Nếu như luận về tài lực, chỉ sợ ở đây không có bất cứ ai có thể qua được Vương Phong, hắn dùng tiền cũng có thể đập chết người.
"Anh cười cái gì?" Nhìn anh hai cười to như bị điên, Bối Thanh Vân cũng nghi hoặc trong lòng.
"Tôi cười cậu thiếu hiểu biết." Bối Thanh Thiên cười to, nói: "Tôi còn cười cậu ngu muội, chẳng lẽ trong mắt cậu, trừ tiền ra không còn cái gì khác à?"
"Đương nhiên." Bối Thanh Vân đầu, nói: "Hiện tại ở xã hội này, có tiền mới là ông lớn, chúng ta xây dựng tập đoàn cũng không phải vì kiếm tiền sao? Chẳng lẽ ý anh hai là tên Vương Phong này rất có tiền sao?"
"Cậu sai rồi." Bỗng nhiên Bối Thanh Thiên lắc đầu, sau đó có chút bi ai liếc nhìn Bối Thanh Vân một chút, nói: "Khó trách năm đó cậu không thể trở thành gia chủ, đúng là bị tiền làm mờ mắt rồi, có nhiều tiền đi nữa, cuối cùng không phải vẫn để nâng cao địa vị của mình hay sao, cho dù tôi cho cậu một trăm triệu không chừng cậu xài cả đời cũng xài không hết, cho nên trong mắt tôi, địa vị mới là quan trọng nhất."
Nói rồi, Bối Thanh Thiên phóng mắt đến người Vương Phong, tiếp tục nói: "Tuy hiện tại Vương Phong không có bao nhiêu tiền nhưng cậu ta có đầy đủ địa vị, có thể có được sự tán thưởng của tôi, con gái của tôi nhất quyết không thể gả cho người tầm thường, mà Vương Phong vừa hay lại hợp khẩu vị của tôi đây."
Nói rồi, Bối Thanh Thiên lại khẽ quét mắt đến từng người ở đây, trầm giọng nói ra: "Mà tôi lại phải nhắc nhở mỗi một vị ở đây, Tiểu Tuyết là con gái của tôi, cho nên không cần phải nói lại chuyện này, hôn sự này tôi chắn chắn huỷ."
Lời Bối Thanh Thiên nói đanh thép vang vọng, nói năng rất khí phách, khiến những người ở đây đều lộ ra sắc mặt khác thường.
Bọn họ chưa từng gặp Vương Phong, càng chưa nghe nói bao giờ, dựa theo lời gia chủ nói, vậy địa vị của Vương Phong này chẳng phải là rất cao hay sao, nhưng nếu quả thật có địa vị vì sao những tinh anh như bọn họ đều chưa hề nghe nói qua.
"Gia chủ, thứ lỗi cho tôi có mắt không tròng, không biết Vương Phong này rốt cuộc là người thế nào? Sao tôi chưa hề nghe nói đến?" Lúc này có một người đứng lên, nghi ngờ hỏi Bối Thanh Thiên.
"Ha ha, ông không nghe nói cũng là bình thường, bởi vì với thân phận của ông vốn dĩ không xứng để biết." Giọng điệu Bối Thanh Thiên vô cùng nặng nề, tức giận đến nỗi mặt người này trong nháy mắt đã đỏ cả lên.
Bang!
Bỗng nhiên, một âm thanh vỗ bàn vang lên, Hoa Phong trực tiếp chỉ tay vào Bối Thanh Thiên tức giận quát: "Bối gia chủ, hôn sự này ông thật sự muốn đổi ý đúng không?"
"Đương nhiên, tôi đã nói cực kỳ rõ ràng, cổ phần của các ông tôi sẽ hoàn trả nguyên vẹn, sẽ không chiếm chút lợi ích nào của ông, hơn nữa tôi sẽ còn dùng tiền riêng của mình đền bù tổn thất một tỷ, tôi nghĩ câu trả lời này chắc ông đây sẽ vừa lòng." Bối Thanh Thiên nói, sắc mặt dần dần khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
"Thả rắm." Bỗng nhiên Hoa Phong nổi giận, quăng thẳng cặp văn kiện trong tay tới hướng Bối Thanh Thiên làm giấy tờ đều bay đầy trời.
"Tôi cho ông biết, tôi sẽ không đồng ý." Hoa Phong rống to, nhìn bộ dạng này là vô cùng tức giận.
"Đúng, hai cha con chúng tôi đều sẽ không đồng ý." Lúc này, Hoa Long bên cạnh ông ta cũng vội vàng đứng lên, lớn tiếng phụ họa nói.
"Lúc trước cha con chúng tôi đến cầu hôn, các ông đều đã nhận tiền biếu ngay trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại nói một câu bù thêm tiền đã muốn đuổi chúng tôi đi, thật sự là không có đạo lý." Hoa Long kêu to, giờ phút này cũng không đoái hoài tới có thân phận hay không nữa, bởi vì hắn sợ nếu mình không nói thì một chút cơ hội cũng không còn.
"Không cần nói chuyện này với tôi nữa, tôi nói đổi ý thì thật sự đổi ý, không nên ở đây ly gián khiêu chiến." Bị Hoa Phong dùng cặp văn kiện nện một cái, trên mặt Bối Thanh Thiên cũng trở nên âm trầm.
Thân là gia chủ của gia tộc Bối thị, ông chưa từng bị người khác đối đãi như vậy, hơn nữa còn là ngay trước mặt nhiều người thế này, nếu như không phải bận tâm ở đây còn có nhiều người ông đã muốn ra tay giáo huấn hai người không biết nặng nhẹ này đây.
"Ít nói với tôi những chuyện vô dụng này, tôi cho ông biết, hôn sự này chúng tôi không đồng ý rút lại, tôi nghĩ các vị ở đây cũng sẽ không đồng ý, mà Bối gia chủ chẳng lẽ muốn ỷ thế hiếp người sao? Tập đoàn Hoa Thị chúng tôi tuy kém hơn tập đoàn Bối Thị, nhưng cũng tuyệt đối không phải loại để cho người ta khi dễ." Hoa Phong kêu to, nước miếng văng tung tóe, tâm trạng hết sức kích động.
"Vậy ông muốn thế nào?" Bối Thanh Thiên nhàn nhạt đáp một câu.
"Đương nhiên là cử hành hôn sự như trước, con gái của ông đã hứa hẹn gả cho con trai tôi, bây giờ đổi ý đã quá muộn rồi!" Hoa Phong cười lạnh một tiếng, cũng không sợ Bối Thanh Thiên.
Tuy địa vị Bối Thanh Thiên cao hơn địa vị của ông ít nhiều, nhưng hiện tại hôn sự của con trai ông sắp đi tong rồi, ông gánh không nổi người này, đây quả thực là còn khó chịu hơn so với giết ông.
"Vậy ông qua đây đưa con gái tôi đi thử xem?" Bối Thanh Thiên nói, cả người tản ra một khí thế lạnh lẽo.
Ông đường đường là gia chủ Bối thị, một cao thủ nội lực, nếu như còn sợ một người bình thường như Hoa Phong thì mới là chuyện lạ.
"Khinh người quá đáng!" Nhìn thấy Bối Thanh Thiên cứng rắn như thế, Hoa Phong kích động sắp phun máu, mấy ngày trước còn nói hay lắm, muốn lật lọng liền lật lọng, quả thực là không xem ông ra gì.
"Gia chủ, xin ông hãy chú ý giọng điệu của mình một chút." Lúc này, Bối Thanh Thiên nói, ngay cả tiếng anh hai cũng không gọi.
"Gia chủ, chuyện này chúng ta có thể từ từ sắp xếp, không cần quyết định nhanh như vậy." Có người nói phụ họa theo.
"Ý tôi đã quyết, không cần nói nữa." Bối Thanh Thiên duỗi tay ra, thái độ vô cùng kiên quyết.
Giờ phút này, tuy trên mặt ông còn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã có chút phẫn nộ, mình đường đường gia chủ một nhà, thậm chí ngay cả quyền quyết định việc hạnh phúc cả đời của con gái cũng không có, những người này thật sự không hề xem ông là một gia chủ.
"Cha, không phải cha thường dạy con không thể quá qua loa quyết định sao? Sao cha lại có thể như vậy, mà con người của Đại Cữu Ca cũng không tệ, chị đi theo anh ấy chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi." Lúc này, Bối Tử Minh vẫn luôn giữ im lặng bắt đầu nói.
Tuy ở trong gia tộc hắn không có bao nhiêu thực quyền nhưng tốt xấu gì cũng là con trai của Bối Thanh Thiên, cho nên lúc hắn vừa nói, rất nhiều người đều phóng mắt đến hắn.
Cảm giác tồn tại của hắn rất nhỏ, nếu như không phải hắn nói chuyện, có thể Vương Phong còn không hề biết có một người như hắn.
"Ngay cả con cũng bắt đầu chống lại cha?" Nghe lời Bối Tử Minh nói, giọng điệu Bối Thanh Thiên cũng lạnh lẽo nói ra.
"Không dám, con chỉ đang nói sự thật." Bối Tử Minh cung kính nói một tiếng, sau đó nói tiếp: "Bối cảnh của Vương Phong chúng ta không ai biết rõ, kém xa gia thế minh bạch của Đại Cữu Ca, nếu như chị phải lập gia đình con cảm thấy Đại Cữu Ca tốt hơn, gia thế nhà anh ấy hùng hậu, con người cũng rất tốt, con càng vừa ý anh ấy hơn."
"Xem ra con cũng khăng khăng muốn phản đối quyết định của cha, cũng được, ban đầu cha cũng không định xem xét các con đồng ý hay không, Tiểu Tuyết là con gái cha, không phải là con rối của gia tộc, nếu như các người đã muốn gả nó cho Hoa Long, vậy hãy đến đây đoạt người từ tay tôi." Nói rồi, Bối Thanh Thiên chậm rãi ngồi xuống, cũng làm cho những người ở đây đưa mặt nhìn nhau, kinh ngạc không dám nói một lời.
Giờ phút này chắc chắn là Bối Thanh Thiên đã sa sút tinh thần, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu được nếu lúc này có ai dám đoạt người trong tay ông ấy, chỉ sợ kết cục sẽ cực kì thê thảm.
Ông ấy lúc này như một con sư tử oai phong đang ngủ say, nếu ai dám trêu chọc ông vậy chẳng khác nào là muốn chết.
"Càn quấy!"
Lúc này, cha Bối Thanh Thiên đứng lên, nói: "Thanh Thiên, bản thân con nghĩ thế nào ta có thể mặc kệ, nhưng với phương hướng ban đầu của gia tộc ta, chuyện con đã đáp ứng thì không thể đổi ý, Bối thị chúng ta không làm chuyện mất mặt này được."
Lời ông nói vô cùng có trọng lượng, làm cho những người ở đây gật đầu liên tục.
"Cha, ngay cả cha cũng bắt đầu ngăn cản con sao?" Nhìn thoáng qua ông cụ, Bối Thanh Thiên cũng không đứng lên, cứ ngồi như vậy mà nói: "Tiểu Tuyết nói thế nào cũng là cháu gái ruột của cha, hiện tại cha lại kiên quyết muốn gả nó cho người mà nó không thích, việc này khiến con cảm thấy thật sự thất vọng và đau lòng."
Cha lúc bình thường giải quyết chuyện công thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại ông ấy ngay cả cháu gái ruột của mình cũng không để ý, Bối Thanh Thiên thật sự là không nhìn tiếp được nữa, chỉ cảm thấy trái tim co rút từng cơn.
Từ nhỏ ông đã không có được cái gọi là tình thương của cha, cha từ trước đến giờ đều bộn bề công việc rồi sự nghiệp gia tộc, cho dù là lúc ông trưởng thành cũng không có được chút trợ giúp nào, ngay cả lúc ông ngồi lên vị trí gia chủ cũng là tự dựa vào thực lực của ông, không hề liên quan đến cha mình.
Nhưng lúc này ông ấy vậy mà muốn đẩy cháu gái ruột của mình ra ngoài, Bối Thanh Thiên thật sự không thể chấp nhận được.
“Anh hai, sao anh lại nói với cha như vậy?" Lúc này, Bối Thanh Vân đứng lên, một mặt âm trầm.
"Tôi cần cậu dạy sao?" Nhìn em trai mình, âm thanh Bối Thanh Thiên cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng.
"Em không dám dạy gì anh, nhưng anh nói những lời này với cha cũng không đúng, còn không mau xin lỗi cha."
"Tôi không làm gì sai, sao phải xin lỗi? Cậu tốt nhất đừng có dùng giọng điệu dạy dỗ này nói chuyện với tôi, về chuyện cá nhân, tôi là anh hai cậu, về chuyện bên ngoài, tôi vẫn là gia chủ, xin cậu chú ý giọng điệu của mình." Bối Thanh Thiên trừng mắt liếc Bối Thanh Vân một chút, chậm rãi nói ra.
"Anh không còn thuốc chữa rồi." Bối Thanh Vân lắc đầu, sau đó ngồi xuống.
"Thanh Thiên, chuyện này ta sẽ không đồng ý, nếu như con khăng khăng muốn như thế, ta không thể làm gì khác hơn là xin các trưởng lão đổi gia chủ, con đã không còn đủ tư cách làm gia chủ." Lúc này ông cụ lại nói, sắc mặt lạnh lùng.
"Con không đủ tư cách?" Nghe được lời cha nói, Bối Thanh Thiên tức giận đến run rẩy cả người, cha làm một người như vậy còn đáng mặt người làm cha sao?
Ở trên người ông, Bối Thanh Thiên không hề nhìn thấy chút bóng dáng của một người cha nào.
"Thôi thôi, tùy các người làm gì thì làm, miệng là mọc trên mặt các người, các người muốn nói thế nào thì nói thế đấy, không xem tôi là gia chủ cũng tốt, dù sao mấy năm nay tôi cũng mệt mỏi rồi, không làm chức gia chủ này cũng được nhưng hôm nay nếu ai muốn chất vấn quyết định này, hãy tới tìm tôi gây rối, tôi sẽ cố gắng hết sức tiếp đãi." Lúc này Bối Thanh Thiên đứng lên, giọng điệu vô cùng cứng rắn.
Ông không còn cách nào trao đổi với những người này nữa, mấy năm nay làm gia chủ, ông vẫn luôn dốc hết sức vì tập đoàn mà tạo dựng giá trị, lại không nghĩ đến rốt cuộc vậy mà chẳng có ai ủng hộ mình, một gia chủ như vậy không làm cũng được, những người này quả thực là một đám bạch nhãn lang(1).
"Cha, sao cha lại nói như vậy?" Lúc này, Bối Tử Minh nói, một mặt lo lắng, nhưng giờ phút này trong lòng của hắn cũng đã sớm nở hoa.
Từ lâu hắn đã âm mưu trở thành gia chủ, nhưng vì hiện tại Bối Thanh Thiên còn trẻ, không hề có ý định thoái lui nên không biết phải làm sao, cho nên bây giờ thấy ông nội hình như muốn xử phạt cha, hắn chỉ mong sao chuyện này sẽ thành sự thật.
Đi hết đi, đi hết thì tôi mới thuận lý thành chương(2) trở thành gia chủ Bối Thị, tiếp quản mọi thứ! Trong lòng của hắn đang cười ha ha thế nhưng trên mặt lại không có bất cứ biểu hiện nào.
"Cha nói thế nào, còn chưa đến lượt con nói với cha." Bối Thanh Thiên nhìn thoáng qua đứa con nuôi của mình, âm thanh lạnh lùng.
Từ nhỏ ông đã đối xử với Bối Tử Minh vô cùng tốt, đối đãi y như con ruột của mình, vậy mà hiện tại hắn cũng ăn cây táo rào cây sung, giúp người ngoài đối phó với mình, quả thực làm cho lòng người rét lạnh.
Ăn cây táo rào cây sung: Nguyên văn là 胳膊肘往外拐,dịch sát ý là "khuỷu tay hướng ra ngoài'. Ví với việc giúp người ngoài mà không giúp người trong nhà, nội bộ, hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.”
"Hiện tại hôn sự này tôi chắc chắn sẽ hủy, các người đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, cáo từ."
Nói rồi, Bối Thanh Thiên đá một cái vào cái ghế ở phía sau, quay người rời đi.
(1) Bạch nhãn lang: chỉ kẻ tàn nhẫn máu lạnh.
(2) Thuận lý thành chương: Thuận theo lý thuyết, chuyện đương nhiên, hợp lẽ phải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT