“Tiểu Phong, con mau chạy đi. Nếu con không đi là không kịp đâu!” Điện thoại vừa được kết nối, bên trong truyền tới giọng nói lo lắng của Nhiễm Giang Thiên.
Nhưng không đợi đến khi hắn về tới nhà, hắn nhìn thấy một số lượng lớn cảnh sát bắt đầu hành động, súng ống đều được trang bị đầy đủ.
Hơn nữa điện thoại hắn lúc này cũng nhận được một tin nhắn SMS có nội dung là ở quận Thanh xuất hiện một kẻ giết người hàng loạt. Cảnh sát cố gắng hết sức có thể để bắt hắn ta trong thời gian ngắn nhất.
Bất kỳ người nào chỉ cần có thể cung cấp được địa điểm của hắn đều có thể nhận được giải thưởng năm trăm ngàn, còn nếu có thể bắt được hắn thì có thể trực tiếp nhận được ba triệu tiền thưởng.
Cuối cùng là công bố tin tức của kẻ sát nhân hàng loạt này - Vương Phong, người của quận Thanh, không rõ nguồn gốc cụ thể, giết chín mạng người, độ tuổi từ hai mươi bốn, sau cùng là chứng minh nhân dân của Vương Phong.
Tất cả thông tin liên quan đều có ở phía trên. Chính vì vậy Nhiễm Giang Thiên mới vô cùng lo lắng gọi điện cho Vương Phong.
“Được, cháu biết rồi.” Ngắt điện thoại, trên mặt của Vương Phong cũng hiện ra một nụ cười lạnh lùng, tên bí thư quận Thanh này, hắn còn chưa chủ động đi tìm hắn tính sổ đã tốt lắm rồi, hiện tại ông ta thậm chí còn tự mình dâng tới.
Nếu hắn là Vương Phong trước đây, khi gặp phải một thế lực lớn như vậy khẳng định chỉ có chờ bị bắt vào nhà giam, có một câu nói rất hay “dân thường không đấu với quan” bởi vì căn bản đấu không lại.
Nhưng mà hiện tại Vương Phong ngược lại không sợ đối phương, chẳng qua là chỉ là một bí thư quận nhỏ bé, hắn căn bản không thèm để ý tới.
Thành phố Trúc Hải cách nơi này quá xa, hơn mấy ngàn cây số. Vì vậy hắn từ bỏ ý tưởng tìm bọn người Diêu Uyên tìm cách. Hắn ta mặc dù là một bí thư quan trọng của một thành phố nhưng lại vượt quá tầm với, hắn ta căn bản không có cách giúp hắn.
Còn Hà Thiên thì sao, anh ấy chẳng qua chỉ là một đại ca giang hồ, khẳng định cũng không có năng lực giúp hắn. Chính vì vậy, người cuối cùng có thể giúp Vương Phong chỉ có một, đó chính là sư phụ của hắn, Quỷ Kiến Sầu!
Quỷ Kiến Sầu trong trí nhớ của hắn vẫn luôn là một bậc thầy y thuật, đồng thời cũng là một người có thân thủ vô cùng lợi hại. Nhưng mà gia thế của ông ấy mạnh đến mức nào thì Vương Phong chỉ mới nghe một chút từ miệng của Hà Thiên.
Nhưng dù nói như thế nào đi nữa thì địa vị của Quỷ Kiến Sầu cũng cao hơn so với mức mà Vương Phong có thể tưởng tượng được. Vì vậy người bây giờ có thể giúp được hắn cũng chỉ có thể là ông ấy thôi.
Nếu ông ấy không giúp hắn thì Vương Phong đành tuyệt vọng rồi.
Tới bệnh viện Thiên Thai, Vương Phong trực tiếp gọi cho ông ấy một cuộc điện thoại.
“Sư phụ.” Điện thoại được kết nối, Vương Phong cung kính nói.
“Chuyện gì?” Bên trong truyền đến giọng nói vô cùng bình tĩnh của Quỷ Kiến Sầu, có vẻ như đang ngồi thiền.
“Chuyện là như thế này, con ở quê phạm tội giết gần mười mạng người, hiện tại cảnh sát đang dồn toàn bộ sức lực bắt con, bọn họ là người của bí thư quận.” Vương Phong không ngần ngại kể lại một lần tình trạng khó xử của chính mình.
“Vậy con trước tiên tránh mặt. Ta sẽ thay con xử lý ổn thỏa, chỉ cần một ngày.” Nói xong, điện thoại trực tiếp bị ngắt kết nối, Quỷ Kiến Sầu thậm chí còn không hỏi nguyên nhân vì sao.
Ngắt điện thoại, Vương Phong thở dài một hơi, có sư phụ giúp đỡ tin chắc rằng điều gì phiền phức cũng có thể được giải quyết.
Nhìn xung quanh một chút, Vương Phong cuối cùng không đi thăm cha mẹ nữa bởi vì hiện tại hắn còn không thể tự chăm sóc bản thân được, dẫn theo bọn họ chỉ có thể liên lụy tới bọn họ mà thôi.
Hơn nữa bọn họ cũng không có làm sai cái gì, gặp chuyện không nên liên lụy người nhà, hắn tin rằng tên bí thư quận kia cũng không dám động vào người nhà mình.
Tầng dưới của bệnh viện có tiếng còi xe cảnh sát vang lên rà soát, vì vậy Vương Phong không chọn đi xuống bằng đường cầu thang. Sau đó hắn đi ra phía sau của bệnh viện nhảy trực tiếp từ lầu cao hơn mười mét xuống.
Hiện tại hắn đã trở thành mục tiêu bị truy nã, chỉ có một con đường là chạy trốn.
Mặc dù thân thủ của hắn rất tốt nhưng hắn cũng không tốt đến nổi có thể cùng một đám người một mất một còn, dù sao kẻ yếu cũng không chống lại được địch mạnh, hắn cũng không có ngu tới mức đó.
Chỉ là trong vòng một hai ngày này làm khổ cha mẹ rồi.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, sau đó Vương Phong trà trộn vào đám đông rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Toàn bộ quận Thanh vì việc làm của Vương Phong bị lộ nên hiện tại đã trở nên vô cùng ồn ào. Hầu như tất cả mọi người đều không dám rời khỏi nhà riêng của mình, sợ gặp phải kẻ giết người.
Ở nơi đây chỉ là một quận nhỏ nên chuyện này đã lan rộng khắp nơi nên tất cả mọi người ở quận Thanh đều biết Vương Phong hiện vẫn đang lẩn trốn.
Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát đang tích cực truy tìm Vương Phong từ nhà này sang nhà khác. Còn Vương Phong lúc này ngược lại đã sớm trốn ở một nơi an toàn.
Nơi hắn trốn là nhà của một người bạn học cùng lớp trước kia, cũng có thể nói đây là người anh em chơi cùng với hắn từ thuở nhỏ đến lớn như người một nhà.
Người anh em này tên là Từ Hải Giang, nhà hắn ta mở một siêu thị nhỏ, cuộc sống không có gì phải lo lắng.
Cậu ta cũng là một người mà Vương Phong có thể tin tưởng được bằng không thì hắn cũng không chạy đến chỗ cậu ta mà trốn.
Hai người gần như đã vài năm không gặp lại nhau rồi, cậu ta chấp nhận chứa chấp Vương Phong vì thế nên khiến hắn vô cùng cảm động.
Hoạn nạn mới gặp chân tình, Vương Phong giết người, trong lòng Từ Hải Giang mặc dù sợ hãi nhưng cũng hiểu rốt cuộc là vì cái gì. Bởi vì chuyện cha mẹ Vương Phong bị chém, hắn ta cũng đã sớm nghe nói rồi.
Chỉ là hắn không nghĩ Vương Phong lại độc ác đến thế, ra tay giết nhiều người như vậy, tất cả chín mạng người đã là án tử hình rồi.
“Nào, uống một ly lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp.” Trong phòng, Từ Hải Giang nâng chén rượu lên rồi nói.
“Ha ha, tôi căn bản không có sợ hãi.” Vương Phong cười một tiếng, sau đó uống hết ly rượu trong ly rồi nói: “Những năm này trôi qua thế nào, tôi nghe nói cậu đã kết hôn rồi?”
“Cũng đúng là đã kết hôn nhưng một năm trước em đã ly hôn rồi.” Từ Hải Giang cười cay đắng nói.
“Ly hôn?” Vương Phong có chút giật mình, thời điểm Từ Hải Giang kết hôn, đối phương dường như còn là một người con gái xinh đẹp nữa, làm sao bây giờ lại ly hôn rồi?
“Đúng vậy, tính cách không hợp, không thể tiếp tục sống chung nữa nên ly hôn thôi, còn anh thì sao, sau khi tốt nghiệp đại học thì anh làm gì?” Từ Hải Giang cũng uống cạn ly rượu, không đề cập gì về vụ giết người của Vương Phong.
“Tôi đang làm cho một doanh nghiệp nhỏ ở vùng duyên hải thôi, lần này nếu như không phải vì xảy ra chuyện này, tôi cũng sẽ không trở về. Đúng rồi, tôi ở nơi này có gây phiền phức gì cho cậu không?”
“Ha ha, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên ở chung một nơi, còn nói những chuyện này làm gì, em biết anh giết người vì có lý do. Nếu như là em thì em sợ rằng em cũng sẽ làm chuyện đó.” Từ Hải Giang cười khổ một tiếng rồi nói.
“Đúng rồi, nghe nói cậu tốt nghiệp phổ thông có học qua chuyên ngành quản lý kinh tế, không biết đã học đến đâu rồi?”
“Thôi anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, lúc trước học liền nghĩ học xong sẽ làm nên chuyện lớn. Nhưng tiền bạc chỉ có hạn nên chỉ có thể trông coi đất đai ở nhà.” Từ Hải Giang có chút chán nản cười.
Thực tế thì điều này là vô cùng bình thường trong xã hội ngày nay, cho dù một người có nhiều tham vọng tới đâu nhưng khi gặp phải sự thật ngay trước mắt thì những chuyện lớn kia chỉ như là một trò đùa thôi.
“Vậy cậu có hứng thú chờ chuyện này kết thúc cùng tôi đi qua duyên hải phát triển không?” Vương Phong hỏi một câu.
“Anh có thể giải quyết được vấn đề nan giải này sao?” Nghe thấy lời Vương Phong, Từ Hải Giang ngạc nhiên.
“Tất nhiên, chẳng qua chỉ là một tên bí thư quận thôi, tôi căn bản không có xem ông ta ra gì, tin rằng đợi đến ngày mai chuyện gì cũng đều có thể giải quyết êm đẹp. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, có hứng thú đi duyên hải phát triển một chút không, tôi có thể tài trợ đủ tiền.” Vương Phong cười một tiếng sau đó thoải mái nằm trên ghế salon.
“Chẳng lẽ anh có rất nhiều tiền sao?” Từ Hải Giang ngạc nhiên.
“Nhiều thì không dám nói, trong vòng khoảng mười triệu thì tôi có đủ để đưa cho cậu. Nếu không đủ thì tôi có thể đưa thêm. Tôi muốn hỏi một chút, cậu muốn làm gì? Nói tôi nghe xem.”
“Mười triệu?” Nghe lời Vương Phong nói, Từ Hải Giang sốc đến nổi gần như có thể phun rượu ra khỏi miệng bất cứ lúc nào, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thấy qua nhiều tiến đến vậy. Mặc dù tham vọng của hắn rất lớn cũng có nghĩ là có thể kiếm được khoảng một hai triệu thôi.
Nhưng Vương Phong này nói liền có thể tài trợ cho hắn số tiền mười triệu, làm sao hắn có thể không sợ hãi được.
“Đương nhiên, nếu như cậu có năng lực kinh doanh, tôi có thể tài trợ cho cậu nhiều hơn. Dù sao không có người nào từ chối tiền.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT