Tiểu Ngũ hiện tại đang được đàn em của Hà Thiên đào tạo nên Vương Phong rất dễ dàng tìm thấy hắn ta.
Thân thủ của hắn không được tốt cho lắm nhưng nếu là người được Vương Phong chọn lựa thì chắc cũng không đến nỗi quá tệ.
Bàn giao việc này cho Tiểu Ngũ, một khi Vương Phong rời đi Tiểu Ngũ liền phải bắt đầu nhiệm vụ chịu trách nhiệm bảo vệ mấy người Bối Vân Tuyết, đối với loại công việc này thì có thể sẽ mất mạng trong lúc làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào. Vương Phong trả lương cho hắn ta cũng không thấp, một trăm ngàn một tháng. Nếu ngăn chặn các cô ấy tránh bị thương hoặc cứu mạng các cô ấy thì sẽ có phần thưởng.
Đương nhiên nếu như tự ý rời khỏi vị trí thì đối với sự giận dữ của Vương Phong không phải một Tiểu Ngũ nhỏ bé này có thể tưởng tượng được. Thưởng phạt rõ ràng như thế Tiểu Ngũ cũng không thể không phục.
Một trăm ngàn một tháng là mức lương mà hắn ta chưa bao giờ dám nghĩ đến trước đây. Thời điểm ở huyện Thanh lăn lộn có khi bọn hắn cơm cũng không có mà ăn. Nào biết sẽ có một ngày bản thân sau này sẽ phát đạt như thế này.
Thế nên lúc đó hắn liền cam đoan chỉ cần hắn không chết liền sẽ đảm bảo an toàn cho mấy người Bối Vân Tuyết, tuyệt đối không dám lười biếng.
Phần thưởng lớn tất có dũng cảm, Vương Phong đương nhiên hiểu đạo lý này cho nên hắn mới để trả lương cao như vậy cho Tiểu Ngũ, tiền không có thì có thể kiếm lại, quan trong nhất là người không có việc gì.
Những ngày sau đó tương đối yên ổn bởi vì cửa hàng trang sức hiện tại đã đi vào quỹ đạo, cho dù Vương Phong có không quan tâm đến thì vẫn buôn bán bình thường, mỗi ngày đều kiếm được một lượng doanh thu rất lớn.
Nhưng điều làm Vương Phong cảm thấy có chút kỳ lạ là cha con nhà Hoa thị hoàn toàn không có chút động tĩnh gì.
Lúc này tại biệt thự Minh Duyệt, Vương Phong cảm nhận rõ ràng được sát khí trên người Hoa Long. Nếu như nói hắn ta sẽ bỏ qua cho hắn thì có đánh chết hắn cũng không tin.
Lúc trước sự căm thù vẫn chưa lớn đến thế nên Hoa Long cũng không nghĩ tới sẽ muốn giết chết hắn, hiện tại thù hận càng ngày càng lớn, hắn ta khẳng định sẽ không dừng tay.
Nhưng mà hiện tại hắn ta không ra tay thì sẽ không còn cơ hội nào sau đó nữa bởi vì không biết Vương Phong cũng không biết đã rời khỏi thành phố Trúc Hải bao lâu rồi.
Khoảng năm ngày sau, tin tức khiến mọi người vui vẻ truyền tới, sau khi Hà Thiên sử dụng Tẩy Tủy Đan trôi qua rất nhiều ngày như vậy cuối cùng anh ta cũng đã được nâng lên đến cảnh giới của nội kình.
Luyện được nội kình vẫn luôn là hy vọng xa vời trong lòng của Hà Thiên. Hiện tại có Tẩy Tủy Đan mà Vương Phong tặng cho anh ta rốt cuộc cũng luyện thành công.
Nghe được tin tức này, tảng đá đè nặng trong lòng Vương Phong bấy lâu nay cũng như được trút bỏ. Mặc dù công dụng thần kỳ của Tẩy Tủy Đan hắn không thể cảm nhận được nhưng nhìn thấy nguyện vọng mà Hà Thiên luôn mơ ước rốt cuộc cũng đã đạt được thì Vương Phong cũng vui vẻ thay cho anh ấy tận đáy lòng.
Đương nhiên mặc dù Quỷ Kiến Sầu biết Vương Phong đưa Tẩy Tủy Đan cho Hà Thiên nhưng cuối cùng ông cũng không nói gì cả ngược lại khiến Vương Phong thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như ông ấy hỏi Vương Phong thật sự khó mà trả lời được, có lẽ đây là đã ngầm đồng ý.
“Người anh em, cảm ơn cậu.” Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hà Thiên đứng trước mặt Vương Phong trịnh trọng nói.
Lần này nếu như Vương Phong không tặng Tẩy Tủy Đan cho Hà Thiên thì có khả năng cả đời này Hà Thiên cũng không có cơ hội lại có thể xông vào được nội kình. Thế nên anh ta có được năng lực như bây giờ toàn bộ đều nhờ ơn của Vương Phong.
Tặng Tẩy Tủy Đan này cho Hà Thiên thì Vương Phong đã từ bỏ cơ hội sắp luyện được thành công nội kình. Ân tình này anh ta quả nhiên không thể báo đáp.
“Anh, luyện thành công nội kình là chuyện tốt, chúng ta không nên nói những thứ này.” Vương Phong cười một tiếng sau đó nói tiếp: “Hai chúng ta mặc dù thời gian quen biết không dài nhưng anh lại giống như anh trai của em thế nên em liền tặng anh Tẩy Tủy Đan xem như là tự nguyện.”
“Nhưng mà… tôi vẫn còn muốn cảm ơn cậu.” Lời nói của Hà Thiến khiến cho Vương Phong không nhịn được trợn mắt, anh ấy từ lúc nào đã trở nên khách sáo quá mức như vậy?
“Nếu anh thật sự muốn cảm ơn em vậy sau này nếu em rời đi, anh hãy giúp em trông chừng tốt mấy người chị Tuyết một chút, em thật sự có chút không yên lòng.”
“Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, tôi hứa danh dự với cậu nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì, lúc cậu trở lại có thể tìm anh tính sổ.” Nhìn thấy Vương Phong cuối cùng cũng giao một chuyện cho Hà Thiên, anh rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Nếu như anh không làm gì cho Vương Phong thì điều này mới khiến anh cảm thấy băn khoăn. Dù sao Tẩy Tủy Đan là vật vô cùng quý giá, thậm chí có tiền cũng không thể mua được.
Sớm đã giúp hai người con gái bọn họ mua bữa sáng, Vương Phong liền để lại một tờ giấy sau đó cũng không mang theo cái gì, không lái xe, cứ như thế rời khỏi biệt thự.
Bắt một chiếc taxi dừng lại bên đường, Vương Phong trực tiếp đi thẳng đến cao ốc Tân Dương.
Không bao lâu Vương Phong đã đứng trước phía dưới cao ốc Tân Dương. Giờ phút này trời cũng đã sáng rồi mà Hà Thiên cũng đã sớm chờ Vương Phong ở cửa cao ốc từ lâu.
“Sư đệ, đi theo anh.” Nhìn Vương Phong một chút, sau đó Hà Thiên đi phía trước dẫn đường.
“Xin giới thiệu một chút, đây là người đệ tử kia của tôi.” Lúc nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu, Vương Phong hơi giật mình bởi vì hiện đang đứng bên cạnh Quỷ Kiến Sầu bây giờ là những người mặc trang phục quân nhân sặc sỡ. Toàn thân tỏa ra khí thế.
“Thần y, cậu ta chính là người mà ông đã chuẩn bị để chúng tôi dẫn đi sao?” Nghe thấy lời nói của Quỷ Kiến Sầu, Nghiễm Mạc bình tĩnh nói, giọng điệu không có bao nhiêu thăng trầm.
“Đúng vậy, tôi hy vọng ông không cần phải vì nể mặt tôi mà cho cậu ấy bất kỳ ưu đãi nào. Cần đối xử như thế nào liền đối xử như vậy, không cần phải nể tình.” Quỷ Kiến Sầu nói ngược lại khiến trong lòng Vương Phong không nói nên lời, sư phụ, người đây không phải là đang đào hố chôn đệ tử người sao?
“Yên tâm đi, người đã vào tay tôi thì sẽ không có bất kỳ thân phận hay địa vị gì khác biệt, tôi sẽ không nể mặt bất kỳ kẻ nào.” Nghiễm Mạc nói, sau đó nhìn Vương Phong một chút rồi nhếch miệng cười khiến cho trong lòng Vương Phong trở nên lạnh lẽo.
Khí thế của Nghiễm Mạc vô cùng mạnh, dường như đã vượt qua cả ngưỡng ngoại kình, cũng không biết cụ thể đã đạt đến cảnh giới gì nhưng Vương Phong nhìn thấy nụ cười của ông ta khiến hắn cảm thấy vô cùng bối rối.
“Vậy thì cảm ơn ông, chỉ cần ông giúp tôi một chuyện, lời hứa trước kia ông nợ tôi liền được xóa bỏ.” Quỷ Kiến Sầu nói dường như đã đạt được thỏa thuận nhất định với bên kia.
“Được, một lời đã định.”
“Một lời đã định!”
“Thằng nhóc, đi theo tôi.” Sau khi nói chuyện xong với Quỷ Kiến Sầu, Nghiễm Mạc trực tiếp nhìn Vương Phong rồi nhanh chóng nói.
“Đi đâu?” Vương Phong nghi ngờ nói.
“Tất nhiên là đi đến nơi cậu nên đi, cho cậu thời gian hai giây đi với tôi bằng không đừng trách tôi trói cậu đưa đi.” Nghiễm Mạc nói dọa Vương Phong nhảy dựng.
“Sư phụ, con phải đi với ông ta sao?” Lúc này Vương Phong hướng cặp mắt nghi ngờ nhìn Quỷ Kiến Sầu.
“Đi đi, cùng ông ấy học nhiều thứ một chút đối với tu vi của con rất có lợi.” Quỷ Kiến Sầu nói, cũng không có ý định giữ hắn lại.
Quỷ Kiến Sầu đã muốn Vương Phong đi, Vương Phong đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa, dù sao hắn tin rằng sư phụ hắn sẽ không hại hắn.
Đi lên đến tầng trên cùng của cao ốc Tân Dương, nơi này sớm đã có một chiếc trực thăng quân dụng chờ bọn họ đã lâu. Phía trước có rất nhiều người đã ngồi đó, người lớn hơn ba mươi mà nhỏ thì so với Vương Phong còn nhỏ hơn, dáng vẻ khoảng chừng mới hai mươi.
“Chúng ta đi đâu?”
“Ít nói nhảm, mau lên đi bằng không đừng trách tôi chấp hành quân pháp.” Nghiễm Mạc lạnh lùng nói khiến trong lòng Vương Phong vô cùng khó chịu.
Hắn có phải quân nhân đâu mà còn muốn chấp hành quân pháp…
Nhưng mà kỷ luật quân sự vô cùng nghiêm khắc, điều này Vương Phong biết. Nếu như hiện tại hắn không lên có thể thật sự sẽ bị Nghiễm Mạc đánh cho một trận.
Trực thăng chầm chậm bay lên, nhìn xuống thành phố Trúc Hải phía dưới càng ngày càng nhỏ, Vương Phong cũng biết rằng sợ trong thời gian ngắn hắn không thể về được.
“Vị đại ca này, không biết bao lâu tôi có thể quay về?” Nhìn Nghiễm Mạc, Vương Phong đánh liều mở giọng làm quen.
“Đừng gọi tôi là đại ca, tôi không phải đại ca của cậu, cậu cũng không phải em tôi, gọi tôi là Mạc trưởng quan.” Nghiễm Mạc hung hăng trừng Vương Phong một cái sau đó mới lên tiếng: “Quá trình huấn luyện liên tục hai tháng nên nếu như hiện tại cậu muốn trở về cũng được, tôi không ép buộc cậu.”
“Thôi quên đi!”
Vương Phong lắc đầu, trực tiếp từ chối, hiện tại đến cũng đã đến rồi, hắn như thế nào cũng sẽ không quay trở lại. Nếu muốn trở lại, hắn sợ rằng sẽ không xem bản thân ra gì.
“Vậy thì không cần nói nhảm nữa, nếu có dư sức thì nên giữ lại để làm chuyện chính đi.” Nói xong, Nghiễm Mạc trực tiếp nhắm hai mắt tại không tiếp tục chú ý đến Vương Phong.
Trong buồng phi cơ, tổng cổng có hơn mười người đang ngồi, trừ Vương Phong ra thì tất cả những người khác đều mặc trang phục vô cùng sặc sỡ, cũng là kiểu quân nhân điển hình, không giống quần áo bình thường của Vương Phong, trông có chút không phù hợp.
Nhưng điều khiến Vương Phong hơi giật mình là những người này toàn bộ đều là tu sĩ, không có một người nào bình thường. Trước kia, tu sĩ ở trong mắt Vương Phong vô cùng hư vô, mờ nhạt nhưng lại không ngờ có rất nhiều người như thế trên khắp thế giới, hơn nữa lại còn là quân nhân.
Có vẻ như trong số loài người trên thế giới có rất nhiều tu sĩ, sự xâm nhập của các tu sĩ cũng vô cùng nghiêm trọng. Không thể xác định được là có bao nhiêu người như vậy ở đây.