Chương 135. Ta muốn tắm rửaTác giả: Trì ĐườngEdit: Meo_mupLời của editor:
Truyện này drop cũng hơi lâu thì phải. Bữa mò lên FB chat với Ad xong rùi nhận lời edit với Ad
Sant. Do đang sẵn đà thích dòng truyện này nên nhào vô làm luôn nè.
Đây là bộ đầu tiên mình làm nên có gì sơ sót xin đừng ném đá, cũng đừng vùi dập. Tâm hồn editor còn non nớt lắm ^.~
P.S. cho những ai còn chưa biết, thì Sant là người đang "xử lý"bộ
Chồng yêu là Quỷ super cool nhé.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sở Niệm cúi đầu buồn phiền, trong lòng cô hiểu rõ bữa cơm lần đầu tiên mình nấu đạt đến tiêu chuẩn nào. Lúc trước chính cô nói vậy, cũng chỉ là giận dỗi với Thương Sùng mà thôi.
Lúc này nhìn hắn vừa động đũa, trong lòng cô có chút không đành lòng.
Lấy đũa chọc chọc chén cơm, Sở Niệm hạ mí mắt, chột dạ run rẩy trong lòng vài lượt.
“Ờ thì, nếu thật sự ăn không nổi thì cũng đừng ăn đi.”
Phía đối diện im ắng, không có người đáp lời.
Sở Niệm vò đầu, “Thương Sùng, thật sự không cần phải vì em ép anh phải ăn mà. Em, trình độ em như thế nào, trong lòng em hiểu rõ. Không cần sợ em xấu hổ… Thân thể là quan trọng nhất nè.”
Thương Sùng hạ mắt, nhưng vẫn không để ý đến cô. Sở Niệm không chịu nổi, rốt cuộc ngẩng đầu lên đối mặt với hắn. Đúng là không nhìn thì không biết, nhìn thấy thì bị dọa đến nhảy dựng.
Trên bàn cơm chỉ còn non nửa chén canh, còn cả bàn đồ ăn… Vậy mà chẳng còn gì.
Cầm chén, đũa chỉ trên mặt bàn, Sở Niệm không thể tin nổi nhìn hắn. “Anh, anh như vậy mà ăn hết sạch đồ ăn á?”
Thương Sùng nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, hừ mũi một tiếng “Ừ”.
“Có bị đau bụng không? Có cần đi WC không ấy?” Sở Niệm nóng ruột, đứng lên đi vòng qua đến chỗ hắn. “Nhà có thuốc tiêu chảy không? Nếu không thì em đi mua liền.”
Thương Sùng giữ chặt cánh tay cô, lắc đầu. “Thân thể anh đều không có chuyện gì, đồ em nấu cũng không phải thuốc độc, anh còn không sợ thì em sợ cái gì?”
“Không nên nói như vậy đâu, anh nếu ăn rồi có chuyện gì, thì em phải làm sao bây giờ?” Sở Niệm cau mày, ngồi cạnh bên hắn. “Anh cũng thật là, biết rõ là lúc nãy em nói đùa mà. Đồ ăn khó ăn như vậy mà ăn sạch, đúng là không biết quan tâm gì đến thân thể mình hết đó.”
Thương Sùng mỉm cười, duỗi tay ôm cô vào lồng ngực mình.
“Lần đầu tiên xuống bếp, gia vị không chuẩn thì cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, bữa cơm này em nấu tuy không phải là mỹ vị gì, nhưng mà cũng không phải là khiến người ta không thể nuốt được mà.”
“Thật không đó? Anh không có gạt em chứ?”
“Thật mà, đối với anh mà nói, đồ ăn chỉ là thứ để lấp đầy bụng, đõ đói mà thôi. Em nấu không tính là hoàn mỹ, nhưng anh cũng không có để tâm. Chỉ quan tâm đến phần tâm ý của em, nên anh có nghĩa vụ ăn sạch những đồ ăn đó thôi.”
Sở Niệm cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, ôm lấy cổ hắn. “Thương Sùng, anh đối với em thật tốt.”…
Loáng một cái đã đến đêm khuya, Sở Niệm và Thương Sùng bàn xong chuyện Cẩu linh, liền tính toán lên lầu nghỉ ngơi.
Sở Niệm đương nhiên độc chiếm phòng của Thương Sùng, còn hắn, mấy ngày này chỉ có thể ở tại phòng cạnh bên.
Trên đệm êm ái còn phảng phất nhàn nhạt mùi bạc hà độc hữu của Thương Sùng gợi tới ký ức ban sáng.
Cô không cho mình suy nghĩ tới việc, nếu buổi sáng nay Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc không làm gián đoạn mình và Thương Sùng, liệu bọn họ có phải hay không…
“Ui cha, thật là mắc cỡ mà…” Sở Niệm đem mặt vùi vào gối, đỏ mặt lẩm bẩm.
Cô tung tăng nhảy chân sao tới phòng vệ sinh, định cởi quần áo tắm rửa. Ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ nhàng, Sở Niệm ló đầu đầu ra xem xét, lên tiếng. “Em đang định đi tắm, có chuyện gì đó?”
Ngoài cửa thoáng im lặng, sau cùng nghe được giọng trầm thấp đầy từ tính của hắn. “Anh cũng muốn đi tắm mà.”
“Anh có nhà tắm, thì tự mình đi tắm đi.”
“Sau lưng anh có vết thương, bác sĩ dặn dò là không thể dính nước mà. Anh muốn tắm chỉ có thể tìm em thôi.”
“…” Sở Niệm đen mặt, cô sao lại quên việc này chứ.
Chỉ là muốn mình giúp hắn việc này, chẳng phải là… cái gì cũng đều thấy hết sao?
Xoay người đi tới cửa, Sở Niệm mở toang cửa phòng cho hắn.
Dù trong phòng không bật đèn, nhưng dựa ở cửa Thương Sùng vẫn như trước nhìn thấy vệt ửng đỏ trên mặt cô.
Trong mắt đầy ý cười, Thương Sùng nhìn cô. “Sao nào, sợ anh ăn em sao?”
“Không đến mức đó, chỉ là… em tắm rửa cho anh, chuyện này không có thích hợp á.”
Sở Niệm xấu hổ gãi đầu, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Bọn họ mới chỉ là yêu nhau, buổi sáng đã làm ra sự tình như vậy. Chỉ mới nghĩ tới hình ảnh Thương Sùng không mặc đồ, Sở Niệm đã sắp chảy máu mũi luôn rồi. Không biết nếu thật sự thấy, cô sẽ thành cái dạng gì. Cô vẫn là hoàng hoa khuê nữ nha, không có có khả năng đem cơ thể của một nam nhân coi như đồ vật bình thường được. Đặc biệt đối tượng còn là Thương Sùng nữa.
Thương Sùng như có như không cong khóe môi, hắn nói: “Chúng ta là người yêu mà, anh hiện tại thân thể không tiện thì cũng chỉ có thể tìm em thôi. Em không tính để cho anh một ngày dài không tắm rửa chứ, cho tới khi nào vết thương lành thì thôi hở?”
“Cẩm Mặc…trở về không phải có thể giúp anh tắm rửa sao chứ? Anh trước tiên cứ nhẫn nại đi, trước tiên nhẫn nại nào.”
“Cẩm Mặc m ới gọi điện nói đưa Hoa Lệ đi du lịch, chưa tới mười ngày nửa tháng thì chưa có về đâu.” Thương Sùng hạ mi mắt đẹp của mình nói. “Ý em là anh ở nhà thành một tên xấu xí bẩn thỉu, sau đó chờ hai người đó về chê cười anh phải không?”
Sở Niệm run run khóe miệng. “Anh biết ý em không phải vậy mà…”
“Chứ ý em là sao?”
“…Em thẹn thùng không được sao!” Sở Niệm hừ thật mạnh. “Anh không phải đã biết em còn là con gái sao, kêu em tắm cho anh, em làm sao đồng ý được chứ.”
“Anh có nói là kêu em tắm cho anh đâu.”
“Hơ…” Chẳng lẽ là bản thân mình nghĩ quá nhiều ư? Chớp chớp mắt, Sở Niệm nhìn Thương Sùng. “Không phải nãy anh kêu là không tắm rửa thì vừa xấu vừa bẩn ư?”
“Một ngày không tắm thì chính xác sẽ vừa xấu vừa bẩn, nhưng anh cũng đâu kêu em tắm uyên ương chung đâu.” Thương Sùng hài lòng cười, khom lưng nhìn vào hai mắt Sở Niệm. “Anh chỉ muốn nhờ em chà rửa phần trên cho anh không, không nghĩ ra được em có thể tưởng tượng ra như thế chứ.
“…” Đúng là hỗn đản mà.
Mặt nóng bừng do bị Thương Sùng trêu chọc làm cô thật khó chịu. Sở Niệm thở phì phì chống nạnh. Trong nháy mắt đã trở thành con mèo xù lông. “Mắc gì em phải giúp anh? Em đây đâu có phải là y tá điều dưỡng gì!”
Ý cười trong mắt Thương Sùng càng sâu, không chút nào để ý mà đưa tay nhéo lên khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Sở Niệm, hắn lại gần bên cô thấp giọng bên tai nói. “Bởi vì em là nữ nhân của anh, trừ bỏ em ra, không còn ai có thể lau mình cho anh hết.”
Sở Niệm phải thừa nhận, cô thật là không có, thật sự không có cốt khí nữ hài mà. Vừa rồi tức giận như vậy mà chỉ cần Thương Sùng nói một câu này mà sự tức giận đều biến mất vô tung vô ảnh. Thậm chí, trong lòng còn dâng lên một nỗi ngọt ngào không tên.
Cô ngâng đầu nhìn Thương Sùng, sau đó thì thần hồn điên đảo cùng với hắn đi qua phòng bên.
Đóng cửa, xoay người. Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô liền thấy nam nhân quyến rũ kia bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
Cô nhìn rõ, năm ngón tay với khớp xương rõ ràng, một nút, lại một nút làm trái tim cô đập loạn.
Khóe môi hắn mang theo mị hoặc đến cực điểm tươi cươi, hai tròng mắt đen nhánh nóng rực nhìn tới. Không cần bất cứ từ ngữ nào, nhưng Sở Niệm rõ ràng cảm thấy thân thể mình tựa như rơi vào trong lò lửa cực nóng, có khả năng ngất xỉu bất cứ lúc nào…