Trong lòng cảm thán ông lão có sức mạnh to lớn này, Vương Phong cũng không có về công ty châu báo, hắn đến một nhà hàng lớn, ngày hôm qua bị thương nặng như vậy, bây giờ dù thế nào thì hắn cũng muốn ăn một bữa cho ra hồn để bồi bổ cơ thể mới được, dù gì thì hắn bây giờ cũng kiếm được không ít tiền, nên phóng khoáng một lần.
Chỉ là vừa mới đi vào nhà hàng thì Vương Phong liền bị va vào một người đàn ông.
Vốn còn định người nhưng mà sau khi Vương Phong nhìn rõ ràng người đàn ông này là ai thì nhất thời hắn lại ngạc nhiên mừng rỡ.
"Đại ca." Vương Phong vui mừng gọi một câu, khiến người đàn ông cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên.
"Chú ba, sao cậu lại ở đây?" Giọng Cố Bình vô cùng ngạc nhiên, dường như không hề ngờ lại có thể gặp được Vương Phong ở đây.
"Em tới ăn cơm."
"Đúng rồi, dấu chân trên người anh là thế nào?"
Lúc còn học ở đại học, Vương Phong và Cố Bình cùng ở một phòng ký túc xá, chỉ là sau khi tốt nghiệp thì bọn họ cũng bắt đầu đường ai nấy đi, chưa từng nghĩ thế mà lại gặp nhau ở đây.
"Đừng nhắc nữa." Nghe Vương Phong hỏi, vẻ mặt Cố Bình u ám, trên mặt còn mang theo sự phẫn nộ chưa nguôi.
"Chuyện gì thế?" Phát hiện biến hóa của anh ta, mặt Vương Phong cũng lạnh dần.
Đại ca mình mà lại bị người ta đá một cước, nói thế nào thì Vương Phong cũng muốn giúp anh ta.
"Tôi tới tham gia cuộc gặp gỡ của công ty thì bị người ta làm nhục." Ngữ khí của Cố Bình có chút khó chịu, cả người cũng có chút run rẩy.
"Ha ha, mấy tên khốn mắt mù ấy mà muốn bắt nạt anh sao, đi, bây giờ em sẽ giúp anh lấy lại danh dự." Vương Phong cười lạnh, kéo Cố Bình đi vào nhà hàng.
"Thôi, những người này cậu chọc vào không được đâu." Cố Bình cười khổ nói.
"Buồn cười, cứ xem như họ là con trời thì hôm nay ông đây cũng muốn đi chọc." Vương Phong liên tục cười lạnh, hầu như là kéo Cố Bình đi vào bên trong quán rượu.
"Ôi ôi, "giám sát trưởng" của chúng ta sao lại quay lại rồi?" Vừa mới đi vào liền có một tiếng cười lạnh truyền tới, đặc biệt là mấy chữ "giám sát trưởng" này thì hắn càng nhấn mạnh thêm, người nói chuyện là một người đàn ông với tướng mạo nhã nhặn lịch sự, đồ tây phối với giày da, nhìn qua thì giống với người thành đạt.
Chỉ là lời nói xuất phát từ miệng hắn thì lại không mấy được lòng người, thô tục chẳng ra gì.
"Đại ca, là ai đá anh?" Đến nhìn thì Vương Phong cũng không thèm nhìn người kia mà quay sang hỏi Cố Bình.
"Tên nhóc này từ đâu xuất hiện vậy?" Thấy Vương Phong thì có một người vô cùng không vui hỏi.
"Nói chuyện thì phải chú ý sao cho đúng mực, bằng không đừng trách chút nữa tôi đánh anh răng rơi đầy đất đấy." Nhìn thoáng qua cái tên mập mạp đang nói chuyện, sắc mặt Vương Phong lạnh lùng khiến tên kia cũng nhịn không được mà lùi mấy bước.
Bây giờ ở đây đang tiến hành tiệc rượu của công ty, người tới không ít cho nên khi biết bên này xảy ra chuyện thì nhất thời liền có khá nhiều người tụm lại đây.
"Ở đây là nhà hàng, không phải là nơi mà mày có thể giương oai, mày có tin tao sẽ gọi bảo vệ đuổi mày đi không?" Nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một đám người, giọng của tên mập cũng trở nên mạnh dạn hơn, lớn tiếng la mắng.
"Nhân lúc bảo vệ còn chưa đến thì tôi đảm bảo có thể đánh cho ngay cả cha mẹ của anh cũng không nhận ra anh, rốt cục là ai đá đại ca tôi, tốt nhất là nhanh chóng đứng ra, bằng không chút nữa đừng trách sao tôi ác." Ngữ khí của Vương Phong vô cùng lạnh, làm cho những người này đều giật nảy mình.
Tuy rằng bên này Vương Phong chỉ có hai người nhưng mà bọn họ nhìn ra là Vương Phong thực sự nổi giận, lúc này không ai muốn gây thêm chuyện cả.
"Là tao đá, mày có thể làm gì tao?" Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, bên cạnh hắn còn có hai tên vệ sĩ mặc đồ đen, có vẻ như chẳng hề sợ hãi.
"Nói nguyên nhân xem." Vương Phong cố nén lửa giận của mình.
"Tên nhóc này giành phụ nữ với tao, đáng bị đá." Lúc nói thì có một cô gái bị hắn kéo đến trước mặt hắn, cuối cùng còn bị hắn ôm.
Tuy rằng cô gái này đang phản kháng nhưng mà dần dần Vương Phong cũng thấy cô gái này không cử động nữa, hiển nhiên là chấp nhận bị ôm.
"Đại ca, chuyện này là thế nào?" Vương Phong chuyển sang nhìn đại ca mình hỏi.
"Là hắn bỏ thuốc, sau đó..." Nói đến đây thì Cố Bình không nói tiếp nữa, bởi vì hốc mắt anh đã bắt đầu đỏ lên.
"Chết tiệt!" Nghe lời của đại ca mình nói, Vương Phong trực tiếp xông lên, ngay cả Cố Bình cũng không tóm lại kịp.
"Ném hắn ra ngoài cho tao." Thấy Vương Phong xông lên, tên đàn ông trẻ cười lạnh nói.
Thực ra không cần hắn ra lệnh thì hai tên vệ sĩ cũng đã chặn trước mặt Vương Phong hằm hè, hai tên vệ sĩ rất cao, đoán chừng cũng phải một mét chín, Vương Phong đứng ở trước mặt họ rõ ràng còn thua cả một cái đầu.
Nhưng đây chỉ là chênh lệch về chiều cao mà thôi, chờ đến khi Vương Phong vung quả đấm ra thì một trong hai tên vệ sĩ vốn định ra tay trước chỉ có thể nhất thời cảm thấy cánh tay mình như bị một chiếc xe chạy với tốc độ cao đụng vào, hắn còn nghe thấy tiếng xương mình gãy vang lên, sau đó cả người cũng bay ra xa, rớt xuống làm gãy nát cả một cái bàn.
Tiếng thét chói tai truyền tới, lúc này hiện trường vô cùng lộn xộn, sức mạnh của Vương Phong vượt xa so với tưởng tượng, tên vệ sĩ cao to thế mà lại không ngăn được một đấm của hắn.
"Nhanh, ngăn hắn lại cho tao." Thấy tên vệ sĩ không phải đối thủ của Vương Phong, tên đàn ông trẻ này hiển nhiên cũng hoảng, hắn chỉ là một tên con nhà giàu có ít của cải mà thôi, nếu nói về đánh đấm thì đoán là ngay cả người nho nhã thư sinh như Cố Bình cũng có thể đánh bại hắn.
"Cút ngay." Thấy tên vệ sĩ lại tới ngăn mình, Vương Phong hét lớn một tiếng, một đấm lại được tung ra, cú đấm này so với cú trước đó càng mạnh hơn nhiều, làm cho tên vệ sĩ này cũng kinh ngạc nhưng chỉ một giây sau tình hình của hắn còn thê thảm hơn cả người anh em của mình vừa rồi, hắn bị Vương Phong đấm một cú vào mặt, rơi mất vài cái răng.
Bước từng bước đến trước mặt tên đàn ông trẻ, mắt Vương Phong sáng như đuốc, tỏa ra một sự nguy hiểm khó lường: "Nhận lỗi với đại ca của tôi thì tôi sẽ không đánh anh."
"Đừng có mơ, không thể nào!" Tên đàn ông trẻ rống to, hắn ngã phịch xuống đất, hoàn toàn không thể ngăn khí thế của Vương Phong được.
"Nhìn bộ dạng anh thì chắc không chịu đau một chút thì sẽ không làm theo lời tôi." Trên mặt Vương Phong lộ ra nụ cười lạnh, sau đó chân hắn giẫm lên năm ngón tay của tên đàn ông đang chống trên mặt đất làm cho mặt mày những người phía sau cũng nhăn nhó theo.
"Hỏi anh một lần cuối, nhận lỗi không?"
"Không thể!" Người đàn ông trẻ rống to, mặt nhăn nhó đến đáng sợ.
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, lúc này Vương Phong đã trực tiếp giẫm nát những ngón tay của tên đàn ông trẻ kia, khiến cho gân xanh trên mặt những người đứng sau cũng nổi hết cả lên, chắc chắn là đau tới cực điểm.
"Xin lỗi hay không?"
"Không..."
Lời còn chưa nói hết thì tên đàn ông trẻ này đã cảm thấy cánh tay mình truyền đến cơn đau đến tận xương tủy, tay hắn bị đầu gối của Vương Phong húc vào đến cong vẹo và gãy hẳn.
"Tha cho hắn đi, tôi nhận lỗi." Lúc này một người đàn ông trung niên mang một cặp kính gọng vàng, chân đi giày tây đi tới nói.
"Ông là ai? Dựa vào cái gì mà ra nhận lỗi?" Vương Phong lạnh lùng hỏi.
"Tôi là cấp trên của đại ca cậu, việc này là chúng tôi không đúng, tôi chân thành nhận lỗi." Người trung niên này nhìn thoáng qua tên đàn ông trẻ bị Vương Phong giẫm tay và nói.
"Rất xin lỗi, tôi không nhận." Vương Phong cười một cái, sau đó trực tiếp dùng một tay nhấc tên đàn ông trẻ trước mặt mình lên, một người trưởng thành hơn năm mươi kí thế mà lại bị Vương Phong nhấc lên với một tay, lúc này khá nhiều người cũng lộ ra vẻ mặt không dám tin.
"Nhìn thẳng vào đại ca của tôi, nhận lỗi với anh ấy, bằng không tôi đảm bảo nửa đời sau anh cũng đừng nghĩ tới việc bước xuống giường, hơn nữa tôi còn giúp anh thiến luôn." Câu sau là Vương Phong nói nhỏ vào bên tai người này, khiến cho những người phía sau cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lúc này tên kia thực sự sợ, bởi vì vết thương thì có thể trị nhưng mà nếu như bị thiến thì ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất của người đàn ông thì hắn cũng không có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT