Sống trong xã hội này nếu chỉ có tiền không có quan hệ khó mà làm được cho nên gặp được nhân vật lớn thì lợi chắc chắn nhiều hơn hại.

"Tốt hơn hết không có chuyện gì thì cậu lo luyện tập nâng cao thực lực, cậu có thể trở thành đệ tử chân truyền của sư phụ hay không, người đại ca như tôi đều sẽ dìu dắt cậu." Đầu điện thoại bên kia, Hà Thiên nghiêm giọng nói, sắc mặt Vương Phong cũng lập tức thay đổi.

Tu luyện thuật tụ khí, hắn thật sự có được lợi ích to lớn, khoảng thời gian này hắn phát hiện không chỉ có sức mạnh tăng lên rất nhiều, chiều cao cũng chí ít tăng lên hơn năm centimet. 

Nhưng hắn vẫn là chỉ có thể coi là một người bình thường, chưa phải là cao thủ ngoại kình.

Điều kiện trở thành cao thủ ngoại kình là gì thì Vương Phong không biết được nhưng hắn hiểu có khoảng cách rất lớn giữa hắn và trình độ này.

"Chuyện này em sẽ cố gắng, Hà đại ca, em có thể hỏi một câu được không, Ông... Sư phụ của chúng ta rốt cuộc là ai?" 

Vương Phong chuẩn bị gọi ông lão nhưng nghĩ lại, hắn lại lập tức đổi giọng, sự lợi hại của ông lão này hắn đúng là đã được chứng kiến.

Cho nên nếu quả thật có một vị sư phụ như vầy thì giống như được tựa vào ngọn núi lớn cho nên hắn không ngốc, tự biết nên nói như thế nào.

"Chuyện này cậu không nên hỏi nhiều, chờ qua mấy ngày nữa cậu đến thì cậu sẽ hiểu mọi thứ." Nói xong, Hà Thiên liền cúp máy. 

Nghe âm thanh từ trong loa truyền đến, Vương Phong cười khổ, lại bắt đầu suy đoán ông lão kia cuối cùng là ai.

Tuy nhiên suy nghĩ một lúc mà hắn không có đầu mối gì, trước kia hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường, sao có thể qua lại với nhân vật như vậy cho nên hắn không biết cũng là điều dễ hiểu.

Hà Thiên hiển nhiên biết được thân phận ông lão kia, chỉ là anh ta không muốn nói với mình mà thôi. 

Ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu vận công tu luyện thuật tụ khí, ngày thứ hai, Vương Phong tỉnh lại, sờ sờ mặt, hắn phát hiện chỗ sưng đỏ đã tiêu tán không ít, tin rằng qua một ngày nữa là hắn có thể khôi phục lại.

Mà năng lực nhìn xuyên thấu của hắn cũng đã có thể sử dụng, hắn cũng có chút phấn chấn hơn.

Tuy nhiên với kinh nghiệm của hai lần trước, hắn không dám tiếp tục dùng năng lực này linh tinh, hai lần trước hắn may mắn, nếu như lần tiếp theo hắn tiếp tục như vậy thì có thể giữ được mạng hay không là chuyện khác. 

Trên bàn vẫn bày bữa sáng như cũ, Bối Vân Tuyết mỗi lần đều dậy sớm hơn, ngược lại càng khiến hắn xấu hổ.

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, lại là Bối Vân Tuyết từ phía trên đi xuống, nhìn thấy Vương Phong, khuôn mặt Bối Vân Tuyết nhanh chóng ửng đỏ giống như đang bốc cháy, có vẻ hơi bối rối.

Xem ra chuyện hôm qua vẫn còn chút ảnh hưởng đối với cô, đồ lót xấu hổ như vậy mà lại để Vương Phong thấy, đồng thời hắn còn làm ra chuyện bỉ ổi như vậy. 

Vừa nghĩ đến những chuyện này, Bối Vân Tuyết thật sự xoay người muốn trở về phòng, cảm thấy quá khó xử.

"Chị Tuyết, mau xuống đây cùng ăn điểm tâm đi." Nhìn bộ dạng Bối Vân Tuyết, khuôn mặt Vương Phong bình tĩnh lại, không tiếp tục đùa giỡn.

Bởi vì hắn biết nếu mình lại đùa giỡn, khả năng chịu thiệt nhiều hơn có lợi, làm vậy về sau ở chung sẽ không hay, sẽ gây phiền phức lớn. 

Vốn là Bối Vân Tuyết muốn trốn về phòng của mình nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Vương Phong, cô trái lại có chút nghi ngờ đi xuống.

"Chị Tuyết, chị không sao chứ?" Vẻ mặt Vương Phong lo lắng hỏi: "Mặt sao lại đỏ như vậy?"

"Tôi không sao." Nghe được lời Vương Phong nói, cơ thể Bối Vân Tuyết hơi run run, vội vàng tránh khỏi ánh mắt Vương Phong, không nói rõ ra. 

"Vậy thì ăn sáng nhanh lên, ăn sáng xong chúng ta đến công ty châu báu xem một chút." Không tiếp tục nhìn Bối Vân Tuyết, Vương Phong bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

Vương Phong tựa hồ không còn quan tâm chuyện hôm qua, trong lòng Bối Vân Tuyết nhẹ nhàng thở phào một hơi, lúc này mới cùng Vương Phong ăn điểm tâm.

Đêm nay người phụ nữ điên Đường Ngải Nhu kia không hề trở về, cảnh sát hình sự giống như cô thường xuyên phải thực hiện các loại nhiệm vụ, mấy ngày không trở lại là chuyện thường. 

Cô gái này vậy mà thừa dịp mình ngủ hung hăng chà đạp mình cho nên Vương Phong nhất định phải trả thù này.

Bằng không về sau mình không chừng còn bị cô ta khi dễ thành ra như thế nào đây.

Bên trong công ty châu báu, phỉ thúy nguyên thạch trước đó Vương Phong mua về đã cắt xong, lại là một món tiền khổng lồ. 

Có những miếng phỉ thúy này, cửa hàng mới hoàn toàn có nguồn hàng riêng mà vị trí cửa hàng mới đã được xác nhận, là nơi đắc địa của thành phố Trúc Hải, về phần tiền thuê mỗi một năm cao đến dọa người, tới hơn ba mươi triệu.

Khoản tiền này đối với rất nhiều người mà nói là hoàn toàn không thể tưởng tượng, tuy nhiên diện tích ở đó so với công ty châu báu hiện tại to hơn gấp mấy lần, giá cả ngược lại cũng coi như phù hợp.

Cửa hàng mới cần sửa sang cho nên còn cần một khoảng thời gian mới có thể khai trương, vì vậy thời gian này Vương Phong có chút rảnh rỗi. 

Do đó sau khi trở về biệt thự, hắn không đi đâu cả, nhốt mình ở trong phòng kiên trì tu luyện thuật tụ khí.

Thời gian nhanh chóng qua đi, hai ngày sau đã đến thời gian hẹn với Hà Thiên,, Vương Phong dậy sớm sửa soạn rồi ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà liền đi đến cao ốc Tân Dương.

Bởi vì lần trước Vương Phong từng đến nơi này cho nên gác cổng cũng không có ngăn cản hắn, vào thang máy cao ốc Tân Dương, Vương Phong thẳng đến tầng cao nhất. 

"Vương Phong, không ngờ cậu tới sớm như vậy." Mới vừa đi ra khỏi thang máy thì Vương Phong liền thấy Hà Thiên cả mặt đầy ý cười.

"Làm sao anh biết em đến?" Vương Phong có chút giật mình nói.

“Cậu vừa tới là tự nhiên có người cho tôi biết, chúng ta không nói nhảm nữa, tôi dẫn cậu đi gặp sư phụ." Lúc đang nói chuyện, anh dẫn đường ở phía trước, Vương Phong vội vàng đuổi theo. 

Lần này anh không dẫn Vương Phong qua cái gian phòng cổ xưa kia mà là một cái phòng tiếp khách rất lớn.

Phòng khách này khoảng chừng hơn một trăm mét vuông, giống một căn phòng hội nghị hơn.

Lúc này ông lão mà Vương Phong đã gặp trước đó đang thưởng thức bữa sáng với khuôn mặt thật bình tĩnh. 

"Ăn sáng chưa?" Bấy giờ Hà Thiên dùng tay chọc Vương Phong một cái hỏi.

"Chưa." Vương Phong lắc đầu, đi ra ngoài quá sớm, Bối Vân Tuyết vẫn chưa dậy, hắn tất nhiên chưa ăn.

"Vậy đúng lúc ăn ở đây đi." Đang nói chuyện, Hà Thiên cung kính nói với ông lão kia: "Sư phụ, con đã dẫn người đến." 

"Đã đến rồi vậy thì ngồi tự nhiên đi." Ông lão không ngẩng đầu nói.

Đối với dáng vẻ ngồi tít trên cao này của ông, Vương Phong có chút khó chịu nhưng biết được đối phương khá đáng sợ, hắn cũng không có nhiều lời mà chậm rãi ngồi xuống.

Không bao lâu sau một người làm mang bữa sáng tới nhưng nhìn đồ ăn bày trước mặt mình, Vương Phong thật sự hơi không biết nói thế nào, đây là đồ ăn cho người sao? 

Chỉ thấy toàn bộ những thứ trong bát đều nhão nhão dinh dính lại đen sì, loáng thoáng còn có thể ngửi thấy mùi khét, chẳng lẽ cao ốc Tân Dương ngay cả một đầu bếp cũng không có ư?

"Hà đại ca, đây là cái gì?" Nhìn thứ bên trong bát, Vương Phong thật sự không muốn ăn, dò hỏi.

"Ha ha." Nghe Vương Phong hỏi, Hà Thiên biết hắn sẽ hỏi cái này nên đáp: "Cậu nên vui đi, người bình thường muốn ăn những món này đều là chuyện không thể, đây là đồ ăn chỉ có trong nội bộ, cậu có biết bên trong bát này là gì không?" 

"À, em thật sự không biết." Lúc nói những lời này, trong lòng Vương Phong thầm chửi một câu: Cái này đen như mực, quỷ mới biết là thứ gì.

"Nói thật cho cậu biết, cả cái bát đồ ăn trước mặt cậu này có giá trị ước chừng ít nhất là hơn người ngàn, nguyên liệu chủ yếu là nhân sâm hơn mười năm, còn có một số loại thuốc quý có thể cung cấp cho chúng ta sức mạnh, tăng thêm tốc độ tu luyện." Hà Thiên nói thế khiến Vương Phong hít sâu một hơi.

Cái bát đồ ăn này hơn mười ngàn, thật sự quá giàu rồi nhỉ? 

"Ha ha, tuy bề ngoài không hề đẹp gì nhưng mùi vị quả thật không tệ, cậu nếm thử liền biết." Nói xong, Hà Thiên không lên tiếng nữa mà yên lặng ăn món giống như thế.

Nhìn anh ta ăn say sưa ngon lành, Vương Phong có chút hoài nghi nhưng vẫn cầm thìa lên.

Ăn thử một miếng, không có cảm giác khó ăn như dự đoán, ngược lại cái thứ đen như mực lại còn sệt sệt này khi vào trong miệng còn có một loại mùi hương kỳ lạ, để lại dư vị vô cùng. 

Cái này giống đậu hũ thối, tuy có mùi thối nhưng khi ăn có cảm giác rất ngon.

Bữa sáng hơn mười ngàn, đây là lần đầu tiên Vương Phong ăn thứ đồ ăn đắt đỏ như vậy nên trong cơn đói bụng thì hắn rất nhanh đã chén sạch bát đồ ăn.

Dễ chịu ợ lên một tiếng no nê, Vương Phong phát hiện cơ thể mình có chút khô nóng như một cái lò lửa, phát hiện này khiến hắn có chút ngạc nhiên, sau đó nghi ngờ nhìn Hà Thiên. 

"Không cần nhìn tôi, hiện tại cậu cần vận dụng thuật tụ khí để tiêu hóa hết, lần đầu tôi ăn cũng là như thế này." Hà Thiên nói, ý cười đầy mặt.

Nghe lời anh nói, Vương Phong gật gật đầu, sau đó cứ như vậy ngồi trên ghế, nhắm hai mắt, bắt đầu vận dụng thuật tụ khí chậm rãi tu luyện.

Khoảng hơn hai giờ sau, Vương Phong mới mở hai mắt ra, đập vào mắt là Hà Thiên với biểu cảm đầy kinh ngạc và nét mặt ông lão mang theo một chút nghi hoặc. 

Hai người đều nhìn chằm chằm mình khiến Vương Phong có chút không quen, bị hai người đàn ông nhìn, trong lòng của hắn liền run rẩy.

"Vì sao nhìn tôi như vậy, lẽ nào trên mặt tôi nở hoa?" Vương Phong sờ sờ mặt, không nghĩ ra gì.

"Người anh em, tốc độ cậu hấp thu sức mạnh cũng nhanh quá rồi nhỉ?" Hà Thiên nói, trên mặt không nén được sự kinh ngạc. 

Lần đầu anh ăn thứ này phải mất gần cả một ngày mới tiêu trừ hết tất cả sức mạnh.

Nhưng hiện tại Vương Phong chỉ dùng vẻn vẹn hai tiếng đồng hồ thì đã dung nhập toàn bộ sức mạnh vào trong thân thể, tốc độ vượt xa anh.

Đây quả thực là thiên tài tu luyện mà. 

"Nhanh sao?" Vương Phong im lặng, hắn cảm giác thấy mình chỉ là tu luyện bình thường mà thôi, không có khác gì so với ngồi thiền.

"Đó hoàn toàn không phải là nhanh bình thường." Hà Thiên không biết làm sao, sắc mặt anh có chút hâm mộ.

Cả đời này của anh không thể thành đệ tử chính thức của sư phụ bởi vì tố chất con người có hạn, tuổi cũng đã hơn ba mươi, thành tựu sau này sẽ không lớn lắm nhưng Vương Phong thì khác, Vương Phong còn trẻ mà tố chất lại rõ ràng lợi hại hơn anh rất nhiều. 

Cho nên hiện tại tạo mối quan hệ tốt với Vương Phong thì về sau vô cùng tốt.

"Đã hoàn thành việc tu luyện vậy mau đi tắm rửa thay quần áo, một lát theo ta cùng đón khách." Lúc này ông lão cất giọng, sắc mặt bình tĩnh.

"Còn phải tắm rửa thay quần áo?" Vương Phong trừng to mắt, vẻ mặt thật không thể tin. 

"Đúng, đây là quy củ, cậu không nên hỏi nhiều." Lúc này Hà Thiên đáp, sau đó đẩy Vương Phong ra ngoài.

Tắm rửa xong, chờ đến lúc Vương Phong đi ra, nhìn thấy tạo hình của mình, hắn cũng hơi dở khóc dở cười.

Hiện tại Hà Thiên để hắn mặc kiểu một áo dài cổ đại, giống như là vượt qua thời gian và không gian, không khác những thư sinh trước kia lắm, có một phong thái nho nhã. 

Lúc này Hà Thiên cũng sớm đã thay trang phục giống như Vương Phong, chỉ là bởi vì da anh hơi đen cho nên kết hợp với quần áo hôm nay anh mặc thật sự hơi dở dở ương ương, Vương Phong nhìn thấy mà có chút khó xử không biết nên nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play