Trong khoảng thời gian Hà Thiên bắt người, Hà Lập Văn có hỏi một chút về gia cảnh Vương Phong, Vương Phong chỉ lừa gạt vài câu cho có lệ chứ không muốn đề cập nhiều đến vấn đề này.

Khoảng nửa giờ sau điện thoại Vương Phong vang lên, là Hà Thiên gọi đến.

“Tôi đã đưa người đến rồi, ra mở cửa.” Giọng nói Hà Thiên rất bình tĩnh đồng thời trong ống nghe truyền đến chuỗi âm thanh đau đớn nặng nề. 

Năng suất làm việc của Hà Thiên khá cao, điều này cũng liên quan nhiều đến “mạng lưới ngầm” của anh, giống như bọn con nhà giàu chỉ biết ăn chơi chờ chết, họ thường thích trà trộn vào những nơi chơi bời trăng hoa.

Mà trong những nơi như vậy đều có thành phần xã hội đen bảo kê, có thể trong thời gian ngắn ngủi tìm được người sợ là trừ Hà Thiên ra, cảnh sát cũng chưa chắc có thể làm được.

“Tiểu Mỹ, mở cửa, kẻ đầu sỏ đã đến rồi.” Vương Phong nói, dập tắt điếu thuốc thứ tư đã được lấy ra trong tay. 

“Được.” Hạ Tiểu Mỹ đáp, sau đó thấy trước cửa nhà cô đã có gần mười chiếc xe dừng lại, ít nhất mười mấy người mặc đồ đen đứng trên đường lớn trước cửa dọa cô giật cả mình.

“Hà đại ca.” Lúc này Vương Phong cũng ra đến cửa, cười gọi Hà Thiên.

“Được rồi, xách thằng nhãi đó ra cho tao.” Hà Thiên nói, sau đó có hai tên đàn em kéo cửa xe tải ra, lôi một người bị trói gô lại trên đó xuống. 

Buồn cười là hiện tại kẻ này chỉ mặc mỗi cái quần lót, cả người lạnh cóng đến phát run, vừa nhìn dáng vẻ này thì Vương Phong biết chắc chắn lúc hắn đang làm chuyện “ấy” thì bị đám người Hà Thiên bắt đi.

Tên con nhà giàu này nhìn qua ngược lại cũng có chút đẹp trai, chỉ là Vương Phong vừa quét mắt thì vẻ mặt lộ ra sự khinh bỉ vì kẻ này sớm đã bị rượu và gái khoét rỗng cơ thể, cả người vô cùng gầy yếu, nếu quăng hắn ngoài đường lớn này một đêm, nói không chừng hắn sẽ chết cóng luôn.

“Vào nhà trước rồi nói.” Vương Phong nói rồi xoay người đi vào trong nhà. 

“Hai đứa mày áp giải thằng này theo tao vào trong, còn tụi bây, toàn bộ đợi ở đây.” Hà Thiên nói với vẻ vô cùng uy nghiêm.

“Dạ.” Mười mấy tên đàn em cùng nhau đáp, dọa cho người sống trong những căn biệt thự gần đó không dám đến xem náo nhiệt.

Đây là tình huống gì mà lại có nhiều người đến như vậy, sẽ không phải xảy ra chuyện lớn gì chứ? 

“Tiểu Phong, đây là sao?” Lúc này Hạ Lập Văn ở trong nhà cũng thấy người bị trói hết tay chân kia, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Trước đó ông còn tưởng Vương Phong nói đùa thôi nhưng ai ngờ Vương Phong hiện tại lại bắt người đến thật.

Lão già kia vì đứa con trai này của hắn ta mà có thể phá hoại công ty của ông, hiện tại con hắn đã bị Vương Phong tóm, hắn còn không phải sẽ tìm Vương Phong liều mạng sao? 

Không để ý đến thái độ ngạc nhiên của Hạ Lập Văn, ánh mắt Vương Phong nhìn Hạ Tiểu Mỹ hỏi: “Em xem xem có phải tên này không?”

