

Hơn nữa lúc khám bệnh, ông ta đã cởi một nửa bộ đồ ngủ của mình ra, để lộ cơ bắp cường tráng, xem ra ông ta không chỉ là một người viên chức chỉ biết sống an nhàn hưởng lạc, ít ra thì một người viên chức bình thường cũng không thể có được một cơ thể như thế này. 

Trên tay của ông ta có một vết đạn, mặc dù đã được điều trị tốt nhưng vẫn có thể nhìn ra được chỗ đó đã từng bị trúng đạn.

Diêu Uyên không nói lời nào thì Diêu Thành lên tiếng nói rõ về chuyện này: “Là như thế này, cha anh từng tham gia chiến đấu trong nhiều năm, đã từng bị một viên đạn lạc bắn vào cánh tay, mặc dù viên đạn ấy đã được lấy ra nhưng ông ấy luôn cảm thấy cánh tay của mình thường bị đau, đã khám qua rất nhiều bác sĩ rồi, không biết cậu có cách gì không?”

Vương Phong gật đầu: “Em biết rồi.” 

Sau đó đưa tay ra và nói: “Bác hãy đưa cánh tay cho cháu xem thử.”

“Được.” Diêu Uyên không chút chần chừ liền đưa tay cho Vương Phong.

Không bắt mạch giống người bình thường, Vương Phong nắm chặt lấy tay ông ấy, lúc này hắn dùng khả năng nhìn xuyên của mình để nhìn vào bên trong tay của Diêu Uyên. 

Sau đó vài phút, hắn nói: “Cánh tay của bác thành ra như lúc này là vì lúc trước không được điều trị tốt làm tắc mạch máu dẫn đến thiếu máu, từ đó làm cho cánh tay của bác thường xem đau nhức nhưng đây chỉ là vấn đề nhỏ.”

Nghe thấy lời nói của Vương Phong trừ Bối Vân Tuyết ra thì tất cả mọi người ở đó đều rất bất ngờ, cần phải biết rằng hắn ta chẳng hề bắt mạch, thế làm sao mà hắn biết được?

Vốn dĩ Diêu Uyên có chút nghi ngờ với khả năng chữa bệnh của Vương Phong nhưng lúc này ông ta không thể không tin, chẳng cần dùng đến máy móc hay các trang thiết bị y tế lại có thể chẩn đoán được bệnh thì Vương Phong là người đầu tiên. 

Nhìn thấy sự chắc chắn của Vương Phong, ông ta không thể không giật mình: “Vậy bao lâu có thể chữa khỏi bệnh.”

Học trò của Quỷ Kiến Sầu thật sự không thể xem thường, chẳng trách ngay cả chủ tịch cũng muốn mời ông ta đến xem bệnh, nghĩ đến đây cũng thấy rằng y thuật của Quỷ Kiến Sầu còn ghê gớm hơn thế nữa.

Vương Phong nói: “Chỉ là một vấn đề cỏn con, chỉ cần một phút là được, chỉ là sẽ có chút đau đớn, bác nhất định phải chịu đựng.” 

Diêu Uyên lập tức gật đầu nói: “Cậu yên tâm, đau đớn như thế nào thì tôi cũng có thể chịu được.”

“Vậy cháu bắt đầu đây.” Khi thấy Diêu Uyên đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, Vương Phong giơ tay phải của mình lên rồi trực tiếp đánh mạnh vào vết đạn.

Tất cả diễn ra quá nhanh làm cho Diêu Uyên không kịp phản ứng gì cả. 

Trong tích tắc những chỗ mà xương bị gãy hay vỡ đều không hề phát ra một tiếng động gì cả, trái lại Vương Phong từ từ đặt cánh tay của Diêu Uyên xuống nói: “Bác à, vấn đề của bác đã được cháu trị tận gốc, từ nay về sau sẽ không còn tình trạng cánh tay không có sức nữa.”

“Ồ!” Nghe thấy lời của Vương Phong, những người trong phòng không thể nào tin được, chỉ cần đánh một cái là có thể giải quyết được vấn đề, đây có phải chỉ là ăn nói linh tinh?

Đương nhiên không ai biết rằng lúc nãy Vương Phong đã dùng chính sức của mình để đã thông các mạch máu bị tắc, hơn thế nữa còn nhờ vào thuật tụ khí của bản thân để khống chế nguồn sức mạnh mà bản thân sử dụng. 

Nếu như không phải là vì chữa bệnh, thì một cú đánh của Vương Phong cũng đã đủ làm gãy tay của Diêu Uyên.

Vương Phong vẫn rất bình tĩnh mà nói: “Bây giờ đã không còn vấn đề gì nữa, nếu như bác không tin, thì có thể đi chụp X-quang sẽ biết cháu nói thật hay nói dối.”

Có chữa khỏi không, hắn ta dùng khả năng nhìn xuyên là biết ngay, đương nhiên là không cần nói năng bậy bạ. 

Thật sự thì vẫn có một số người không tin lời của Vương Phong nên hỏi: “Vậy đợi một chút, gần đây có một bệnh viện, bây giờ chúng ta đi kiểm chứng đi.” Lúc này Diêu Thành liền nắm lấy tay của cha mình rồi kéo ra ngoài.

Chưa đến mười phút, hai người bọn họ đã trở về, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc.

Lời của Vương Phong không hề sai chút nào, sự khổ sở mười mấy năm qua của Vương Uyên chỉ với một cú đánh của hắn ta thì đã được giải quyết rồi, hơn thế nữa đây không phải chỉ là sự chữa trị tạm thời mà là chữa trị tận gốc. 

Y thuật của Vương Phong thật sự là quá tuyệt vời, bọn họ ai cũng đều rất kinh ngạc.

Diêu Thành giơ ngón tay cái ra, thật sự là bái phục Vương Phong: “Người anh em, tôi thật sự là phục cậu sát đất rồi.”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Vương Phong thì cứ cười như chẳng có việc gì xảy ra, hắn thật sự thì không để tâm, lúc đầu Diêu Thành còn muốn đưa tiền cho hắn nhưng đã bị hắn ta từ chối rồi. 

Hôm nay hắn đến đây tất cả là đều vì nể mặt Diêu Thành, tất nhiên không thể lấy tiền công được, nếu không thì Vương Phong hắn đây lại trở thành một kẻ thiếu nghĩa khí rồi.

Không hề lấy một đồng xu nào, Diêu Thành thật sự rất ấn tượng với tên Vương Phong này, cuối cùng thì Vương Phong và Bối Vân Tuyết được mời ở lại ăn cơm.

Trên bàn ăn, vì không muốn nói đến những chuyện liên quan đến Quỷ Kiến Sầu làm Vương Phong khó xử nên Diêu Uyên đã mở lời. 

Diêu Uyên không hề lên mặt mà cười nói với Vương Phong: “Vương Phong, lần này cậu thật sự là người anh hùng của thành phố Trúc Hải này, là siêu nhân của thành phố này.”

Vương Phong lắc đầu không chịu nhận cái danh hiệu mà Diêu Uyên đặt cho mình: “Cháu chẳng qua chỉ có chút bản lĩnh trói gà không chặt này thôi, chứ có gì mà gọi là siêu nhân đâu bác.”

Diêu Uyên nói: “Yên tâm, từ nay trở về sau nếu ở Trúc Hải này có việc gì không thể giải quyết được thì cứ đến tìm bác, chỉ cần có thể giúp được thì bác nhất định không từ chối.” Sau đó Diêu Uyên nâng một ly rượu rồi uống. 

“Vậy thì cháu xin cảm ơn ý tốt của bác ạ.” Nói xong, Vương Phong không chần chừ gì mang uống ngay một ly rượu.

Người ta là người có máu mặt ở Trúc Hải này, nói chừng sau này sẽ có chuyện cần nhờ người ta, Vương Phong đương nhiên không thể nào mà từ chối ý tốt của ông ấy được.

Thấy Vương Phong một hơi uống hết ly rượu thì Diêu Uyên đã hiểu ý của Vương Phong rồi cười phá lên, bây giờ ông rất có cảm tình với tên này: “Thật sự là rất sảng khoái.” 

Không khí của bữa cơm vô cùng dễ chịu, Diêu Uyên kể về những ngày tháng đã qua, phải vật lộn phấn đấu để được như ngày hôm nay, Vương Phong và Bối Vân Tuyết nghe xong cả hai ai cũng sụt sùi thổn thức.

Cuối cùng, lúc rời đi thì Bối Vân Tuyết phải dìu Vương Phong bởi vì hôm nay hắn ta đã uống quá nhiều rượu rồi, đầu óc sớm đã mê man quay cuồng.

Thấy bọn Vương Phong đã rời đi rồi, Diêu Thành không ngần ngại mà nói với cha mình sự ngờ vực từ nãy đến giờ trong lòng mình: “Cha, lúc đầu con thấy khi cha nhìn thấy Vương Phong thì sắc mặt có chút khó hiểu, có phải cha có chuyện gì trong lòng không?” 

Diêu Uyên vỗ vai của con mình rồi nói một câu làm cho Diêu Thành vô cùng khó hiểu: “Con trai, cố mà làm bạn với Vương Phong, sau này nếu có thể ngồi cùng thuyền với cậu ta thì sẽ lên nhanh như diều gặp gió.”

Nhưng anh ta chưa kịp hỏi lại thì đã thấy cha mình say đến mức lao thẳng xuống ghế sofa không còn biết gì nữa.

Hôm nay ông ấy uống với Vương Phong rất nhiều rượu, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cha mình vui vẻ như thế, còn vui hơn lúc ông được bầu làm Bí thư thành ủy. 

Nhưng ông ấy thì đã quá say rồi, Diêu Thành có chuyện gì cũng không thể hỏi ông ấy được.

Trở về đến số một Trúc Thành, thấy Vương Phong đã say mèm rồi, Bối Vân Tuyết cảm thấy rất lúng túng, hắn ta đã say đến mức này đến đi còn không vững.

Thấy căn biệt thự tối thui, rõ ràng là Đường Ngải Nhu vẫn chưa về, chỉ dựa vào một cô gái tay yếu chân mềm như cô mà phải dìu một tên đàn ông to xác thật sự là quá bất lực rồi. 

Chỉ là cô ấy không thể để Vương Phong ở lại trên xe, cuối cùng đành phải tự tay mình đưa hắn về phòng.

Dốc hết sức của mình, cô ấy cuối cùng cũng đưa tên này về đến giường của hắn. Lúc này cô ấy đổ mồ hôi như tắm vậy, đứng còn đứng không vững, tên Vương Phong này thực sự quá nặng.

Nhưng cô chưa kịp đặt Vương Phong xuống rồi đứng dậy thì đã có một đôi tay luồn từ cánh tay ra sau lưng cô, cuối cùng ôm chặt lấy cô. 

Thấy Vương Phong ôm chặt mình, Bối Vân Tuyết cảm thấy có chút hoảng hốt: “Vương Phong, cậu mau buông ra.”

Cô ấy nghĩ đến việc những tên đàn ông sau khi say sẽ làm điều bậy bạ, nhưng cô ấy không có đủ sức làm sao có thể thoát ra đây?

Đôi tay của Vương Phong cứ như gọng kìm vậy, cứ ôm chặt lấy Bối Vân Tuyết làm cô không thể nào động đậy được. 

Cơ thể của cô áp vào Vương Phong, mặt cô đã đỏ ửng, trái tim thì đang đập loạn, cô có nên…?

Nhưng một lúc sau thì cô không thấy Vương Phong có động tĩnh gì nữa, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của hắn.

Ngước đầu nhìn, cô thấy mặc dù Vương Phong vẫn còn ôm chặt mình nhưng hắn đã ngủ say rồi. 

Trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm, cô muốn thoát ra khỏi vòng tay của Vương Phong nhưng cố gắng như thế nào thì cũng không thể thoát ra được.

Hơi rượu nồng nặc không ngừng xộc vào mũi cô đã làm cho cô cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này nhìn gương mặt của Vương Phong thì cô lại cảm thấy vô cùng yên bình.

Chính là cái tên trẻ tuổi này, bảo vệ mình mà liều mạng với lũ cướp, nếu không có hắn thật sự chẳng dám nghĩ đến hậu quả. 

Cô đã gặp qua rất nhiều người đàn ông, thông minh, đẹp trai, tài năng, trẻ có, già có, nhưng không ai lại mang đến cho cô cảm giác yên bình như vậy.

Cô ấy đã hiểu lòng mình rồi, cô không thể buông Vương Phong ra, cô đã yêu hắn ta rồi.

Mặc dù Vương Phong tiền không có, địa vị xã hội cũng không, nhưng cô không thể buông hắn ra được. 

Trong căn phòng căn phòng yên tĩnh này, cô chợt thốt lên: “Đây có phải là yêu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play