Tuy rằng chị của ông ấy có tiền gửi ngân hàng nhưng chắc bọn họ không có khả năng trả một trăm nghìn một lần vì thế bà có thể lấy thẻ ra giúp đỡ.
Có thể trả giúp bọn họ năm mươi nghìn là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, như bác sí đã nói nếu như không có tiền vậy chính là chờ chết.
Nghĩ tới đây bà nhịn không được đưa mắt nhìn về phía Vương Phong, dù sao thì Vương Phong cũng là con trai của bọn họ, sống chết của họ cũng chẳng liên quan đến bà.
"Cậu, cháu không cần tiền của các người, tự cháu có thể trả." Cũng không nhìn đến sắc mặt khó coi của mợ, Vương Phong xoay người rời đi.
Nếu như trước đây Vương Phong thật sự không có khả năng trả nhưng hiện tại trong thẻ của anh đã có mấy triệu, một cuộc phẫu thuật có thể trả nổi.
Nếu như không đủ tiền anh có thể hỏi mượn Tuyết nếu Tuyết không có anh còn có thể hỏi Hà Thiên, thế nào cũng có thể có mười mấy triệu.
"Người đàn bà xấu xa này, cô để dành tiền chết mang vào quan tài đi." Mắng vợ của mình một tiếng xong Nhiễm Giang Thiên mới đuổi theo Vương Phong đi xuống lầu.
"Cô y tá, phẫu thuật tim cần bao nhiêu tiền?" Đi tới trước quầy thu tiền, Vương Phong hỏi.
"Khoảng hai trăm ba mươi nghìn." Y tá ngẩng đầu nhìn về phía Vương Phong, nói.
"Vương Phong à, ở đây cậu còn có một chút tiền riêng, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng giúp được một chút, đây là năm mươi nghìn cháu cầm tạm trước đi nếu không đủ ta sẽ đi mượn thêm." Nói xong Nhiễm Giang Thiên lấy tấm thẻ ra đặt trên quầy.
"Cậu, người không cần trả tiền, cháu có thể trả được." Có chút cảm động với hành động của cậu, Vương Phong rút ra tấm thẻ trong ví.
Tuy rằng mợ đối với gia đình bọn họ rất khó chịu thậm chí có thể nói là khinh thường, nhưng cậu mặc dù bây giờ có tiền nhưng vẫn giống như trước kia.
"Cô y tá, tôi trả hai trăm ba mươi nghìn bằng thẻ cho phòng phẫu thuật lầu tư." Vương Phong đưa thẻ cho y tá, nói.
"Vậy xin anh chờ một chút." Y tá nhận thẻ mang đi quẹt, còn Nghiễm Giang Thiên đứng bên cạnh Vương Phong sững sờ ngây người.
Từ lúc Vương Phong tốt nghiệp đến nay mới hơn một năm, nó làm gì kiếm được nhiều tiền như vậy? Hơn nữa ông nghe chị nói Vương Phong chẳng qua chỉ là một thư ký nhỏ mà thôi, một tháng tiền lương vẫn chưa tới ba nghìn, một tháng không được ba nghìn một năm chưa được ba mươi nghìn, nó làm sao có được hai trăm nghìn?
"Anh ơi, đã xong." Y tá trả lại thẻ choVương Phong, nói.
"Cảm ơn." Nhận lại thẻ, Vương Phong xoay người đi lên lầu bốn.
"Vương Phong, cháu hãy nói thật với cậu cháu lấy khoảng tiền này từ đâu?" Ở hành lang Nhiễm Giang Thiên không nhịn được hỏi.
"Cháu nói là của cháu, cậu tin không?" Vương Phong nhìn cậu, nói.
"Nhưng không phải cháu chỉ là thư ký nhỏ trong công ty sao? Tại sao có thể có nhiều tiền như vậy?"
"Ha hả, cháu đã từ chức từ lâu rồi, hiện tại cháu ở thành phố Trúc Hải cùng bạn góp ít vốn kinh donah, bây giờ có một ít tiền tích góp." Vương Phong nói, viện đại một lí do.
"Không thể ngờ cháu còn có suy nghĩ kinh doanh." Nghe Vương Phong nói, Nhiễm Giang Thiên không hỏi nữa mà vỗ vỗ vai Vương Phong.
"Ha hả, cháu cũng chỉ là nhân viên mà thôi cũng không có ý nghĩ kinh doanh, đều là bạn học của cháu chỉ đường, cháu cũng chỉ có một ít cổ phần trong công ty, chờ chia tiền là được rồi." Vương Phong nói.
"Vậy cũng tốt, có tiền đồ, cậu cũng mừng thay cho cháu, chờ ba mẹ cháu tốt lên, cậu nhất định mời cháu một bữa tiệc lớn." Nhiễm Giang Thiên lần thứ hai vỗ vỗ vai Vương Phong, rất vui vẻ.
Hừ, vợ mình vẫn luôn xem thường Vương Phong lại không biết hiện tại nó đã là ông chủ nhỏ.
Nhà chị không có tiền vẫn luôn bị Nghiêm Hiểu Khiết lấy ra làm trò cười, Nhiễm Giang Thiên cũng vì chuyện này mà không ít lần bị giễu cợt nên bây giờ thấy Vương Phong có tiền đồ như vậy ông cảm thấy rất hài lòng.
"Các người đã nộp tiền?" Thấy Vương Phong và Nhiễm Giang Thiên trở về, khuôn mặt Nghiêm Hiểu Khiết đầy kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh bà như là nghĩ tới điều gì đó, chất vấn Nhiễm Giang Thiên nói: “Nói, có phải hay không ông lén lút giấu tiền riêng?"
"Cút sang một bên." Vốn hết sức khó chịu đối với biểu hiện hôm nay của bà ấy, bây giờ nghe bà ấy nói như vậy, Nhiễm Giang Thiên liền mắng lớn.
"Ông lại có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi, ông tính làm cái gì hả?" Giọng Nhiễm Giang Thiên đã lớn, giọng của Nghiêm Hiểu Khiết càng lớn hơn, hai tay làm bộ dạng chọc vào mắt, giống bộ dạng quỷ Dạ Xoa.
"Ha hả, nếu như bà muốn tôi ly hôn với bà, tôi không có ý kiến gì, tôi cho bà biết tôi không còn là... là Nhiễm Giang Thiên trước đây nữa, bà ngày hôm nay đối xử không tốt với chị tôi như vậy làm tôi rất thất vọng, cùng lắm thì hai chúng ta ly hôn, tôi sẽ không lấy một xu nào." Nhiễm Giang Thiên nói, không chỉ làm cả người Nghiêm Hiểu Khiết ngây ngẩn mà ngay cả Vương Phong cũng ngây ngẩn.
Anh biết cậu mình từ lúc kết hôn ngay từ đầu đã bị mợ đè ép nhưng lại không dám một câu oán hận, anh vẫn là lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của cậu mình.
"Rất ra dáng." Đối với cậu lộ ra ánh mắt tán thưởng, Vương Phong cũng có chút bội phục ông ấy, chính xác một người đàn ông sống như vậy cũng quá mệt mỏi.
Hơn nữa mợ ở bên ngoài cũng không nể mặt ông ấy, phụ nữ như vậy giữ bên mình cũng không được gì.
Bây giờ Vương Phong đã có tiền, cho dù bọn họ cả đời đều không làm việc Vương Phong đều có thể chăm lo cho bọn họ nên Vương Phong ủng hộ cách làm của ông ấy.
Là đàn ông phải sống cho ra dáng một người người đàn ông, người vợ như vậy quả thực là không đúng mực người vợ, Vương Phong đã sớm không vừa mắt.
"Ông đang nói thật? Không hối hận?" Sửng sốt gần một phút đồng hồ, Nghiêm Hiểu Khiết lúc này mới phản ứng lại, hét lớn.
"Đương nhiên không hối hận, tôi phát hiện trước đây cùng bà kết hôn là một quyết định sai lầm, tôi không nghĩ bà lại là người phụ nữ như vậy, thường ngày bà không cho tôi giúp đỡ chị tôi thì thôi đi, khi họ gặp khó khăn bà lại giữ khư khư tiền không giúp đỡ bọn họ, người như bà Nhiễm Giang Thiên tôi không với tới được, vẫn nên để cho người khác đi." Nhiễm Giang Thiên cười lạnh một tiếng, thái độ có thay đổi lớn, khác xa với lúc trước.
"Ông xã, tôi nhận sai còn không được sao? Ông cần tiền tôi sẽ đưa cho ông, tôi biết tôi có rất nhiều điểm không tốt, nhất định sau này tôi sẽ sửa, ông thấy như vậy có được không?" Thấy thái độ Nhiễm Giang Thiên thật sự kiên quyết, Nghiêm Hiểu Khiết liền nhận sai, tay kéo cánh tay Nhiễm Giang Thiên, Vương Phong nhìn thấy thiếu chút nữa ngả ngửa ra đất.
Thay đổi thái độ thật là nhanh? Một giây trước còn xúc phạm người khác bây giờ lại là bộ dạng ăn năn nhận lỗi, bà ấy có thể nhận giải Oscar với danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất.
"Ừ?" Nghe được vợ mình nói, phản ứng của Nhiễm Giang Thiên không khác Vương Phong, đây là người vợ vừa mới xúc phạm gia đình mình sao? Giống như không phải bà ấy vậy?
Lúc đầu Nghiêm Hiểu Khiết thật sự không sợ Nhiễm Giang Thiên bởi vì ông ấy không thể bỏ mình được nên ông ấy nói cái gì bà cũng không để ý.
Thế nhưng ngay khi thái độ Nhiễm Giang Thiên kiên quyết thuyết đòi ly hôn, bà mới cảm giác được lòng đau như cắt còn không cam lòng.
Hai người bọn họ kết hôn cũng đã gần mười năm nếu như bỗng nhiên ly hôn bà không thể chấp nhận nổi.
Quả thật từ nhỏ bà được sinh ra trong gia đình giàu sang, đích thực là khinh thường người nghèo, trước đây bà thấy Nhiễm Giang Thiên là người tốt mới đồng ý gả cho ông ấy.
Nếu như ngày mai bọn họ thực sự ly hôn, bà đi đâu mới tìm được người chồng tốt như vậy?
Vì thế khi nghe Nhiễm Giang Thiên yêu cầu ly hôn, bà lập tức nhận sai, bà sợ cha mẹ Vương Phong sẽ không có tiền trả lại nhưng nếu vì tiền mà mất chồng, bà đương nhiên thương chồng hơn.
Giờ khắc này bà bỗng hiểu ra con người là quan trọng nhất, tiền mất rồi còn có thể kiếm lại được mà không còn người nghĩa là mất đi vĩnh viễn.
Bà hoàn toàn tỉnh ngộ, nắm chặt cánh tay của Nhiễm Giang Thiên không buông.
"Vương Phong, cháu hãy khuyên ông ấy đi, chúng ta không thể ly hôn." Lúc này Nghiêm Hiểu Khiết đưa mắt nhìn Vương Phong mang theo vẻ cầu xin.
Trước đây Vương Phong không có ấn tượng tốt đối với người mợ này của mình thế nhưng giờ khắc này anh lại có chút mềm lòng.
Anh nhìn ra mợ là thực sự yêu cậu mình, nếu như không phải như vậy bà ấy cũng sẽ không biến thành bộ dạng này.
Thích tiền thì không sai nhưng mợ xem tiền quá quan trọng, so với vắt cổ chày ra nước cũng chỉ là vắt cổ chày ra nước (1).
Thấy Vương Phong đứng ở đây, cánh tay còn lại của Nghiêm Hiểu Khiết từ túi quần của mình móc thẻ ra, nói: "Vương Phong trong này có năm trăm nghìn, cậu lấy trước đem đi khám cho ba mẹ, nếu không đủ thì nói tôi đưa thêm, không cần trả lại."
Thay đổi nhanh như vậy? Thấy bộ dạng này của mợ, trong lòng Vương Phong vô cùng kinh ngạc, vừa mới vắt cổ chày ra nước mà bây giờ lại đưa năm trăm nghìn còn không cần trả lại?
Lúc này Vương Phong rất hoài nghi bà ấy rốt cuộc có phải người mợ trước đây mình biết không.
"Không cần." Cự tuyệt ý tốt của mợ, Vương Phong không nhận thẻ ngân hàng, nói: "Tiền giải phẫu cháu đã trả, tiền cậu mợ trả hộ cho cha mẹ cháu cháu sẽ trả lại, cháu có tiền không phiền hai người."
"Vậy cậu khuyên ông ấy đi, nếu ông ấy thật sự ly hôn mợ đây cũng không sống nổi." Nói xong bà lại khóc lóc om sòm lên.
"Được rồi." Vương Phong nhìn ra bà ấy thật sự không muốn cùng cậu ly hôn nên hắn đưa mắt nhìn cậu, nói: "Cháu thấy mợ cũng không phải cố ý cậu hãy tha thứ cho bà ấy đi."
Tục ngữ nói rất đúng thà hủy mười ngôi miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân, hai người có thể đi cùng một chỗ không phải là chuyện dễ, hơn nữa bọn họ kết hôn gần mười năm, nếu như bọn họ bởi vì mình thật sự ly hôn, Vương Phong sẽ trở thành tội phạm.
"Hừ" Nghe vợ cầu xin thực ra Nhiễm Giang Thiên cũng đã mềm lòng, lại nghe Vương Phong nói ông cũng đã hết giận, hừ lạnh một tiếng, nói: "Bà chính là mắt chó coi thường người, Vương Phong bây giờ đã là ông chủ nhỏ rồi, bà coi thường nó nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ là chủ tịch tập đoàn, người nông cạn như bà sớm hay muộn cũng tự hại chết mình."
"Nó đã là ông chủ?" Nghe được Nhiễm Giang Thiên nói, Nghiêm Hiểu Khiết lấy làm ngạc nhiên, có chút khó tin nhìn về phía Vương Phong.
Bị bà ấy nhìn như vậy Vương Phong chỉ biết cười khổ, từ một phương diện nào đó mà nói anh thật sự là chủ nhưng chủ tịch tập đoàn thì nghe có chút xa vời?
"Bà nói lời vô ích, nó vừa trả hai trăm ba mươi nghìn, bà nói có thật hay không?" Nhiễm Giang Thiên tức giận liếc mắt trừng Nghiêm Hiểu Khiết, giọng nói vẫn còn có chút tức giận.
"Ông xã có phải hay không đã tha thứ cho tôi?"
"Hừ, muốn tôi tha thứ cho bà cũng có thể, sau này lễ phép với chị của tôi một chút, nếu như lại để cho tôi phát hiện bà đối với bọn họ không tốt, hai người chúng ta sẽ phải ly hôn, tôi nói được thì làm được!
(1) Vắt cổ chày ra nước: ví người keo kiệt, bủn xỉn quá mức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT