"Tử Sa, cô muốn làm gì?" Vương Phong không quay đầu lại,trầm giọng nói.
"Không làm gì hết, chỉ muốn ôm anh ngủ một giấc mà thôi, không có ai ở cùng tôi mấy ngày nay, tôi sợ đến nỗi không thể ngủ ngon giấc." Nói rồi Tử Sa còn ngáp một cái, tay ôm chặt Vương Phong.
Lần trước Vương Phong ôm Đường Ngải Nhu giống như vậy, bây giờ lại là Tử Sa ôm hắn, đây là chuyện gì vậy chứ?
"Anh yên tâm, tôi sẽ không câu dẫn anh, chỉ đơn giản muốn là ôm anh ngủ một giấc mà thôi." Từ phía sau Vương Phong, Tử Sa nói khẽ, sau đó ôm lấy Vương Phong càng chặt hơn.
"Đượ thôi.”Cuối cùng Vương Phong vẫn đồng ý chỉ cần Tử Sa không chủ động câu dẫn mình, Vương Phong có thể để yên, dù sao hắn không muốn có quan hệ gì với Tử Sa, bởi vì một khi phát sinh mối quan hệ này, với tính cách của Tử Sa khó đảm bảo cô ấy sẽ không nói gì với Tuyết.
Nếu vì cô ta mà mất đi một người vừa xinh đẹp lại hào phóng như Tuyết, Vương Phong hối hận chết mất.
Tử Sa thật sự không có câu dẫn Vương Phong, cho nên Vương Phong rất nhanh đã ngủ say, có người đẹp ngủ cùng, Vương Phong ngủ rất ngon, lúc hắn tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối.
Mà lúc này đây, tư thế ngủ của Tử Sa lại cực kì bất lịch sự, chân của cô khoác lên đùi Vương Phong, cả cơ thể như dính vào lưng hắn.
Khóe miệng cô hơi động, tựa như đang mơ thấy chuyện gì đó, rất có thể là **.
Cười khổ một tiếng, Vương Phong nhẹ nhàng đẩy cô xuống khỏi cơ thể mình.
"Đừng đi." Lúc Vương phong vừa bước xuống giường bỗng nhiên Tử Sa la lớn, tay vội vàng bắt lấy Vương Phong.
Vương Phong đưa lưng về phía cô nhưng bởi vì cô lớn tiếng làm Vương Phong giật mình khiến hắn quay người.
Quay người lại không quan trọng, quan trọng là Tử Sa vốn là chạm vào mông hắn nhưng bởi vì hắn quay người lại, tay Tử Sa liền bắt lấy thứ chí mạng của Vương Phong.
Giờ khắc này cơ thể Vương Phong trở nên cứng ngắc, kinh ngạc nhìn về phía Tử Sa.
Tử Sa vẫn như cũ nhắm mắt lại, cũng không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ, tuy nhiên tay cô bắt lấy thứ chí mạng kia của Vương Phong không chịu buông ra, ngược lại còn hung hăng dùng sức bóp, suýt thì Vương Phong không nhịn được.
"Mau buông tay." Vương Phong phản ứng, giật tay Tử Sa ra khỏi chỗ đó, ngủ say như vậy mà vẫn biết hắn muốn rời khỏi, còn nắm lấy chỗ kia của hắn.
May mắn là Vương Phong sớm đã quyết định không phát sinh quan hệ với Tử Sa, nếu không lúc này hắn đã nhào tới.
Cô nam quả nữ chung sống một phòng, **, Vương Phong có thể nhịn được đã là cực hạn của hắn.
Cuối cùng cũng hất tay Tử Sa ra, Vương Phong thở dài một hơi, bỗng nhiên bị cô bắt trúng như vậy Vương Phong chỉ cảm thấy phía dưới của mình cứng ngắc như sắt, phía dưới quần gần như cộm lên.
Vọt vào phòng tắm, Vương Phong phải xối nước lạnh mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, Tử Sa cho dù nói thế nào cũng là một cô gái rất đẹp, mà cô ấy đối với hắn cũng không có sự phòng vệ nào, hiện tại hai người bọn họ ở trong nhà, Vương Phong không có cách nào nhịn được cô.
Cái này nếu mình là một người nhịn không được thì có khả năng đã bắt cô lại, cho nên lúc này Vương Phong rất nhớ Tuyết.
Tuyết về nhà đã mấy ngày, vậy mà không có tin tức gì, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra không.
Từ phòng tắm đi ra, Vương Phong liền cầm điện thoại di động của mình lên, chuẩn bị gọi cho Bối Vân Tuyết.
Tuy nhiên còn chưa kịp gọi điện thoại, điện thoại của hắn bỗng nhiên lại đổ chuông, nhìn dãy số, Vương Phong sững sờ.
Bởi vì đã hơn nửa năm không có liên lạc với cậu.
Trước đây lúc cậu chưa kết hôn đối xử với hắn rất tốt, món gì ngon cũng đều cho hắn ăn nhưng sau khi kết hôn, bọn họ ít khi liên hệ, đặc biệt là sau khi Vương Phong đi làm, hai người giống như đoạn tuyệt quan hệ, mấy tháng không liên hệ.
Sao cậu lại gọi cho mình nhỉ?
Trong lòng có chút nghi hoặc nhưng Vương Phong vẫn nghe điện thoại.
"Alo, có chuyện gì không hả cậu?" Vương Phong hỏi.
"Ai, không phải cậu, là cha mẹ con xảy ra chuyện rồi." Trong điện thoại truyền đến giọng nói mang theo sự lo lắng của cậu Nhiễm Giang Thiên.
"Bọn họ xảy ra chuyện gì sao?" Nghe cậu nói vậy, Vương Phong cảm thấy có chuyện không hay, lớn tiếng hỏi.
"Con nên mau trở lại đi, bọn họ bị người ta chém phải vào bệnh viện, đang phải làm giải phẫu đây." Cậu thở dài, Vương Phong sững sờ.
"Tại sao có thể như vậy?" Vương Phong nói, cả người tản ra luồng khí lạnh.
Nếu như giờ phút này có người ở đây, nhất định có thể cảm nhận được từ trên người Vương Phong tỏa ra luồng sát khí.
Cha mẹ mình vậy chính là uy hiếp Vương Phong, hắn còn định lúc nào đó đưa cha mẹ đến thành phố Trúc Hải cùng sinh sống nhưng nào ngờ lúc này cậu lại thông báo tin dữ.
"Ai, dạo gần đây gia đình con luôn không được yên ổn, việc này cậu sẽ nói rõ ràng với con sau, con tranh thủ thời gian trở về đi, bọn họ đang rất nguy kịch." Cậu Nhiễm Giang Thiên nói, sau đó thở dài.
"Được,con lập tức quay về, cậu giúp con trông chừng một chút." Cúp máy, Vương Phong không kịp nghĩ gì thêm, cầm lấy áo khoác sau đó lập tức xông ra khỏi nhà.
"Alo, anh Hà sao? Đặt giúp em một vé máy bay đến thành phố Tử Dương, đi ngay bây giờ, anh giúp em sắp xếp một chút." Không cần biết hiện tại là hơn nửa đêm, Vương Phong trực tiếp gọi điện cho Hà Thiên.
"Có chuyện gì sao?" Hà Thiên còn đang buồn ngủ nhưng lúc này nghe được Vương Phong nói, hắn tỉnh cả ngủ, hắn có thể nghe ra giọng điệu rất sốt ruột của Vương Phong.
"Trong nhà em xảy ra chút chuyện, em cần phải trở về ngay lập tức, anh có rảnh không, không thì nói để em tìm người khác." Vương Phong nói, không kiên nhẫn.
"Yên tâm, anh lập tức đặt vé giúp cậu, cậu chỉ cần ra sân bay lấy vé máy bay là được." Hà Thiên nói, sau đó ra khỏi giường, đặt vé máy bay cho Vương Phong.
"Cảm ơn anh." Cúp điện thoại, Vương Phong tăng tốc, chiếc Lamborghini với tốc độ nhanh nhất chạy nhanh như chớp trên đường, Vương Phong không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ.
"***, con mẹ nó muốn chết à?" Trên đường cái, một tên tài xế taxi bị tốc độ của xe Vương Phong dọa sợ, đi xuống xe liền tức miệng mắng to.
Chỉ là lời hắn nói Vương Phong cũng không nghe được, bởi vì đã cách xa hắn hơn trăm mét.
Trúc Thành đến sân bay cũng phải mất khoảng một tiếng nhưng với tốc độ của Vương Phong, chưa đến hai mươi phút hắn đã đến sân bay.
Bởi vì đã hơn nửa đêm, sân bay khá vắng, chỉ có vài người qua lại.
Nhưng ở cửa sân bay lúc này có một người mặc áo đen đứng đó, cả người run lẩy bẩy vì lạnh, hắn là do Hà Thiên phái tới đặt vé máy bay cho Vương Phong.
Hắn chỉ là một tên tay sai nhỏ ở sân bay mà thôi, còn chưa từng được tiếp cận Hà Thiên, cho nên nghe được điện thoại của Hà Thiên hắn còn tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề.
Dù sao một nhân vật lớn như Hà Thiên sao lại chú ý đên một tên tay sai quèn như hắn, thậm chí có khi còn chẳng nhận ra hắn.
