"Lưu manh, mau tránh khỏi người tôi." Đường Ngải Nhu hét lớn một câu.
"Hứ, làm như có ai thích giữ cô vậy." Vương Phong bĩu môi, sau đó mới buông tay trái của cô ra, rời khỏi cơ thể của cô.
Bây giờ việc duy nhất mà hắn muốn làm chính là nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý tiếp tục đùa bỡn với cô.
Dù sao thì người đẹp cũng có thể để dành sau này mới đùa, bây giờ quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi giữ sức.
Vương Phong từ trên người cô ngồi dậy nhưng mà không chờ đến khi hắn đứng lên thì Đường Ngải Nhu liền nghe một tiếng "Ôi" thảm thiết.
Hóa ra là Vương Phong quên mất tay trái và tay phải của hai người bây giờ vẫn còn bị còng lại với nhau, hơn nữa cả ngày nay thì chân hắn cũng đã mất hết cảm giác, thoáng cái đã ngã nhào trở lại trên người Đường Ngải Nhu.
Hơn năm mươi kí bỗng nhiên đập và người Đường Ngải Nhu, có thể biết sắc mặt của cô bây giờ có bao nhiêu là khó coi.
"Cô gái điên này, mau mở còng tay ra." Vương Phong hét một câu.
"Lưu manh, anh gọi tôi là gì?" Nghe thấy lời Vương Phong nói, hai mắt Đường Ngải Nhu trợn lên, quả thật chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Phong.
"Tôi gọi cô là gì cô không cần quan tâm, mau mở còng tay tôi ra."
Cuối cùng thì còng tay của hai người cũng được mở ra, Vương Phong hầu như là dùng tốc độ nhanh như cơn gió để "bay" khỏi chỗ đó, xông thẳng vào phòng mình hơn nữa còn khóa trái cửa phòng, xong xuôi Vương Phong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hôm nay suýt chút nữa đã bị cô gái điên kia chém chết, hắn cũng bị dọa không ít, hơn nữa hôm nay hắn đã đắc tội với cô gái điên này, cũng không biết về sau cô ấy còn có thể xử mình như thế nào nữa.
Nhưng bây giờ ngoài muốn đi ngủ ra thì hắn cũng không nghĩ được thêm gì nữa.
Lê những bước chân rã rời, Vương Phong liền bổ nhào lên trên giường mình, ngay cả tắm rửa và ăn cơm cũng không cần luôn.
Đêm nay hắn không tu luyện, cũng không chú ý đến hai người phụ nữ bên ngoài rốt cuộc là đang nói cái gì.
Tóm lại chờ đến khi hắn mở to cặp mắt của mình một lần nữa thì trời bên ngoài cũng đã sáng trưng.
Nghỉ ngơi một đêm, hắn cảm thấy tinh thần của mình khôi phục không ít, tuy rằng còn mệt một chút nhưng tốt hơn ngày hôm qua khá nhiều.
Nhìn đồng hồ một cái, hắn phát hiện bây giờ đã là hơn chín giờ nên ngay cả bữa sáng cũng đã qua mất rồi.
Nhưng khi hắn mở cửa phòng đi vào phòng khách thì liền sửng sốt bởi vì hắn lại thấy hai cô gái Bối Vân Tuyết và Đường Ngải Nhu giờ này còn ở trong nhà mà cũng không có đi làm.
"Hai người..." Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hai cô, Vương Phong không biết nên mở miệng thế nào.
"Cậu tới đây, chúng ta thảo luận một vài việc." Lúc này Bối Vân Tuyết nói với vẻ mặt bình tĩnh, Vương Phong cũng không đoán ra cô nói cái gì,
Bây giờ hắn muốn trốn cũng trốn không được, chỉ còn biết bất chấp mà ngồi xuống sofa
"Vương Phong, chuyện ngày hôm qua Ngải Nhu cũng đã nói với tôi." Nói tới đây cô thoáng dừng lại, dường như có chút khó xử.
Nhưng khi cô thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Ngải Nhu thì vẫn cứ nói tiếp: "Cho nên trải qua một đêm thảo luận của tôi và Tiểu Tuyết thì quyết định..." Nói đến đây, cô lén lút nhìn thoáng qua Vương Phong nhưng không nói tiếp.
"Chị Tuyết, có cái gì thì cứ nói thẳng đi, dù sao trong này trừ ba người chúng ta ra thì cũng không có người ngoài." Thấy Bối Vân Tuyết có chút khó xử, Vương Phong khe khẽ mỉm cười nói.
"Cái gì mà không có người ngoài?" Lúc này Đường Ngải Nhu hung hăng trừng Vương Phong một cái, trong mắt tràn đầy sát khí: "Anh chính là người ngoài đấy."
"Ngải Nhu." Thấy hai người dường như lại sắp cãi nhau, Bối Vân Tuyết mới giữ chặt Đường Ngải Nhu đang phát hỏa, ra hiệu cô không được kích động.
"Vương Phong, trải qua thảo luận của hai người chúng tôi thì quyết định tạm thời cậu chuyển ra ngoài đi, nhà thì tôi đã tìm xong cho cậu." Nói đến đây, giọng Bối Vân Tuyết có chút nhỏ, hơn nữa cô còn cúi đầu.
Thực ra để Vương Phong chuyển ra ngoài chỉ là chủ ý của một mình Đường Ngải Nhu mà thôi, cô không không lay chuyển được nên mới phải đồng ý với cô ấy.
Hơn nữa lần đầu tiên hai người họ lần đầu gặp đã phát sinh việc lúng túng như thế, về sau chắc chắn không có cách nào chung sống được cho nên để Vương Phong chuyển ra ngoài thực ra cũng là vì lợi ích chung.
"Ha ha, chị Tuyết, đây chỉ sợ là ý của một mình cô ấy đúng không?" Ánh mắt Vương Phong không kiêng nể gì mà quét một vòng trên người Đường Ngải Nhu rồi nói tiếp: "Tôi cũng đâu có làm gì sai, dựa vào đâu lại muốn tôi chuyển ra ngoài?"
"Hơn nữa tôi cũng sẽ không đồng ý chuyển ra ngoài, nếu như các người muốn tôi ra ngoài thuê phòng thì thế này cũng được, tôi sẽ ở đây, cùng lắm là mỗi tháng tôi sẽ đưa các người tiền thuê nhà của mình là được rồi."
"Một ít tiền này thì Vương Phong tôi vẫn bỏ ra được." Nói xong, Vương Phong dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Đường Ngải Nhu một cái, chọc cho cô tức chết.
Tên vô lại này thế mà lại muốn ăn vạ ở đây không đi.
"Này..." Nghe thấy lời nói của Vương Phong, tuy rằng trên mặt Bối Vân Tuyết có chút khó xử nhưng trong lòng cũng mừng thầm, nếu như Vương Phong thực sự dọn đi thì không biết chừng hắn còn nghĩ mình cũng có phần trong đó.
Cho nên nếu Vương Phong không dọn đi thì thực ra cũng là việc cô mong muốn.
Như vậy vì sao cô lại có suy nghĩ như vậy thì cô cũng không giải thích rõ ràng được.
"Không được." Nhìn thấy bộ dạng ăn vạ không muốn đi của Vương Phong thì Đường Ngải Nhu cũng liền hừ lạnh một tiếng.
"Ở đây không phải thứ gì chúng tôi cũng thu nhận đâu, muốn thuê phòng thì tự mình ra ngoài đi thuê, ở đây chúng tôi không hoan nghênh anh." Giọng Đường Ngải Nhu có chút lạnh lùng làm cho Bối Vân Tuyết cũng không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
Tính khí của chị em tốt này của mình có lúc ngay cả cô cũng quản không được.
"Ha ha, không hoan nghênh vậy cô có bản lĩnh thì "mời" được tôi dọn đi thử đi." Vương Phong cười hai tiếng, từ đầu đã không xem lời của cô ra gì.
"Anh... Đường Ngải Nhu tức đến mặt cũng trắng bệch, sau đó lại đi lấy chiếc còng tay ngày hôm qua ra, trực tiếp ném lên bàn trà.
Mà sau đó cô lại móc một cây súng đen từ sau eo trên eo mình ra, rồi cũng ném nó lên mặt bàn.
Thấy một màn này, không chỉ là Vương Phong, cho dù là Bối Vân Tuyết thì cũng sợ đến có chút méo mặt, không rõ là cô muốn làm cái gì.
"Chuyện ngày hôm qua nếu mà để tôi bắt anh về cục thì cũng đủ khiến anh mặc áo tù rồi, nhưng nể mặt Tiểu Tuyết nên tôi có thể không trách chuyện đã qua."
"Nhưng mà..." Nói đến đây, cô chuyển lời tiếp đó liền trở nên lạnh lùng nói: "Nếu như hôm nay anh còn muốn mặt dày mày dạn mà ở lại đây thì đừng trách tôi bắt anh về."
Nói xong, cô cầm còng tay lên và còn giương họng súng về hướng Vương Phong.
"Ngải Nhu, cậu thế này là định làm gì?" Thấy tình thế phát triển càng lúc càng nghiêm trọng, mặt Bối Vân Tuyết cũng biến sắc, bạn thân của mình thân là cảnh sát hình sự, ngày thường làm việc gì cũng nóng nảy, cô thực sự sợ cô ấy sẽ làm ra việc quá đáng.
"Tiểu Tuyết, cậu không cần khuyên tớ, tên trứng thối này ngày hôm qua chiếm tiện nghi của tớ, hôm nay nếu như không cho hắn một bài học thì hắn sẽ tiếp tục cho rằng bà đây dễ bị bắt nạt lắm." Đường Ngải Nhu vô cùng không vui nói.
Đương nhiên cô không vui thì Vương Phong càng không vui hơn, bản thân đang tắm tự chạy ra ngoài thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn đem trách nhiệm đổ lên trên người hắn, chuyện này quả là khó nhịn được.
"Này cô cảnh sát, đầu tiên tôi phải nói cho rõ là cô giương súng vào một người công dân bình thường như thế này thì bản thân cũng đã làm việc trái luật, hơn nữa chuyện ngày hôm qua cô có chứng cứ gì không? Ai có thể chứng minh cho cô?" Nói đến đây, hai mắt Vương Phong cũng lóe lên một ánh sáng lạnh lùng.
Cô gái điên này quả thật là muốn làm khó mình.
"Không cần chứng cứ, lời nói của tôi chính là chứng cứ, bây giờ anh đi hay là ở?" Đường Ngải Nhu hừ lạnh một tiếng, biểu hiện vô cùng lạnh lùng.
"Tôi đương nhiên là ở lại đây, có bản lĩnh thì nổ súng đi." Sắc mặt Vương Phong cũng không có chút biến hóa nào, hắn bình tĩnh nói.
Nổ súng?
Nghe Vương Phong nói, Đường Ngải Nhu hầu như cũng cho rằng thính lực của mình có vấn đề, người bình thường thấy súng thì ai mà không sợ chết?
Vương Phong này thế mà lại dám bảo cô nổ súng?
Cô dám nổ súng sao? Chắc chắn là không thể, thân là cảnh sát hình sự, tuy rằng cô cũng đã từng bắn tội phạm rồi nhưng mà kia dù sao cũng là kẻ xấu còn Vương Phong này tuy rằng hắn đã chiếm tiện nghi của cô, thậm chí đoạt đi nụ hôn đầu của cô nhưng mà nếu như cô bắn Vương Phong thì chính là thật sự cố tình vi phạm, tội thêm một bậc.
Thân là một cảnh sát hình sự có nguyên tắc, cô chỉ muốn dọa Vương Phong dọn đi nhưng mà bây giờ Vương Phong lại không sợ cô có thể nổ súng.
Người này... Chẳng lẽ không sợ chết sao?
Ngay lúc này, trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi, cô không nói gì, trong lòng có chút khẩn trương.
"Thế nào? Cô gái điên của chúng ta không dám nổ súng sao? Tôi cứ muốn ở lại đây, có bản lĩnh thì cô cứ nổ súng bắn tôi đi, cùng lắm là chúng ta chết chung thôi." Vương Phong nói, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ và theo đó một bộ dạng cứ như không sợ chết.
"Anh..." Nhìn thấy Vương Phong vô lại như vậy, Đường Ngải Nhu tức giận đến toàn thân cũng đang run rẩy.
Cô cuối cùng vẫn không dám nổ súng, chỉ hung hăng đập còng tay trong tay mình về hướng Vương Phong, sau đó đứng lên, mắng to một tiếng "Lưu manh" rồi sập cửa đi ra ngoài.
Cô muốn đi đâu thì Vương Phong không biết, cũng sẽ không hỏi đến, cô gái kinh khủng này thì ai không có mắt mới dám trêu chọc vào. Nếu như bị bắn thì cũng đáng lắm.
Nhưng cô vừa đi thì Vương Phong cũng cảm thấy áp lực toàn thân liền giảm bớt không ít, phía sau lưng đã ra đầy mồ hôi lạnh.
"Vương Phong, cậu không sao chứ?" Sau khi Đường Ngải Nhu rời đi, Bối Vân Tuyết cũng vội vàng đi tới, mặt đầy vẻ quan tâm.
"Tôi đương nhiên là không sao." Vương Phong cười một cái, sau đó khôi phục bộ dạng như bình thường.
"Cậu không biết vừa rồi cậu đã dọa tôi sợ muốn chết, nếu như Ngải Nhu bị cậu kích thích mà thật sự nổ súng thì tôi cũng không biết chuyện sẽ kết thúc như thế nào đâu." Nói đến đây, cô nghĩ lại mà vẫn còn sợ.
Bạn thân của mình lúc bình thường thì cũng đâu có khác người ta là bao nhiêu, vẫn là một người đẹp cực phẩm khiến bất kỳ người đàn ông nào nổi dậy dục vọng.
Nhưng mà một khi cô ấy tức giận thì ngay cả người làm bạn như cô cũng không dám đến gần, dù sao danh hiệu "nữ cảnh sát bạo lực" của đội cảnh sát hình sự thành phố Trúc Hải cũng không phải là tự nhiên mà có.
"Không sao rồi." Nghe Bối Vân Tuyết nói, trong lòng Vương Phong cũng không nhịn được mà có chút cảm động.
Vừa rồi bị cô gái điên kia dùng súng chỉ vào mặt, nếu như nói trong lòng hắn không căng thẳng thì có quỷ mới tin, chỉ là hắn ẩn giấu rất tốt nên cũng không có biểu lộ ra mà thôi.
May mắn người phụ nữ này không có điên cuồng đến mức nổ súng bắn chết mình, bằng không hắn cũng không dám chắc mình có thể tránh được viên đạn bay nhanh như vậy không.
"Đúng rồi chị Tuyết, không biết trong nhà còn có gì ăn hay không, tôi từ hôm qua đến bây giờ cũng chưa ăn gì." Vương Phong có chút ngượng nói.
"Có, đồ ăn chúng tôi mua tối qua còn chưa ăn hết, vốn còn định gọi cậu ra ăn, kết quả là cậu không có động tĩnh gì cho nên tôi liền chừa cho cậu một phần."
Vừa nói Bối Vân Tuyết vừa vào bếp bỏ thức ăn vào lò vi sóng hâm nóng lại mới bưng ra cho hắn.
Thấy đồ ăn trên tay Bối Vân Tuyết, trong lòng Vương Phong thật sự cảm động không thôi, Bối Vân Tuyết thật sự là một người phụ nữ tốt, thậm chí ngay cả cái này cũng vì mình mà làm.
Nhưng tưởng tượng đến việc cô và cô gái điên kia là bạn thân, sắc mặt hắn lại có chút khó coi, xem ra sau này không thể để hai người ở quá gần, thật sự là quá nguy hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT