Vào buổi sáng sớm của ngày tiếp theo, tiếng ồn ngoài cửa đã làm Vương Phong thức giấc, nhìn qua cửa kính hắn thấy Bối Vân Tuyết đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Hắn đi từ trong phòng ra gọi Bối Vân Tuyết lại: “Chị Tuyết, mới sáng sớm đã vội vàng đi đâu thế?”
“Là thế này, tối qua bên Châu báu Hoa Liên có đưa nguyên thạch đến, bây giờ tôi cần qua đó giám sát, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, lần này cậu là người có công lớn nhất đấy?” Bối Vân Tuyết nở một nụ cười rồi nắm đóng cửa đi ra ngoài.
Nhưng sau khi cô ấy ra ngoài, Vương Phong lại không muốn tiếp tục luyện tập. Nhất định phải tiếp tục luyện tập, nhưng không thể không ăn cơm, ngồi thư giãn cả buổi tốt, tinh thần cảm thấy thoải mái, nhưng cái bụng thì lại kêu rồi.
Vèo một cái, hắn cũng đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi ra khỏi căn biệt thự không bao xa, ở một cái đầu hẻm thì hắn lại đâm đầu rất mạnh vào người khác, chút nữa thì hắn cũng bị đâm ngã.
Nhưng cũng chính lúc này, lông tóc trên người hắn đều dựng ngược lên, một cảm giác ớn lạnh bao trùm lấy hắn ta, hắn ta không do dự một chút nào mà đẩy người mình đâm trúng ra.
Đột nhiên trong tay người kia có một con dao bấm sắc lẹm đâm thẳng về phía bụng Vương Phong, cảm thấy có sự bất thường, nhưng hắn vẫn chưa hiểu có việc gì đang xảy ra.
Cái người trước mặt này chắc chắn đang muốn giết mình.
Thấy con dao gần đâm trúng vào bụng mình, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, kinh nghiệm đánh nhau lúc còn học đại học đã có ích.
Chỉ thấy hắn lắc phần eo của mình một cái thì đã né được nhát dao chết người, quần áo thì bị chém rách vài đường, còn bên phần eo phải thì đã bị đâm trúng.
“Chết đi cho tao!”
Xuýt thì bị người khác giết chết, Vương Phong vô cùng nóng giận, hắn ta trước nay “nước sông không phạm nước giếng”, nhưng lần này là người ta muốn giết hắn, bản thân đương nhiên không thể ngồi chờ chết.
Tránh được nhát dao chí mạng, Vương Phong thúc mạnh vào ngực của đối phương. Đến khi nghe thấy tiếng “răng rắc”, người kia thì cứ như cái bao cát, bị Vương Phong đánh tới tấp, xương sườn hình như đã gãy vài cái, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì đã không còn sức chống cự.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, sau khi đối phó tên này xong, thêm ba tên nữa từ trong con hẻm đã xông ra.
Cả ba tên này đều mặt đồ đen, hơn thế nữa chúng đều có chuẩn bị từ trước, tên nào cũng có một con dao dài trên tay.
Chỉ là ra ngoài ăn sáng, thế mà gặp phải sự truy sát của người khác, sắc mặt của Vương Phong vô cùng khó chịu, nhưng hắn ta không hề chùn bước.
Đánh với người không có vũ khí thì chỉ cần ra tay là có thể hạ được vài tên nhưng với ba tên mang dao bên mình, Vương Phong không nắm chắc phần thắng.
Hắn ta không muốn bỏ mạng lại đây.
Vương Phong quát: “Các người là ai?”
Lời nói của bọn chúng sắc lạnh: “Là kẻ đến lấy mạng của mày”. Sau đó ba người bọn chúng đồng loạt xông lên.
“Chết tiệt”. Thấy tình hình này, Vương Phong mắng bọn chúng rồi chuồn vào con hẻm trước mặt.
Nếu chạy ở đường lớn thì có thể bị bọn chúng đuổi kịp, do đó cứ đi vào các con hẻm này, cơ hội chạy thoát sẽ lớn hơn.
Chạy được khoảng mười mét thì mặt Vương Phong biến sắc, bởi vì hắn nhìn thấy con đường trước mắt lại là đường chết, cũng có thể nói là hắn không có đường chạy thoát.
Nghĩ đến đây thì hắn đã toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng dừng lại, nhìn về phía sau ba tên kia đang đuổi đến.
“ Hừ... để giết được mày bọn tao sớm là chọn địa điểm tốt, ngày này năm sau là ngày giỗ của mày”. Nói xong, trong con hẻm chật chội, ba tên đấy đồng thời vung dao về phía Vương Phong.
Cái cảnh tượng máu me trên phim thì bây giờ đã hiện ra ở đời thật, bây giờ Vương Phong chỉ còn có cách chống lại.
