Áo sơ mi được cởi ra, sống trên đời hai mươi năm Sở Niệm lần đầu tiên hiểu được thế nào là mặc quần áo nhìn thì gầy, nhưng cởi áo ra thì thân hình cơ bắp. Nhìn bờ vai dày rộng, vòm ngực rắn chắc, vòng eo thon, quả thực làm người ta huyết mạch phun trào mà. Cơ bụng sáu múi hoàn mỹ, thậm chí còn ẩn hiện đường nhân ngư nữa.
Sở Niệm không kìm được lòng dùng tay lau lau khóe miệng, hai mắt trợn tròn nhìn thẳng vào Thương Sùng.
Cô cảm thấy mình đúng là phát rồ rồi, bằng không vì sao mà cô chẳng hề thấy mình xấu hổ gì hết, mà bản thân cô trong lòng còn có chút cảm thấy hưng phấn không hiểu được cùng với cảm giác chờ mong?
Cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, Sở Niệm cố gắng điều chỉnh mình. “Anh, tự mình vô phòng tắm đi. Chuẩn bị xong hết rồi thì em vào.”
Thương Sùng lẳng lặng cười, sải bước hướng về phía phòng tắm. Chỉ là, khi đi ngang qua người Sở Niệm, hắn đùa dai dừng lại một chút. Ý vị thâm trầm thở dại một tiếng bên tai cô, sau đó xoay người bước vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm không có khóa, Sở Niệm không biết là Thương Sùng cố ý để cửa, để cho cô có thể đi vào. Chiếc quần dài đen ném một bên, tiếng nước tí tách cùng hơi nước nóng trong chốc lát lan tỏa trong phòng tắm, hơi nóng từng đợt chậm rãi vây quanh chỗ Sở Niệm đứng.
“Nước nóng rồi, em còn không vào sao?” Trong phòng tắm truyền ra giọng trầm thấp mê người của Thương Sùng, hắn cố ý giả bộ để lộ chút thiếu kiên nhẫn, cố nén ý cười trong lòng.
“…Chờ, chờ một chút đi.” Nói thẳng ra, cô vẫn chưa vượt qua được cửa ải trong lòng này.
“Em tưởng nước nôi không tốn tiền à?” Thương Sùng lấy một cái khăn tắm quấn quanh hông.
“…Dù sao thì anh cũng nhiều tiền mà, sợ cái gì chứ.”
Thương Sùng cong cong khóe môi, ngồi lên thành bồn tắm. “Cần kiệm tiết kiệm đó hiểu không? Nếu em còn như vậy sợ này sợ kia không chịu vào, anh sẽ để nước xối lên lưng. Tới chừng đó nhiễm trùng này nọ, ui chà, ngẫm lại thì chính là tra tấn đó.”
Thấy ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, Thương Sùng đơn giản mở nước tới mức lớn nhất. Hắn nói, “Anh đếm tới ba, nếu như em thật sự nhẫn tâm vậy…”
“Một, Hai…”
“Em vào!”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nha đầu kia vẫn là phải dùng chút mánh khóe mới chịu vào.
Tay đặt trên hông, Thương Sùng liếc mắt về chỗ Sở Niệm đang đứng lại. Mặt cô đỏ lựng, giống như trái mật đào mọng nước đã chín, chỉ cần nhéo một cái sẽ chảy nước ra.
Giơ tay đưa vòi sen đến trước mặt cô, Thương Sùng nói: “Chờ gì nữa, cầm lấy nhanh đi.”
Sở Niệm nhấp môi, hít sâu một hơi rồi mới cầm lấy vòi sen. “Anh quay lưng lại đi!”
“Quay lưng lại, vậy làm sao chà phía trước?”
“Kêu anh quay thì quay đi, chút nữa tự nhiên em giúp anh chà chứ sao!”
Thương Sùng nhún vai, làm bộ không hề nề hà gì hết. Không còn ánh mắt nóng rực kia của hắn, Sở Niệm cuối cùng cảm thấy tự tin một chút. Cô tự nói với chính mình, đứng trước mặt mình không phải là Thương Sùng mà chỉ là con chó bị lạc tùy tiện nhặt được trên đường.
Lẳng lặng làm dấu cố lên cho bản thân, Sở Niệm một tay cầm vòi sen, một tay cầm khăn lông đến gần Thương Sùng.
Miệng vết thương phía sau lưng hắn đã bắt đầu kết vảy, ba dấu dài đỏ xen lẫn đen thật không có chút nào hợp với tấm lưng tuyệt mỹ của Thương Sùng. Cơ bắp thật đẹp, rắn chắc căng chặt. Dù Sở Niệm chỉ dùng khăn lông chà lên cơ thể Thương Sùng, nhưng mặt không ngăn được càng lúc càng đỏ hồng.
Thật cẩn thận giúp hắn chà xong nửa người trên, tay cầm khăn lông của Sở Niệm có chút run rẩy. Khăn tắm bên hông Thương Sùng thật sự nóng như một cái bàn ủi, hút toàn bộ sự chú ý của cô lại gần…
Mấy ngày trôi qua, Sở Niệm và Thương Sùng thật sự nhàm chán. Cô cũng không nhắc lại với hắn chuyện xấu hổ vào buổi tối đó, hắn cũng không có nói lại việc cô xuống bếp nấu cơm.
Nhìn thấy cơ thể Thương Sùng chậm rãi khôi phục, Sở Niệm dự tính hôm sau sẽ về nhà.
Giữa trưa sau khi xử lý xong cơm hộp, hai người nằm trên sô pha xem TV. Không khí cũng không có gì khác mọi khi, chỉ là trong lòng hai người như bị một vật vô hình gì đó chặn lại, cảm giác thật khó chịu.
TV đang chiếu phim truyền hình mà Sở Niệm thích, thật sự thì Thương Sùng cũng không phản đối cô xem mấy thứ này. Nhưng mà… hắn nhéo nhéo ấn đường, hỏi cô, “Hiện tại phim truyền hình nhạt nhẽo vậy đó ư? Nhân vật chính vĩnh viễn là kẻ ngốc, còn kẻ gian vĩnh viễn đều có dạng như vậy sao?”
Sở Niệm trừng mắt nhìn hắn, “Phim truyền hình mà anh đòi hỏi có hàm lượng gì chớ?”
“Cái này xem ít một chút đi, xem nhiều không tốt cho chỉ số thông minh của em đâu.”
“Ai cần anh lo chứ.”
Thương Sùng cạn lời. Đây chính là cách thức hắn và Sở Niệm sống chung hai ngày qua. Mặc kệ hắn nói bất cứ điều gì, nha đầu này không phải mặc kệ hắn, thì chính là nói móc mỉa hắn.
Tới tới lui lui mấy ngày rồi, cô nàng còn chưa hết tức. Thương Sùng thở dài, hắn phải nghĩ cách dỗ dành cô nàng thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT