Hành vi lơ đễnh đó đặt trên người anh đúng là lộ ra vẻ rất khác biệt, quả nhiên thứ như khí chất không thể có được trong ngày một ngày hai.

Nhìn gò má cô càng lúc càng hồng, Thương Sùng khẽ mỉm cười, hỏi: "Sao sớm như vậy đã tới rồi?"

Sở Niệm đỏ mặt, cô thừa nhận, vừa rồi, trong nháy mắt đó co đã nghĩ đến dáng vẻ của anh trong phòng tắm........ Lúng túng dời ánh mắt qua một bên, không muốn anh nhìn ra tâm tình của mình. Cô nói: "Em có việc muốn nói với anh."

Thương Sùng nhướng mày, xoay người rời khỏi cửa chính, đi về phía ghế sofa. Chờ Sở Niệm đóng kín cửa, ngồi xuống, anh mới mở miệng hỏi: "Là chuyện gì?"

Sở Niệm nhìn anh, nói ra chuyện buổi sáng Vương Lượng tìm mình. Sau đó, cô trầm ngâm một hồi, mới mở miệng lần nữa: "Anh cảm thấy chuyện này......Có kỳ quái không?"

Suýt chút nữa đã nói thành: "Em có nên nhúng tay không", cô thầm ảo não trong lòng, dè dặt nhìn Thương Sùng vẫn im lặng, dáng vẻ cô giống hệt một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Lại là ‘tiền trảm hậu tấu’, bản lĩnh ‘tát một cái rồi đưa ra viên đường ngọt’, cô nhóc này học đúng là thuần thục.

Thương Sùng nghiêng đầu, khẽ thở dài trong lòng. Mặc dù anh đã rất cố gắng chỉnh cho giọng mình nghe ôn hòa như thường ngày, đáng tiếc đôi mắt đen như mực kia đã tiết lộ hết suy nghĩ hiện giờ của anh.

Anh nói: "Có kỳ quái hay không thì em cũng đã đáp ứng giúp người ta rồi, vậy anh nói thì còn ý nghĩa gì sao?"

Sở Niệm nhíu mày, anh ấy quả nhiên vẫn tức giận, vô lực lắc lắc đầu, đáp: "Không có."

Nếu như cô thật sự nghĩ đến chuyện thương lượng trước với anh thì Sở Niệm sẽ không dạo đầu vòng vèo như thế.

Cuộc sống trước kia chỉ có một mình, làm cái gì,---ll,,eequy,,,,don,,,,,nói cái gì cô đều không cần băn khoăn, chỉ cần dựa theo ý nguyện của mình đi làm là tốt rồi. Nhưng bây giờ......Vẫn là quá mức tự ý à?

Áy náy ngẩng đầu lên, Sở Niệm chuyển qua bên cạnh anh, nói: "Kỳ thật lần này em vốn không định xen vào việc của người khác, nhưng khi Vương Lượng nói câu cuối cùng, em...."

"Tinh thần trọng nghĩa trong cơ thể em lại bộc phát, đúng không?" Thương Sùng hiểu ra, trong lòng đột nhiên bắt đầu bội phục Tô Lực còn ở nước ngoài kia.

Người đàn ông đó ở bên Sở Niệm chưa đến hai tháng ngắn ngủi, lại có thể biết rõ tử huyệt của cô nhóc kia ở đâu.

Thương Sùng thật không biết nên nói tâm tư của Sở Niệm rất giống tờ giấy trắng, hay là nên nói năng lực quan sát của Tô Lực thật sự khiến anh cảm thấy giật mình.

Ông chủ quán cháo trắng đúng là khiến người ta hoài nghi, nếu như không phải vì cô đã hứa là không can thiệp quá sâu, thì anh cũng không muốn để cô quản loại chuyện như vậy.

Dùng lời của cô mà nói thì đó chính là vừa phiền toái lại không có lợi ích gì.

Thôi, dù sao cô cũng đã đáp ứng, ngoại trừ thỏa hiệp, anh còn có cách nào sao?

Một lát sau, Thương Sùng dựa người vào đệm ghế sofa, bất đắc dĩ tựa đầu vào thành ghế, nâng tay che hai mắt.

"Yêu cầu của anh chỉ có một, em cũng biết, đối với anh mà nói, sự an toàn của em còn quan trọng hơn tất cả."

Trong lòng cô nổi lên từng đợt sóng ngọt ngào khắc sâu vào trong tim bởi vì anh đã đồng ý, cô tựa đầu vào bả vai anh, đáp: "Em biết rồi."

.......

Bốn giờ chiều, mặt trời cũng ấm áp xua bớt cái lạnh trong mùa đông giá rét.

Bởi vì nghe Vương Lượng nói qua quán cháo trắng này làm ăn rất tốt, cho nên Thương Sùng và Sở Niệm ở nhà nghiên cứu tốt kế hoạch, xong liền đi đến đó vào đúng giờ ăn.

Đáng tiếc, bên ngoài quán cháo trắng vẫn còn một hàng người dài.

Sở Niệm nghiêng mình nhìn hàng người đã dài đến cuối phố, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng, nói: "Xem ra chúng ta vẫn đến chậm rồi, ---ll,,eellquy,,,,don,,,,hiện tại nếu đi xếp hàng, không biết phải xếp đến ngày tháng năm nào nữa."

Thương Sùng nở nụ cười, tháo dây an toàn giúp cô, nói: "Không vội, dù sao cách mười giờ còn mấy tiếng nữa. Chi bằng, chúng ta đi dạo quanh đây trước đi?"

"Vậy ngộ nhỡ lát nữa gã bán hết cháo rồi thì sao? Đến lúc đó chẳng phải chúng ta là uổng công chờ đợi sao?"

"Chúng ta tới đây chỉ là muốn gặp ông chủ quán cháo trắng đó một chút mà thôi, không phải em thật sự muốn ăn loại cháo đó chứ?"

Vô thức nghĩ đến những lời mà Vương Lượng nói lúc sáng sớm, Sở Niệm rụt cổ, nói: "Miệng em tham ăn nhưng cũng không thể ăn thứ kỳ quái gì gì đó."

"Vậy thì tốt, em có mang bùa ẩn khí (ẩn đi hơi thở) theo không?"

Thương Sùng xoay người lấy ba lô từ trên ghế sau giúp cô, nhìn cô lấy chiếc bùa gắp thành hình tim ra, mới nói tiếp: "Bây giờ em hãy đeo trên người, chuẩn bị xong chúng ta đi xuống xe."

Sở Niệm có chút khó hiểu, giờ bọn họ chỉ đi dạo xung quanh, cũng không phải đi bắt thứ quỷ quái gì mà. Hiện tại dùng tới bùa này, có phải hơi sớm hay không?

Thương Sùng đương nhiên hiểu được suy nghĩ của cô, khóe mắt nhàn nhạt liếc quán cháo trắng kia. Đột nhiên, anh dựa sát vào, môi mỏng lướt qua gương mặt chuyển đến vành tai cô.

Giọng nói trầm thấp êm ái, khiến lòng cô say mê: "Ngoan ngoãn làm theo lời anh, lý do thì anh sẽ nói cho em biêt sau."

Sở Niệm gật gật đầu, trong lúc Thương Sùng nhấn cửa xe lên cho cô thì một tay cô thắt một đầu của lá bùa vàng, sau đó biến lá bùa vào trong cánh tay phải của mình.

Chờ tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, cô và anh cùng xuống xe.

Hai người họ giống như một đôi tình nhân bình thường, nắm tay, không ngoảng đầu lại, đi lướt qua quán.

........

Bởi vì thời gian còn sớm nên giờ không có cách để vào quán, cho nên anh liền dắt cô đi xung quanh nhìn một chút, hy vọng có thể tìm được manh mối ở những chỗ khác.

Đáng tiếc chuyện lại không như nguyện, từ đầu tới đuôi bọn họ đều không thu hoạch được gì.

Hoàn cảnh nơi này rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.---ll..eequy....don,,,,,Coi như quỷ hồn không quá muốn ra ngoài vào ban ngày, nhưng sao chung quanh đây lại chẳng hề có nổi một chút quỷ khí chứ?

Nếu như là ngày thường, mấy hôm trước ở đây mới xảy ra nhiều vụ án mạng như vậy, mùi máu tanh và âm khí nhất định sẽ rất nặng... Là chỗ đó có vấn đề sao?

Ngừng tại chỗ, Sở Niệm và Thương Sùng nhìn nhau, vô cùng ăn ý xoay người hướng về phía một quán thịt chó ở bên góc đường này.

Con rối trên tay nắm cửa phát ra tiếng chào đón, bọn họ đi vào, đồng thời lặng yên nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Quán thịt chó trang trí khá ổn, chỉ là, trong lúc này thì việc buôn bán đúng là rất ảm đạm. Một chỗ to như vậy, trong quán không có nổi một bàn khách.

Ông chủ trước bị người giết chết, mặc dù con trai ông ta đã nhận lại, tiếp tục duy trì việc làm ăn ban đầu. Nhưng là, vẻ đìu hiu và sự sợ hãi trên khuôn mặt của mấy nhân viên đã khiến người ta đoán được cảnh tương lai của quán này.

Thương Sùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Niệm, hai người một trước một sau đi đến một bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Nhân viên của quán cũng nhanh chóng bưng nước trà, mang theo tươi cười cứng ngắc bắt đầu giới thiệu món ăn của quán.

Nghe nhân viên nói tên mấy món ăn, trong lòng Sở Niệm liền cảm thấy buồn nôn. Cô nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, hỏi: "Ở đây trừ thịt chó, không còn những món khác à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play