Có câu nói rất đúng, người đến bước đường cùng sẽ làm mọi thứ, nhìn thấy người khác muốn lấy mạng mình, bây giờ Vương Phong đã sôi máu.
Nhặt một cục gạch, chân không lùi bước, Vương Phong hiên ngang xông lên.
Nếu như hôm nay phải chết thì hắn ta cũng phải kéo theo vài tên chết cùng, một mạng thì coi như huề vốn, hai mạng thì coi như cũng đã có lời.
Thế nên bây giờ hắn ta đã điên tiết lên, cho dù từ trước đến nay chưa từng giết người.
Những tiếng động vang vội trong con hẻm nhỏ, sau hai phút trận đấu đã kết thúc, một nửa chiếc áo của Vương Phong đã bị xé rách nằm trên đất.
Ba tên muốn giết hắn thì đã nằm dài trên đất, không có một chút phản ứng gì, viên gạch trong tay hắn thì có nhiều vết nứt, đồ hắn còn đang mặc thì càng có nhiều chỗ bị rách hơn, máu thì không ngừng tuôn ra.
Lần này may mà nhặt được một cục gạch, không thì nhất định đã bỏ mạng lại ở đây.
Nhìn thấy ba tên kia không còn thở nữa, trong lòng hắn có chút sợ hãi, bởi vì thông qua khả năng thấu thị thì có thể thấy tim của chúng đã ngừng đập, đã bị nấm đấm của mình đánh chết, thậm chí một vài chiếc xương sườn bị gãy đã đâm thủng tim.
Từ lúc được sinh ra đã hai mươi bốn năm rồi, Vương Phong chưa làm việc gì phạm pháp chứ đừng nói đến là giết người, lúc này ngoại trừ cảm giác sợ hãi, ngay cả những vết thương trên người mình hắn ta cũng đã quên đi.
Giết ba mạng người, nếu bị cảnh sát bắt thì nhất định sẽ bị tử hình.
Nhưng cũng lúc này hắn lại nhớ đến một người, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho người đó.
Bây giờ trời vừa mới sáng, Hà Thiên vẫn còn đang ngủ thì bị gọi dậy, trong lòng thì không thấy thoải mái cho lắm, số điện thoại của anh ta chỉ có một số người biết, hơn thế vừa nhìn lại thấy là một số lạ nên càng cảm thấy bực bội hơn, vốn dĩ muốn mắng người gọi đến nhưng nghe thấy âm giọng nói từ trong điện thoại phát ra, anh ta lập tức tỉnh ngủ.
“Được rồi, cậu ở đó chờ, tôi đến ngay”. Nói xong, Hà Thiên còn chẳng thay đồ mà đã chạy ra ngoài.
Không sai, vừa rồi Vương Phong gọi cho Hà Thiên, anh ấy là người có quyền thế nhất mà Vương Phong từng biết, cũng có quan hệ với thế giới ngầm.
Lần trước Hà Thiên nói có chuyện gì cứ đến tìm anh ấy, lần này Vương Phong lập tức nhớ tới anh ấy.
Vài phút sau, một chiếc Bentley màu đen dừng bên ngoài con hẻm làm tắc cả một đoạn đường.
Vài người phục vụ mặc đồ đen từ trên xe bước xuống, trong khi đó kẻ cầm đầu thì lại mặc đồ ngủ.
“Người anh em, có chuyện gì đấy, cậu sao lại giết người?” Nhìn thấy cảnh tượng ở trong con hẻm, Hà Thiên nhanh chóng xuống xe, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Anh Thiên”. Nhìn thấy Hà Thiên, Vương Phong rất đau khổ, hắn từ từ đứng dậy, sau đó không do dự mà kể hết mọi chuyện mình đã gặp cho Hà Thiên nghe.
“Ôi, Hổ Tử, cậu lại xem có quen biết bọn chúng không?” Nghe xong lời của Vương Phong, Hà Thiên hét một tên cao to lực lưỡng sau lưng, sắc mặt rất khó coi.
“Vâng”. Người này nghe lệnh, sau đó đi đến xem những người bị Vương Phong giết chết rồi nói: “Đây là người của Tình Nghĩa Đường”.
“ Tình Nghĩa Đường?” Hà Thiên cười một cái, sau đó nói: "Chút nữa gọi điện thoại kêu đường chủ của chúng ra đây, tôi muốn xem là làm sao mà chúng lại to gan như vậy, lại còn dám tấn công anh em của tôi, nếu ông đây không giết chết hắn thì không mang họ Hà nữa.”
“Không cần đâu, tôi biết ai đứng sau rồi”. Lúc này Vương Phong đột nhiên lên tiếng.
“Là ai?”