Nhưng cuối cùng sau khi nghe Hà Thiên nói, hắn lập tức phản ứng lại, vốn dĩ là Hà Thiên nhờ hắn hỗ trợ giúp Hà Thiên làm việc, quả thực khiến hắn vui đến cười không khép được miệng.
Cho nên đã hơn nửa đêm hắn không ngủ, hấp tấp chạy tới đặt vé máy bay cho Vương Phong.
Vì đặt trước vé máy bay cho Vương Phong, hắn đặt chỗ rất tốt, làm tốt chuyện này, hắn có thể tiến vào thành phố Trúc Hải làm một lãnh đạo nhỏ.
Việc này là Hà Thiên hứa hẹn với hắn, khiến hắn vui đến suýt thì ngất đi, đây chính là bánh từ trên trời rớt xuống.
Đều là lãnh đạo nhưng trong đó tốt hơn chỗ hắn nhiều, cho nên lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến sân bay, giúp Vương Phong đặt trước vé máy bay thật tốt.
Tuy nhiên hơn nửa đêm gió rất lạnh, hắn đứng ở cửa vào sân bay sắp chết cóng nhưng vẫn rất vui vẻ, bởi vì hắn sợ mình một khi bỏ lỡ nhân vật lớn kia, có thể tiền đồ của hắn cũng sẽ bị hủy.
Không bao lâu, hắn liền thấy một chiếc Lamborghini với tốc độ nhanh nhất xông vào sân bay, đứng cách hắn không xa.
"Tới rồi." Nhìn thấy Lamborghini, hắn không còn vẻ mỏi mệt, vội vàng đi lên, Hà Thiên chỉ nói hắn chỉ cần gặp được một người lái Lamborghini là có thể giao vé cho đối phương.
Chỉ cần làm tốt chuyện này, hắn có thể thăng quan phát tài.
"Là Phong gia sao?" Nhìn thấy Vương Phong từ bên trong Lamborghini chui ra, hắn này cung kính hỏi.
"Cậu là ai?" Nghe hắn nói, Vương Phong hỏi lại.
"Tôi được Thiên gia phái tới mua vé máy bay, vé máy bay anh cần tôi đã chuẩn bị kỹ càng, hiện tại anh có thể lên máy bay ngay lập tức." Tên này nói, sau đó lấy ra một tấm vé máy bay từ trong túi tiền của mình.
"Vất vả rồi." Vỗ vai hắn, Vương Phong không chút khách sáo cầm vé trong tay hắn, quay người đi vào trong sân bay.
"Không sao, đây là việc của tôi." Tiểu đầu mục này liên tục cười làm lành, vốn không dám nói gì thêm với Vương Phong.
Có thể để một người như đại ca ra sức hỗ trợ đủ để nhìn ra thân phận Vương Phong không bình thường, mà hắn vẫn đang lái chiếc Lamborghini, nói nhiều lời có thể lấy mất cái đầu nhỏ của mình.
"Được, cậu trở về đi." Khoát khoát tay, Vương Phong vọt thẳng ra phi trường.
"Vậy ngài đi thong thả." Tên đàn em cung kính cúi đầu, sau đó đợi đến khi Vương Phong đi vào sân bay hắn mới lên một chiếc xe tải rách rưới, trùm lên rất nhiều áo khoác.
Vì Vương Phong hắn suýt chút nữa thì đông cứng, cũng may sự cố gắng của hắn không có uổng phí, hắn sắp có thể trở thành lãnh đạo một khu vực nhỏ trong thành phố.
"Alo, Thiên gia, vé máy bay tôi đã giao cho Phong gia." Gọi cho Hà Thiên, tên này rất cung kính nói.
"Được, tôi biết rồi, hai ngày nữa tôi sẽ phái người tới dẫn cậu vào, không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây." Hà Thiên rất bình tĩnh nói nhưng tên này hưng phấn suýt chút nữa thì đập đầu vào trần xe.
Mẹ nó, anh em ta rốt cục đổi đời rồi!
...
Cầm vé máy bay, Vương Phong rất nhanh đã lên máy bay, khoảng hơn mười phút sau, máy bay cất cánh thẳng tới thành phố Tử Dương.
Tuy giờ phút này cơ thể Vương Phong ở trên máy bay nhưng tâm trí hắn sớm đã bay về Tử Dương, ba mẹ mình làm sao lại vô duyên vô cớ bị người ta chém đến vào bệnh viện? Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Bọn họ vẫn luôn làm ăn bình thường, sao lại xảy ra tai nạn như vậy.
"Cha mẹ, hai người không thể xảy ra chuyện xấu, bằng không con nhất định sẽ giết cả nhà hắn." Vương Phong thấp giọng nói, ánh mắt dữ tợn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT