Sức mạnh của cú đánh này rất lớn, thậm chí với những cú đánh có tốc độ cao còn có thể nghe được âm thanh rất lớn do ma sát với không khí.

"Tiện nhân."

Mắng to một tiếng, Vương Phong cũng không ngồi im chờ chết mà dùng một cú đánh nghênh đón. 

Ầm!

Một âm thanh nặng nề vang lên, thân thể Cổ Tu không nhúc nhích tí nào, ngược lại sắc mặt Vương Phong ửng đỏ lùi lại mấy bước, khí huyết cuồn cuộn không thôi.

Một cú đấm trả, Vương Phong cảm thấy mình không phải đấm vào đầu người mà là đấm vào một khối đá, khiến hắn vô cùng đau. 

Hắn biết rõ cú đấm của mình mạnh đến cỡ nào, chỉ sợ có thể đánh chết người bình thường nhưng thân thể tên Cổ Tu này không nhúc nhích tí nào, thật sự là lợi hại.

Vẫy vẫy nắm tay của mình, sắc mặt Vương Phong trở nên nghiêm trọng tuy虽然同时外劲修为 nhưng lúc này Vương Phong nhận thấy được sự chênh lệch rõ ràng giữa mình và đối phương.

Từ lúc bắt đầu tu luyện, Vương Phong chưa từng chính thức đánh nhau với tu luyện giả, cho nên lúc này vừa ra tay, hắn lập tức rơi vào thế hạ phong. 

"Tại sao tôi có cảm giác vừa nãy giống như là hai khối kim loại đụng vào nhau?" Lúc này, ở xung quanh có một tên nhân viên với giọng nói kinh ngạc, rất sợ hãi.

Nghe hắn nói vậy người khác cũng hết sức đồng tình, không khỏi gật gù, hai người kia trông không hề cường tráng nhưng cú đấm này thực sự là quá cứng. Chẳng lẽ là siêu phàm thật?

"Quá yếu." Nhìn thấy Vương Phong bị mình đánh lui, Cổ Tu chậm rãi lắc đầu, trên mặt xuất hiện vài sự khinh thường. 

Trước đó, sư phụ còn cẩn thận dặn dò chú ý một số chỗ nhưng hiện tại đánh nhau với đối phương như đánh với một bao cỏ, cách biệt quá xa.

"Đến đây." Bỗng nhiên Vương Phong hét lớn một tiếng, cả người bay lên cao ít nhất cũng khoảng mấy mét, làm cho xung quanh xôn xao.

借助高空落下的凌厉之势, Vương Phong đánh một đấm về phía đối diện, cú đấm này hắn dồn hết toàn bộ chân khí trong người mình vào nắm tay, mạnh hơn rất nhiều so với cú đấm vừa nãy. 

"Muốn chết." Nhìn thấy Vương Phong từ trên trời giáng xuống, Cổ Tu cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc quả đấm của mình lên nghênh đón.

Ầm!

Răng rắc! 

Lần này, Vương Phong vận dụng sức lực lớn nhất cho nên hắn không bị đánh lui ngược lại tên Cổ Tu này chịu một đấm mạnh như vậy, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, lực đè làm gạch nứt bể lún xuống dưới một phần.

Tòa cao ốc lay động một chút làm cho sắc mặt mọi người trắng bệch, cái này sẽ không bất ngờ đổ sụp chứ?

Tuy nhiên cũng may là lúc trước Khách sạn Thiên Ngu được xây dựng hết sức cẩn thận, cao ốc chỉ lay động đã dừng lại, cũng không có lún xuống dưới. 

Cũng chỉ là hai người đánh nhau vậy mà sức mạnh lại to đến thế, lúc này những nhà doanh nghiệp cùng đám quan chức đều đã kinh ngạc đến ngây người, nhìn nhau không thể tin rằng tất cả những gì bọn họ thấy đều là thật.

"Ngươi muốn chết mà." Bỗng nhiên chịu thua chỉ sau một lát, Cổ Tu nổi giận, lập tức bộc phát ra toàn bộ sức mạnh đánh tới chỗ Vương Phong.

Lúc này tốc độ của Cổ Tu tăng lên nhanh chóng, sắp biến thành một cái bóng hướng về phía Vương Phong, tuy nhiên so về tốc độ Vương Phong không sợ hắn, cho nên nhìn thấy đối phương đi chuyển nhếch mép cười, biến mất trong chớp mắt. 

Tuy Vương Phong mới chạm tới cấp độ cơ bản của Hình Ý Quyền nhưng hiện tại hắn bộc phát toàn bộ tốc độ của mình, vượt xa Cổ Tu.

Trong chớp mắt, 他们两个人就在急速的状态之下对抗了数十下,这些全部都是在电光火石间完成, trừ khi ở đây có Tu Luyện Giả, người khác vốn sẽ không thấy gì cả.

"Sư phụ, con sợ sư đệ không kiên trì được lâu." Lúc này Hà Thiên nói, trên mặt rõ ràng mang theo lo lắng. 

Tuy hiện tại Vương Phong chiếm thượng phong nhưng hắn quá ngu ngốc, vừa lên đến đã bộc phát toàn bộ sức mạnh, phía sau còn có Vạn Đức môn đang đợi, nếu tiếp tục như vậy hắn sớm muộn cũng sẽ thua.

Lúc này Hà Thiên có chút hối hận vì vừa nãy không nói cho Vương Phong những điều này, chiếm thế thượng phong là tốt nhưng vẫn phải xem kết quả cuối cùng mới được.

"Không sao, ta tin tưởng nó có thể ứng phó tất cả." Nghe được lời Hà Thiên nói, sắc mặt Quỷ Kiến Sầu bất động, bình tĩnh nói ra. 

"Vậy được rồi." Sư phụ đã tin tưởng Vương Phong, Hà Thiên cũng không nói thêm gì, chăm chú xem hai người bọn họ chiến đấu.

Từng trận cuồng phong nổi lên vì hai người di chuyển với tốc độ cao, làm mọi người xung quanh phải lấy tay che mặt mình lại, tuy nhiên cũng chính là lúc này, mặt đất chấn động mạnh một lần nữa, một bóng người bay ra ngoài, đám đông bị đẩy ngã, nhất thời vang lên tiếng la hét hỗn loạn.

"Đa tạ." Nhìn Cổ Tu bị mình đánh bay ra ngoài, Vương Phong bình tĩnh nói. 

Mặc dù Cổ Tu rất mạnh nhưng nếu đấu tốc độ, thực lực của hắn chênh lệch rất xa Vương Phong, cho nên Vương Phong lợi dụng đúng cơ hội và tình huống một chút, trực tiếp đánh lên ngực hắn, kết thúc cuộc đấu.

Tuy thắng nhưng Vương Phong cũng không dễ chịu, quần áo đều bị xé rách, tóc tai lộn xộn.

Phụt! 

Nghe Vương Phong nói, Cổ Tu vốn đã không còn gì nhưng hắn trước nay vô cùng cao ngạo, cho tới bây giờ chưa từng thua ai, 所以此刻他气急攻心之下, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

"Tao muốn giết mày." Bỗng nhiên, Cổ Tu phát ra tiếng rống giận dữ không giống người thường, hắn  trực tiếp lấy ra một thanh kiếm dài từ trong hộp đựng kiếm ở trên lưng nhào về phía Vương Phong.

Lục Nguyệt Kiếm Tông vốn là dùng kiếm, hiện tại hắn thua trắng tay dưới tay của Vương Phong, thật sự là không cam tâm. 

"Ừm?" Nhìn thấy Cổ Tu lấy vũ khí ra lông mày Vương Phong hơi nhíu lại, Cổ Tu e rằng đã phát điên.

"Xoạt!"

Nhìn thấy Cổ Tu cầm kiếm xông đến, những người ở đây ồ lên, không phải nói dùng võ kết bạn sao? Sao ngay cả kiếm cũng cầm ra rồi? Không phải muốn xảy ra án mạng chứ? 

"Ồn ào!" Nhìn thấy đệ tử sau khi bị đánh bại lại còn cầm kiếm xông lên, Lục Nguyệt Kiếm Tông hét lớn một tiếng, lúc Cổ Tu còn chưa tới gần Vương Phong đã đứng ngăn ở trước mặt hắn.

Lục Nguyệt Kiếm Tông có thể thua nhưng ban ngày ban mặt đã thất bại lại còn muốn giết người khác, thật mất mặt.

Mà Quỷ Kiến Sầu bây giờ lại đang ở đây, nếu như Cổ Tu làm loạn, chắc chắn sẽ bị giết sống, Quỷ Kiến Sầu mặc dù là thầy thuốc nhưng cũng không phải ăn chay. 

"Sư phụ, người tránh ra, con muốn giết hắn." Thấy sư phụ cản ở trước mặt mình, Cổ Tu không chỉ không bình tĩnh lại mà còn rất hung bạo.

Bang!

Tiếng bạt tai vang lên, ông cụ này dùng tay lắc mạnh người Cổ Tu, nói: "Thứ không ra gì, trở về Diện Bích Tư Quá một tháng cho ta, đừng ở đây làm ta mất mặt." 

Nói xong, ông ta trực tiếp lôi Cổ Tu đang ngây ngốc về phía trận doanh của Lục Nguyệt Kiếm Tông.

Cổ Tu từ trước đến nay rất giỏi, là thiên tài hiếm có nhưng lúc này đây, sư phụ vì một người ngoài mà đánh mình, đây là chuyện xưa giờ Cổ Tu chưa từng nghĩ tới.

"Thần y, đệ tử của tôi tài nghệ không bằng ai, không ở đây làm mất mặt nữa, cáo từ." Ông cụ này ôm quyền với Quỷ Kiến Sầu, sau đó dẫn đệ tử rời khỏi nơi này. 

Vốn là muốn áp chế nhuệ khí của Quỷ Kiến Sầu, không ngờ Cổ Tu đã thất bại còn điên cuồng xông lên, cho nên hiện tại ông không có mặt mũi nào để ở đây nữa, đều bị Cổ Tu làm mất hết rồi.

"走好." Nhìn thấy lão giả này một mặt âm trầm, sắc mặt Quỷ Kiến Sầu bình tĩnh, 回抱了一拳.

Người của Lục Nguyệt Kiếm Tông rất nhanh đã rời khỏi không quay đầu lại, hôm nay bọn họ ở trước mặt nhiều đồng môn như vậy, 丢人可是丢大了, nói không chừng còn trở thành trò cười cho người khác. 

" Lục Nguyệt Kiếm Tông đã khiêu chiến Thần y ông cũng đón nhận, vậy Vạn Đức môn cũng muốn thỉnh giáo đệ tử ông một phen." Lục Nguyệt Kiếm Tông vừa đi, một lão già Vạn Đức môn lập tức nhảy ra, nói.

"Xin cứ tự nhiên." Biết những người này sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên Quỷ Kiến Sầu rất bình tĩnh nói.

"Đi thôi." Lão già Vạn Đức môn nói, sau đó có một người trẻ tuổi mặt mũi vui cười từ trong trận doanh của bọn họ đi tới. 

Tuổi của thanh niên kia đoán chừng cũng cỡ Vương Phong nhưng tu vi của hắn lại khiến người khác kinh ngạc, đã đạt tới thời kì cuối của ngoại lực, cao hơn Vương Phong cả một cấp bậc.

"Người anh em, anh phải thủ hạ lưu tình, tôi cũng không thể không đánh." Nhìn Vương Phong, người trẻ tuổi kia cười hì hì, dáng vẻ như không muốn chiến đấu, sắc mặt rất nhẹ nhõm.

"Tôi còn muốn xin anh hạ thủ lưu tình đây." Vương Phong bình thản nói một câu, sau đó trực tiếp bày ra tư thế chiến đấu. 

"Vậy được, dù sao thực lực của tôi cao hơn anh một cấp độ, 所以我不占你便宜, để anh xuất chiêu trước." Người trẻ tuổi cười một tiếng, sau đó lại như là nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, tên của tôi là Phương Thành."

"Vương Phong." Vương Phong nói, sau đó cũng không do dự, đánh thẳng tới đối phương.

Thực lực đối phương cao hơn hắn một cấp bậc, cho nên lần này Vương Phong không do dự ra tay với sức mạnh lớn nhất. 

"Không tệ không tệ." Nhìn thấy Vương Phong đánh tới, trên mặt Phương Thành không mảy may bối rối, ngược lại vẫn chậm rãi nói ra: "Sức mạnh cảm giác rất mạnh, nếu như anh đạt tới cấp độ này nói không chừng ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của anh."

"Nhưng mà bây giờ, chỉ sợ tôi vẫn chiếm thế thượng phong." Phương Thành cười một tiếng, 而后才是轻描淡写的伸出了自己的白嫩手掌。

Da thịt hắn rất trắng, giống như con gái nhưng là cú đấm trắng nõn đó đã thẳng tay đánh bay Vương Phong, quẳng xuống mặt đất. 

Mặt đất chấn động một chút, rất nhiều người đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Phương Thành, khó có thể tưởng tượng một người nhìn như con gái vậy mà quá mạnh.

Đây quả thực giống như trên truyền hình, sức mạnh con người vậy mà có thể cao đến vậy.

"Lại đây." 

Tuy Vương Phong bị đánh bay ra ngoài nhưng hắn cũng không bị thương quá nặng, trong chớp mắt liền nhào lên, thi triển tốc độ, đây là sở trường của hắn, không thể không sử dụng.

"Ừm?" Nhìn thấy Vương Phong lại thi triển tốc độ của hắn, lông mà Phương Thành nhíu lại, sau đó mới giãn ra.

So về tốc độ, hắn chắc chắn là thua kém Vương Phong, cho nên thân thể hắn vốn cũng không có động, cứ như vậy đứng tại chỗ, lấy tĩnh chế động, đây là phương pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ ra được. 

Bang bang bang!

Liên tiếp đối kháng mấy lần Vương Phong không được lợi ích gì cả ngược lại còn tiêu hao khá nghiêm trọng, trước đó đấu một trận với Cổ Tu hắn đã tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, hiện tại trong lúc mơ hồ đã có chút không thể tiếp tục kiên trì.

Chân khí giống như sức lực, sử dụng lâu cũng sẽ tiêu hao nghiêm trọng, hiện tại Vương Phong cảm thấy mình đã hết sạch sức lực. 

"Sư phụ, sư đệ đoán chừng sắp không kiên trì được nữa." Nhìn thấy trạng thái hiện tại của Vương Phong, trên mặt Hà Thiên lộ ra vẻ lo lắng.

"Không sao." Quỷ Kiến Sầu lần thứ hai nói không sao, sau đó mới liếc nhìn Vương Phong, nói: "Có đôi khi chưa từng thất bại cũng không phải chuyện tốt."

Lời ông nói rất có đạo lý, có đôi khi quá mưa thuận gió hoà chỉ có thể làm người ta coi trời bằng vung, mơ tưởng xa vời, luôn cho rằng mình mới là B lợi hại nhất thiên hạ, mà loại người này cũng chính là người chịu thiệt thòi nhiều nhất. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play