Lúc hỏi câu này, trong lòng Vương Phong tương đối không nói nên lời, đầu tiên là Mạnh Đông Học, bây giờ lại nhảy ra thêm một tên, phiền phức của Hạ Tiểu Mỹ thật sự không ít mà.

“Đúng là hắn.” Hạ Tiểu Mỹ gật đầu, sau đó ánh mắt tăng thêm sự hung ác. 

Nếu không phải vì hắn, sao công ty của cha cô có thể bị phá sản, tất cả đều do hắn ta hại.

“Đúng là hắn thì được rồi.” Vương Phong gật đầu rồi sau đó xoay người đi về hướng phòng bếp, chốc lát sau hắn cầm theo một con dao thái đi ra dọa cho sắc mặt Hạ Lập Văn trắng bệch.

Vương Phong này sẽ không phải muốn giết người chứ? 

“Tiểu Phong, mau bỏ dao xuống, cậu muốn làm gì? Giết người thế này là muốn phạm pháp ư?”

“Ha ha, chuyện giết người đương nhiên cháu sẽ không làm.” Vương Phong mỉm cười, sau đó đẩy Hạ Lập Văn nói: “Bác trai, nếu bác vẫn còn muốn lấy lại công ty của mình thì không cần quan tâm, cứ giao tất cả cho con xử lý là được.” Lúc đang nói thì Vương Phong đã đến trước mặt tên công tử nhà giàu kia.

Cơ mà lại nói tên này cũng hơi thê thảm, vốn hắn và một người đẹp đang say mê “chiến đấu ác liệt” trên giường, lúc sắp bắn thì lại bị một kẻ không rõ thân phận cưỡng ép cắt ngang, thậm chí hắn nghi ngờ cả đời còn lại có thể cương nữa hay không, sắp bị dọa cho liệt dương luôn rồi. 

Bây giờ thấy Vương Phong cầm một con dao thái ra, hắn càng khiếp sợ kêu la ưm ưm, mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Người càng có tiền thì càng sợ chết, tên nhà giàu này cũng thế, hắn có một người cha tài giỏi nên cả đời hắn ăn uống không lo, thậm chí mỗi ngày lại đổi cách chơi phụ nữ nhưng giờ đây hắn cảm thấy sự uy hiếp của cái chết, ngược lại sợ phải bỏ mạng.

Tay phải cầm con dao thái, Vương Phong ngồi xổm xuống trước mặt tên kia hỏi: “Có biết vì sao hôm nay tao bắt mày đến đây không?” 

“Ưm ưm.” Nghe được lời Vương Phong, tên nhà giàu này không ngừng lắc đầu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Vương Phong, hắn lại nhanh chóng gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Thật ra lúc này đây hắn hối hận muốn chết, hắn bị bắt đến đây thì tất nhiên đã hiểu xảy ra chuyện gì, bản thân chẳng qua chỉ coi trọng vẻ ngoài của Hạ Tiểu Mỹ mà thôi, sao mà ngờ được lại gây ra chuyện nghiêm trọng như vầy.

Nếu trên đời này có bán thuốc hối hận, hắn chắc chắn sẽ vội vàng đi mua một chai. 

“Nếu đã biết sao tao gọi mày đến, vậy nên hiểu rằng mạng sống của mày hiện tại đang nằm trong tay mày, nếu không muốn chết thì gọi điện cho ông già nhà mày, kêu ông ta đem tiền đến chuộc người, tổng cộng là một trăm triệu, thiếu một xu, tao cho ông ta trực tiếp đi nhặt xác mày, ông ta có thời gian nửa tiếng, mỗi lúc hơn một phút thì tao cắt một ngón tay của mày cho đến khi ông ta đến, mày nghe rõ chưa?”

Vương Phong nói, sau đó dùng lực ném con dao thái xuống trước mặt tên kia khiến gạch men trên nền nhà thủng thành một lỗ lớn, con dao càng cắm sâu vào bên trong.

“Đại ca, chuyện này vẫn nên để anh ra mặt đi.” Vương Phong nói rồi ngồi xuống sofa. 

“Không vấn đề gì.” Hà Thiên đáp, tiếp đó xé băng dính trên miệng của tên nhà giàu xuống.

“Gọi điện cho ông già mày đi.” Hà Thiên nói, cười híp mắt ngồi xổm xuống.

“Được được được.” Nghe được lời Hà Thiên, tên nhà giàu này không hề có chút ý tứ từ chối, hiện tại hắn chỉ muốn sống, hắn còn chưa muốn chết ở đây đâu. 

Nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, hắn ngay lập tức bắt đầu lớn tiếng kêu lên: “Bố, con bị người ta bắt cóc, bây giờ bọn chúng muốn giết con.” Giọng nói của hắn vô cùng sợ hãi, hiển nhiên bị dọa rồi.

“Con trai, xảy ra chuyện gì, sao con lại bị bắt cóc?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói lo sợ, rõ ràng cũng bị dọa nhảy dựng.

Nhưng lúc này điện thoại đã bị Hà Thiên lấy đi đồng thời đưa đến bên miệng mình. 

“Tôi là Hà Thiên, hiện tại con trai của ông đang nằm trong tay tôi, nếu không muốn nhặt xác hắn thì ông mau mang một trăm triệu đến tòa nhà C tiểu khu XX chuộc người, cho ông nửa tiếng, nhiều hơn một phút, tôi sẽ cắt một ngón tay của hắn, hơn mười phút, tôi sẽ tiễn hắn sang Tây Thiên, bản thân nghĩ cách đi, à tôi nhắc nhở ông một câu, tốt nhất ông nên đến một mình, nếu tôi phát hiện có gì không ổn thì ông hiểu tôi sẽ làm gì rồi đấy.” Hà Thiên cười tủm tỉm thuật lại những gì Vương Phong đã nói trước đó dọa tên công tử bột sợ gần chết.

“Cậu thế mà lại ra mặt giúp Hạ Lập Văn?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói với vẻ không thể tin, hiển nhiên đã bị Hà Thiên làm cho hoảng hồn.

Tên tuổi của Hà Thiên, ông ta vô cùng rõ ràng, hắn ta là kẻ đứng đầu của thế lực ngầm ở thành phố Trúc Hải, cho dù là các ông chủ lớn cũng đều không tính là gì ở trước mặt hắn ta, ai cũng phải ăn nói khép nép. 

Bởi vì người ta mà không vui một cái thì sẽ tìm người hành chết anh, vậy cũng do bản thân tự chuốc lấy mà thôi.

“Không cần nói nhảm với tôi, hiện tại thời gian đã trôi qua một phút rồi, vẫn còn lại hai mươi chín phút, tự ông nghĩ cách đi.” Nói xong, Hà Thiên trực tiếp “bộp” một phát cúp điện thoại.

“Cứu mạng với.” Lúc này tên con nhà giàu bị trói kia lớn tiếng la lên, khuôn mặt nhỏ khiếp sợ đến trắng bệch. 

“Ít kêu lại cho tao, còn kêu nữa tao không ngại cắt lưỡi mày trước đâu.” Vẻ mặt Hà Thiên dữ tợn nói, dọa tên này lập tức im miệng, không dám phát ra chút âm thanh nào nữa.

“Đại ca, hút điếu thuốc đợi trước đi.” Lúc này Vương Phong lên tiếng, đưa cho Hà Thiên một điếu thuốc lá.

“Chẳng qua chỉ là thứ tép riu thôi vậy mà còn phải đợi ông ta nửa tiếng, anh đây thật khó chịu.” Hà Thiên nói, sau đó cười ha ha ngồi xuống bên cạnh Vương Phong. 

“Người anh em, cô gái này...” Bấy giờ Hà Thiên nhìn Hạ Tiểu Mỹ ở bên cạnh, rõ ràng có ý tứ riêng hỏi.

“Đại ca, không nên nói lung tung.” Vương Phong trả lời, mặt hơi đỏ lên.

“Cậu em, chúng ta đều là người tu luyện, không phải người bình thường, dựa theo tập tục tu luyện của chúng ta thì “tam thê tứ thiếp” là chuyện không xa lạ, thậm chí còn có người thế hệ trước cả đời cưới hơn mười người vợ, cậu sợ gì chứ?” Hà Thiên nói bên tai Vương Phong, âm lượng rất nhỏ, chỉ có Vương Phong mới có thể nghe thấy. 

“Thôi, anh không giống đại ca gì hết, anh không dạy em cái gì hay mà lại dạy toàn mấy thứ này.” Vương Phong hơi dở khóc dở cười nói.

“Khà khà.” Hà Thiên cười một cái, sau đó ánh mắt tiếp tục đảo tới đảo lui trên người Hạ Tiểu Mỹ, thấy Hạ Tiểu Mỹ cúi thấp đầu đầy ngượng ngùng.

Nhưng không thể không nói Hà Thiên thật sự vô cùng khâm phục Vương Phong, trước kia anh từng gặp Bối Vân Tuyết thì đã coi như người đẹp khuynh thành rồi, khí chất vô cùng xuất sắc hơn người, dung mạo lại càng không phải kể nữa. 

Hiện tại Hạ Tiểu Mỹ này tuy khí chất không bằng Bối Vân Tuyết nhưng vẻ ngoài cũng có thể gọi là vô cùng xinh đẹp, cậu em này của mình dường như may mắn không ít, điều này khiến người làm đại ca như anh ngưỡng mộ không thôi.

Đợi gần hai mươi phút thì bên ngoài cửa có một tên đàn em chạy vào cung kính nói: “Ông chủ, người đã đến rồi, chỉ có một mình ông ta.”

“Được rồi, để ông ta vào đi.” Hà Thiên nói, tiếp đó đứng dậy khỏi ghế. 

“Con trai.” Chẳng mấy chốc một tên đàn em dẫn một người trung niên với sắc mặt trắng bệch vào, người trung niên này vừa thấy con trai của mình thật sự nằm trong tay người ta liền lập tức hét lớn, toàn bộ vẻ mặt là sự lo lắng.

Ông ta cũng thấy con dao thái được cắm bên cạnh đầu con trai mình khiến tim ông ta bị dọa co rúm lại.

Bản thân ông chỉ có đứa con trai độc nhất này, nếu nó toi mạng thì ông sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. 

“Không ngờ ông vẫn đúng giờ như vậy!” Liếc mắt nhìn người trung niên này, Hà Thiên hờ hững nói.

“Ha ha, cậu Thiên đã giao việc thì sao tôi dám lười biếng được.” Nghe lời Hà Thiên nói, người trung niên này nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Tôi đã đem tiền đến rồi, không biết cậu Thiên có thể thả con trai tôi trước hay không?”

“Ha ha, ông đang ra điều điện với tôi đó à?” Hà Thiên híp mắt nhìn người trung niên này, chỉ thấy trong lòng ông ta sợ hãi. 

“Nào dám ạ.” Người trung niên cúi thấp đầu, không dám nhìn Hà Thiên, trước khi đến đây ông còn đang suy nghĩ sao một nhân vật tầm cỡ như Hạ Thiên sẽ bắt con trai mình, hơn nữa Hà Thiên không thiếu tiền, sao lại bắt chẹt ông nhưng giờ thì ông không thể không tin rồi.

Hạ Lập Văn này bình thường trông có vẻ rất hiền lành nhưng không nghĩ đến lại còn có mối quan hệ như vầy, nếu ông ta sớm biết thì có đánh chết ông ta cũng không dám động đến công ty Hạ Lập Văn, lúc này đây ông ta thuần túy lấy đá đập chân mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play