“Đường Quốc Quang, ông thân là Cục trưởng cục cảnh sát, hiện tại ông xử lý chuyện này đi.” Thấy cảnh mọi người bốn phía đều bối rối không biết làm sao, thư kí thành ủy Diêu Thành đứng ra nói với Đường Quốc Quang.

“Vâng.” Đường Quốc Quang gật đầu sau đó tự mình ra tay đi tới chỗ tên sát thủ kia.

Mặc dù bây giờ kẻ này đã chết nhưng ai cũng thấy rõ hắn muốn giết Vương Phong, dường như là cuối cùng không thành công sau đó liền tự sát. 

Cho nên chuyện này nói đến cũng thì không hề có quan hệ gì với Vương Phong nên xử lý thế nào, trong lòng Đường Quốc Quang rất rõ ràng.

Đương nhiên là đừng nói tên này không phải Vương Phong giết, cho dù là hắn giết thì bọn họ cũng phải nghĩ cách che giấu.

Bởi vì xảy ra chuyện như vậy nên không một ai muốn ở lại đây, tất cả đều nhanh chóng rời đi, tan rã không vui. 

Nhưng mặc cho nói thế nào thì cửa hàng châu báu Tuyết Phong rốt cục thuận lợi khai trương kinh doanh, tiếp theo thì chỉ cần xem thành tích ra sao.

Bên trong một gian phòng tổng thống của khách sạn Thiên Ngu, Vương Phong ngủ say gần hai giờ mới từ từ tỉnh lại, hắn có thể tỉnh lại nhanh như vậy thực sụ vẫn là nhờ vào việc có một sư phụ tốt như Quỷ Kiến Sầu.

Lần này hắn bị thương rất nặng, thậm chí là cả vết thương chí mạng nhưng cũng may y thuật của Quỷ Kiến Sầu thực sự xuất thần nhập hóa (1), cứng rắn cứu hắn về. 

Vương Phong hiện tại ngoại trừ cảm thấy toàn thân bủn rủn thì thân thể đã không còn cảm giác rõ đau đớn, ngay cả vết thương trên vai cũng không cảm nhận rõ nữa.

Trong phòng có rất nhiều người đang nhỏ giọng nói chuyện, thấy Vương Phong tỉnh lại họ đều nhao nhao tiến lên.

Dẫn đầu đương nhiên là Tuyết xinh đẹp rộng lượng mà theo sát cô là Tử Toa, đôi mắt của hai người đỏ ửng, rõ ràng là đã khóc không ít khiến Vương Phong nhìn thấy mà đau lòng. 

“Anh không sao đâu.” Vương Phong nhếch miệng khẽ cười nói.

“Còn nói không có chuyện gì, lúc này bọn em lo lắng muốn chết.” Bối Vân Tuyết lườm Vương Phong rồi mới yên tâm.

Vương Phong đã tỉnh lại tức là hắn không còn vấn đề lớn, lại có một Quỷ Kiến Sầu nổi tiếng khắp Hoa Hạ thì chẳng khác gì toàn bộ thần y trên thế giới ở đây, hắn muốn xảy ra chuyện cũng khó có thể. 

“Đúng rồi Vương Phong, kẻ ám sát cậu rốt cuộc là ai?” Lúc này, Đường Quốc Quang và Diêu Uyên đến, bọn họ đã nhận việc tra thông tin của kẻ kia nhưng kết quả cuối cùng khiến họ rất bất ngờ, bởi vì trong hệ thống công an hoàn toàn không có thông tin cá nhân của kẻ này, đến hộ khẩu cũng không có, tựa như một kẻ không tồn tại.

“Hắn là do tổ chức Thiên Võng phái tới ám sát tôi.” Nhìn hai người họ, Vương Phong chậm rãi nói.

“Tổ chức Thiên Võng?” Nghe Vương Phong nói, hai người đều liếc nhìn nhau, hiểu rõ lời Vương Phong nói không phải là giả. 

Lần trước có thể nói là Vương Phong chân chính đắc tội với bọn chúng, nếu bọn chúng không trả thù mới thực sự là chuyện lạ.

Thậm chí vì để tránh né sự tra xét của họ thì chúng đã di chuyển hết hang ổ làm cho họ đi công cốc một chuyến mà nguyên nhân dẫn đến tất cả là Vương Phong, nếu không phải hắn thì những kẻ kia cũng không bị bắt lại và cũng sẽ không nói ra tin tức quan trọng như vậy.

“Những tên này đã đến chỗ tôi ở để tìm tôi từ sớm nhưng lúc đó tôi không có ở nhà nên chúng mới rời đi, không ngờ hôm nay hắn lại đến ám sát tôi, đây là chuyện bất ngờ.” Vương Phong cười khổ lại khiến hai người họ càng thêm kinh ngạc. 

Bởi vị họ không hề nhận được tin tức người của tổ chức Thiên Võng đến thành phố Trúc Hải, đây quả là do bọn họ không làm tròn chức trách.

“Vậy cậu có cần tôi cho một đội đến bảo vệ cậu không?” Đường Quốc Quang nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Nếu đến bản thân mà tôi cũng không bảo vệ nổi thì ông cho rằng phái người tới sẽ có tác dụng gì? Quên đi.” Vương Phong nói làm cho Đường Quốc Quang cười khổ không thôi. 

Đúng là như vậy, nếu Vương Phong không tự giải quyết được sát thủ thì ông phái thêm cảnh sát có ích gì đâu?

Hôm nay họ đã thực sự được mở mang kiến thức về bản lĩnh của Vương Phong, bị đánh đến vậy mà không chết thì phái người tới bảo vệ hắn, chỉ e là Vương Phong phải bảo vệ họ mới đúng.

“Vậy gần đây cậu phải cẩn thận hơn, bây giờ tôi liền ra lệnh tra xét toàn bộ thành phố Trúc Hải, tôi sẽ bắt toàn bộ bọn chúng.” Đường Quốc Quang trịnh trọng nói. 

“Nếu như mọi người còn có việc thì về trước đi, tôi không sao rồi.” Vương Phong bắt đầu đuổi khách.

“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi về trước.” Diêu Uyên và Đường Quốc Quang cũng không ở lại lâu, nói hai câu liền rời đi.

Tổ chức Thiên Võng cũng đã tới tận thành phố Trúc Hải vậy mà đáng chê cười là bọn họ lại không hề phát hiện ra, đúng là ăn cơm rồi ngồi không. 

Cho nên lần này họ về coi như là có chuyện để làm, không nói có thể tìm ra toàn bộ những kẻ kia thì cũng phải khiến bọn chúng rời khỏi thành phố Trúc Hải.

Nếu như ngay cả chuyện này mà họ cũng làm không được thì cũng chẳng xứng ngồi trên vị trí này.

“Sư đệ, cậu đã không sao vậy tôi cũng trở về đây.” Hà Thiên cũng đi tới, cười nói. 

“Sư phụ ông ấy đâu rồi?” Vương Phong bỗng nghi hoặc hỏi.

“Sư phụ vì cứu cậu mà tiêu hao nghiêm trọng nên đã trở về để khôi phục trước rồi, lần này cậu khiến sư phụ rất hài lòng nên người cố ý sai tôi đưa một thứ cho cậu.” Nói rồi Hà Thiên cẩn thận từng li từng tí lấy một cái hộp từ trong người mình ra, nói: “Sư phụ nói trong này là thứ có thể giúp cậu tăng tới nội kình, cậu phải bảo quản cho cẩn thận.”

Nói đến đây trên mặt Hà Thiên cũng lộ ra vẻ hâm mộ, nội kình với anh mà nói cũng là mục tiêu mong ước mà không đạt được, vậy mà bây giờ Vương Phong đã sắp đạt tới cấp bậc này. 

Lần chiến đấu này Vương Phong tuy bị thương nặng nhưng trong giây phút cuối cùng hắn cũng đã đột phá đến ngoại kình hậu kỳ, chỉ cách nội kình một bước.

Hắn có thể ngay thời khắc cuối cũng bộc phát ra sức mạnh mạnh mẽ như thế cũng là vì hắn dưới sự ép buộc cực độ đã đột phá thực lực, nếu không phải như vậy thì làm sao hắn có thể đánh bay Phương Thành chứ.

“Giúp em đột phá nội kình?” Nghe Hà Thiên nói, Vương Phong hơi biến sắc rồi mới vui mừng phát hiện ra cảnh giới của mình đã đạt tới ngoại kình hậu kì, cùng một cảnh giới với Hà Thiên. 

“Là thứ gì vậy? Sư huynh anh mau giúp em mở ra xem thử.” Vương Phong nói, cũng không nhận lấy cái hộp trong tay anh ta.

“Chuyện này... không tốt đâu?” Nghe Vương Phong nói, vẻ mặt Hà Thiên hơi khó xử.

Đây là vật Quỷ Kiến Sầu sai anh chuyển cho Vương Phong nhưng không cho anh tự mình xem, anh không muốn chống lại lệnh của sư phụ. 

“Sợ cái gì, sư phụ bây giờ đâu có ở đây mà nơi này cũng không có người lạ nào, sư huynh anh giúp em mở ra xem chút đi.” Vương Phong cười khẽ, chậm rãi nói.

“Vậy cũng được.” Nghe nói như thế, Hà Thiên cũng cảm thấy không sao, dù sao thì chỉ là nhìn một chút mà thôi.

Vì thế nên cuối cùng anh cũng chậm rãi mở cái hộp này ra, ngay lập tức trong tràn ngập mùi thuốc, mùi thơm này thật sự quá đậm, gần như khiến bụng mấy người Vương Phong đều đồng loạt kêu ọc ọc. 

“Oa? Thứ gì vậy, đã thế còn thơm quá.” Tử Toa kêu to một tiếng sau đó liền tiến đến gần.

“Là tẩy tủy đan.”

Thấy thứ trong hộp Hà Thiên cũng hô to, kích động đến mức tay cũng run lên suýt chút nữa làm rơi cái hộp xuống đất. 

“Tẩy tủy đan là cái gì?” Nghe thấy Hà Thiên sợ hãi kêu lên khiến vẻ mặt Vương Phong hơi kì quái, hắn ngược lại thì chẳng cảm thấy gì.

“Sư đệ, đây là thứ người người trong giới tu luyện đều muốn có được, cho dù là toàn bộ giới tu luyện thì cũng không có mấy ai có thể lấy ra, nếu chúng ta sử dụng thì có thể thải đi tạp chất trong thân thể, sau đó nhanh chóng tăng thực lực của bản thân.”

“Nói thẳng ra thì đây là thứ tu sĩ chúng ta người người tha thiết ước ao, là một bảo vật vô giá.” Hà Thiên nói, vẻ mặt đầy kích động. 

“Vậy sẽ nhanh hơn bao nhiêu?” Vương Phong hỏi lai một câu.

“Lấy tôi làm ví dụ đi, một người bình thường muốn từ ngoại kình hậu kì đột phá đến nội kình cần mười năm, nếu như sử dụng tẩy tủy đan thì sẽ có khả năng rút ngắn khoảng thời gian này còn hai năm, thậm chí là một năm.” Hà Thiên trả lời với vẻ kích động.

“Khỉ thật, lợi hại đến vậy.” Nghe Hà Thiên nói, Vương Phong cũng hoảng sợ đến kêu to một tiếng, không ngờ Quỷ Kiến Sầu vậy mà lại cho hắn thứ quan trọng như vậy, công hiệu thật sự quá nghịch thiên. 

“Đúng vậy, không chỉ như thế, thuốc này còn có thể tăng cường thể chất để con đường tu luyện về sau thuận buồm xuôi gió.”

“Nó quan trọng như vậy thì sư huynh anh giữ lại cho bản thân dùng đi.” Vương Phong bỗng nói ra một câu khiến Hà Thiên hết sức bất ngờ.

“Cái gì?” Dường như là nghi ngờ tai mình có vấn đề, Hà Thiên không thể tin hỏi lại. 

“Em nói thuốc này em có sử dụng cũng không có hiệu quả mấy cho nên sư huynh anh giữ lại sử dụng đi.” Vương Phong mỉm cười nói.

“Không được.” Hà Thiên bỗng hét lớn: “Đây là sư phụ cho cậu không phải cho tôi, nếu cậu sử dụng thì có khả năng đột phá nội kình, sao lại nói là vô dụng được?”

“Sư huynh, chính anh nói thuốc này là sư phụ cho em vậy tức là đây đã là thứ thuộc về em mà bây giờ em cho sư huynh thuốc này, đương nhiên cũng là quyền của em.” 

“Sư đệ, tôi sẽ không nhận lấy thứ quý giá như vậy đâu.” Hà Thiên lắc đầu sau đó nói: “Hiện tại tôi cũng hơn ba mươi rồi, đã sớm mất đi tư cách đột phá nội kình cho nên tôi có sử dụng thứ này cũng là lãng phí nhưng sư đệ cậu thì khác, cậu còn trẻ, có hi vọng rất lớn sẽ tiến vào nội kình thậm chí đạt tới cấp bậc của sư phụ, thế nên tẩy tủy đan này để cho cậu dùng vẫn là tốt nhất.”

“Sư huynh cũng biết em còn trẻ, vậy đã nói rõ cho dù em không dùng tẩy tủy đan cũng có thể tiến vào nội kình mà không phải anh vẫn luôn hi vọng tiên vào nội kình sao? Em muốn viên tẩy tủy đan này có thể giúp anh một tay.” Vương Phong nói, vẻ mặt cũng dần nghiêm túc hơn.

Hắn vẫn nhớ vẻ mặt suy sụp và tuyệt vọng của Hà Thiên khi anh nói anh không thể đột phá đến nội kình, có thể nói có thể tiến vào nội kình là mơ ước lớn nhất của Hà Thiên ở đời này. 

Bắt đầu từ khi quen biết Hà Thiên, Vương Phong liền được anh giúp đỡ rất nhiều cho nên bây giờ hắn muốn giúp anh một chút, đây là chuyện hắn phải làm.

Vương Phong còn trẻ nên không dùng tẩy tủy đan thì hắn cũng có cơ hội tiến vào nội kình nhưng Hà Thiên thì khác, có thể đây là hi vọng cuối cùng của anh ấy.

Anh vừa rồi kích động như vậy, Vương Phong đương nhiên nhìn ra anh biết khi sử dụng thuốc này sẽ mang đến hiệu quả lớn đến đâu nên Vương Phong muốn giúp anh một tay. 

“Sư đệ, tôi thật sự không thể nhận thứ này.” Hà Thiên lắc đầu nói.

“Sư huynh, chẳng lẽ anh cam lòng cả đời này sẽ dừng lại ở ngoại kình sao? Nếu như anh thật sự nguyện ý vậy thì anh có thể không nhận thứ này, đây là lần đầu tiên em tặng anh thứ gì đó, đừng khiến em mất mặt như vậy.” Vẻ mặt Vương Phong trầm xuống, nói.

(1)  Ý nói tài giỏi lắm, không lường được. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play