“Là Hoa Long của Châu báu Hoa Liên, em và hắn ta có mối thù không nhỏ, lần trước hắn từng bảo người đến đối phó em, không ngờ lần này là muốn giết em.” Lời nói của Vương Phong vô cùng sắc lạnh.
“Hoa Long”. Hà Thiên cười rồi vỗ vai của Vương Phong, an ủi hắn: “Người anh em, chỉ là giết vài tên rác rưởi, không cần lo, việc này cứ để tôi xử lý, cậu bây giờ bị thương rất nặng, tôi cho người đưa cậu đến bệnh viện trước.”
Nói xong thì có hai tên đàn em đi đến dìu Vương Phong lên xe, những việc còn lại sẽ có người xử lý.
Chết vài người đối với người bình thường mà nói thì có lẽ trong một khoảng thời gian sẽ không biết giải quyết như thế nào, nhưng đối với một người già dặn và lão luyện như Hà Thiên thì đương nhiên là sẽ không để lại một vết tích gì.”
Hơn thế nữa trên đường Vương Phong đi đến bệnh viện, Hoa Long của Châu báu Hoa Liên cũng nhận được lời cảnh cáo của Hà Thiên.
“Hoa Long, tôi là Hà Thiên, người cậu phái đi thì đã chết sạch rồi, nếu như cậu không muốn bản thân ngày mai cũng phơi thây nơi đồng không mông quạnh thì cứ tiếp tục đối phó anh em của tôi, tôi tin là bố cậu mà nhận được tin cậu đã chết sẽ buồn lắm đây.”
Nói xong, Hà Thiên lập tức cúp máy.
Vừa nghe xong điện thoại, Hoa Long sợ tím mặt đến mức làm rơi cả điện thoại xuống đất, hắn ta dù thế nào cũng không ngờ rằng phía sau hậu thuẫn cho Vương Phong lại đáng sợ đến vậy, Hà Thiên lại là anh em với Vương Phong.
Sát thủ mà anh ta gọi đến cũng là người của Hà Thiên, nghĩ đến đây hắn ta đã đổ mồ hôi lạnh, cũng không dám nghĩ đến việc sẽ tiếp tục đối phó Vương Phong nữa.
Vốn chỉ nghĩ hắn ta là một người bình thường, thế mà lại có thể kéo Hà Thiên vào việc này. Hà Thiên là người như thế nào?
Mặc dù bây giờ có thể xoá bỏ hết tất cả trở thành một người kinh doanh chân chính, nhưng hễ là người có chút tiếng tăm ở thành phố Chu Hải này thì không thể không biết anh ta là một con quỷ giết người không chớp mắt, điều khiển tất cả lực lượng ngầm nơi đây.
“Mẹ nó, thật là xúi quẩy.” Chửi một câu xong, Hoa Long thật sự rất tức giận, không nói đến việc mất trắng hơn hai mươi triệu tệ tiền thuê sát thủ, bây giờ còn đắc tội với Hà Thiên.
Lúc này tại bệnh viện Nhân dân số 1, vết thương của Vương Phong đã được khâu lại, hắn ta đang nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh.
Lần này thật là quá nguy hiểm, hắn ta suýt nữa là đã bị giết chết, may mà có viên gạch đó, không thì đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Không lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra, một cô y tá đi vào, cũng chính là Hạ Tiểu Mỹ - cô y tá lần trước xử lý vết thương cho Vương Phong.
Lúc này cô ấy lo lắng nhìn Vương Phong nằm trên giường: “Chuyện gì vậy, tôi nghe nói lúc anh được đến đến thì đã gần hết máu, suýt nữa thì đã không còn giữ được cái mạng nữa.”
Vương Phong mỉm cười một cái không giải thích gì nhiều: “Tôi bị vài tên lưu manh đánh.”
"Sao có thể như thế được?" Tiểu Mỹ nhìn Vương Phong một cái rồi nói: “Tôi thì đã xem thử tình trạng của anh rồi, toàn là vết dao, không thể nào là lũ lưu manh tầm thường đánh, anh có phải vướng vào phiền phức gì rồi không?”
“Không có việc gì đâu, cô không cần lo lắng.” Nhìn thấy cô ấy cứ hỏi tới tấp không ngừng, Vương Phong cũng mất kiên nhẫn, bây giờ hắn cần nghỉ ngơi.
Hắn cần tụ khí lại để có thể hồi phục vết thương, dù đây là một cô y tế xinh đẹp nhưng cứ nói chuyện không dứt thì hắn không thể chịu được.
Hơn thế nữa việc hôm nay có liên quan đến sinh mạng con người, Vương Phong không thể nào nói ra.
“Hừ, làm ơn mắc oán, anh cứ dưỡng thương cho tốt, tốt nhất là đau chết anh đi.” Nói xong, Hạ Tiểu Mỹ đóng sầm cửa lại, còn Vương Phong thì không nói một lời nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT