Vương Lượng gật đầu, đáp: "Ngày hôm qua, sau khi phát hiện những thứ đó, tôi cũng vào trong phòng bếp, dạo qua một vòng. Đúng như lời đồng nghiệp của tôi nói, ở trong đó sạch sẽ, ngay cả lá rau cũng không có. bên trong nồi cũng chỉ nấu cháo trắng, tôi cố ý dùng cái thìa khuấy lên, nhưng ngoài gạo ra thì chẳng còn gì nữa."
"Sau đó tôi đã tán gẫu với ông chủ kia, theo lẽ thường mà nói, khi một cảnh sát tìm một người bình thường nói chuyện phiếm, coi như họ không có vi phạm pháp luật, ít nhất phản ứng cũng hơi khẩn trương. Nhưng cảm xúc của ông chủ kia không có bất kỳ biến hóa nào, tỉnh táo, vững vàng, thậm chí ngay cả chút bất ổn cũng chẳng có."
"Anh cũng biết điều đó sao?"
"Đương nhiên, ở trường cảnh sát, tôi học chuyên ngành tâm lý học mà." Vẻ mặt Vương Lượng rất nghiêm túc, mày nhíu lại, tựa như những bí ẩn trong đầu anh có làm thế nào cũng không giải ra được.
"Hiện trường và phản ứng của người đều không có bất kỳ sơ hở, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chuyện cổ quái. Vốn là muốn nhân cơ hội lấy viên thịt ở trong bát kia mang về Cục đưa pháp y kiểm tra, nhưng vừa từ phòng bếp đi ra, tôi phát hiện cái bát mới đặt ở trên bàn đã không thấy nữa."
Sở Niệm liếc anh ta một cái, ý bảo nói tiếp.
"Lúc ấy đồng nghiệp bên cạnh đều muốn về Cục, tôi lại không có bất kỳ chứng cớ xác thực nào để chứng minh suy đoán của mình. Cho nên, tôi đành theo mọi người về. Sau đó tôi liên tục điều tra về bối cảnh của ông chủ quán cháo trắng này, nhưng rất kỳ quái, mặc kệ tôi có hỏi hàng xóm hay là cảnh sát khu vực vẫn không thể tra ra bất kỳ tin tức gì của ông chủ kia. Cha mẹ, thân phận đều như là một bí mật. Cộng thêm hôm qua tôi ở ven đường theo dõi anh ta cả ngày, ngoại trừ trong quán thì chẳng đến bất cứ đâu, liên hệ với bất cứ ai.—ll,,ê,quy,,d,ôn,,,,,---Người đàn ông đó giống như bất ngờ xuất hiện ở Mộ Thành rồi có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cô nói có phải chuyện này rất kỳ quái hay không?"
Sở Niệm suy nghĩ mấy giây, nói: "Vậy anh tìm tôi thì có ích lợi gì, tôi chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi. Chuyên ngành không phải là điều tra, lại càng không hiểu bất cứ điều gì về tâm lý học."
Trực giác là thứ rất kỳ diệu, thỉnh thoảng sẽ khiến người ta dự đoán được rất nhiều chuyện không biết, nhưng cũng hay khiến người ta phán đoán sai lầm.
Vừa rồi, Vương Lượng nói qua chuyện đó, thân phận của ông chủ quán cháo đó đúng là khiến cho cô hoài nghi. Nhưng......Lý trí của Sở Niệm liên tục khuyên cô đừng nhúng tay vào.
Rốt cuộc lý do là gì, chính cô cũng không biết.
Vương Lượng không ngờ Sở Niệm lại nói như thế, sửng sốt mấy giây, anh nghiêng thân thể nhìn về phía cô. Từ vẻ nghiêm túc ban đầu đã hóa thành dần thờ ơ.
"Đội trưởng Tô tin tưởng cô, tôi cũng sẽ tin cô. Tôi thật sự không muốn để cô tham gia vào chuyện nguy hiểm này, dù sao nếu đúng như tôi đoán, ông chủ quán cháo đó có thể sẽ nổi lên sát tâm với cô như với những người khác. Nhưng tôi không cam lòng, nếu như ba ngày nữa mà không có bất kỳ manh mối nào, cấp trên cũng yêu cầu chúng tôi kết thúc vụ án. Những thứ kia đều là sinh mệnh! Mặc kệ bọn họ đã làm nhiều chuyện thất đức cũng không nên bị giết hại như thế."
"Cho nên, anh liền ôm tâm lý may mắn, dựa theo lời Tô Lực đến bảo tôi thử xem đúng không?"
"Đúng."
"Anh thật sự rất mâu thuẫn." Sở Niệm nhếch khóe môi, nụ cười làm cho người ta không đoán ra được.
Dựa theo thói quen, anh ta tuyệt đối không thể tin tưởng cô sẽ thật sự giải quyết án kiện lần này giúp anh ta, nhưng anh ta cùng đường rồi, không muốn để cho hung thủ bỏ trốn mất dạng, vì vậy chỉ có thể dựa theo lời Tô Lực nói mà đi làm.
Mâu thuẫn lại rối rắm, tâm tình thật đúng là đủ phức tạp!
Sở Niệm yêu động vật, hận nhất loại trộm chó giết thịt ăn. Song, Vương Lượng nói cũng đúng. Cho dù những người kia lại làm chuyện thất đức, nhưng chỉ có luật pháp trừng phạt được bọn họ mà không phải bị người ta sát hại.
Da thịt chia lìa, sau khi chết cũng không thể đi đầu thai lại. Thủ pháp cực kỳ âm độc, một đao hạ xuống đã cắt đứt cơ hội luân hồi chuyển thế của người khác.
Nâng mắt nhìn Vương Lượng đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt cô chợt lóe qua ánh sáng kỳ dị.
Cô nói: "Để tôi giúp anh cũng được, nhưng chúng ta phải nói điều kiện trước."
Rốt cục Vương Lượng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, gật gật đầu, nói: "Cô nói đi."
"Thứ nhất: Chuyện tôi giúp anh chỉ có hai chúng ta biết, kể cả Tô Lực cũng không được nói. Thứ hai: Tôi không phải là cảnh sát như các anh, tôi cũng không cần anh ẩn hiện ở bên cạnh tôi cả ngày, tôi sẽ lo an toàn của mình, chuyện giải quyết được hoặc không giải quyết được, tôi đều sẽ gọi điện thoại cho anh. Hơn nữa, anh không được hỏi, ===pll...euyy,,,,don......====được nói cái gì cả. Thứ ba: Anh đừng đặt quá nhiều hy vọng lên người tôi, tôi không phải vạn năng càng không phải là cảnh sát. Nếu như lần này không phá được án, anh cũng không thể trách tôi."
Điều thứ nhất và điều thứ ba thì Vương Lượng đã sớm nghĩ đến, song....
"Sao tôi có thể không để ý tới sự an toàn của cô, như vậy quá mạo hiểm rồi."
"Nếu như không đồng ý, vậy coi như tôi chưa từng tới." Sở Niệm tỏ thái độ rất rõ ràng, chữ chữ sang sảng không để cho người khác từ chối.
Vương Lượng chần chờ, cuối cùng thấy cô thật sự định xuống xe mới vươn tay ngăn cản. Trong giọng nói rõ ràng mang theo sự thỏa hiệp cực kỳ miễn cưỡng: "......Tôi đáp ứng cô."
Sở Niệm nở nụ cười, ngồi xong, thoải mái bắt chéo hai chân rất bất lịch sự, nhướn mày nhìn người bên cạnh, nói: "Lái xe, đưa tôi đến chung cư Liên Thành."
Vương Lượng đương nhiên biết rõ Sở Niệm muốn đến chung cư Liên Thành để tìm ai, theo bản năng nhíu mày, nói: "Vụ án kia còn rất ít thời gian, cô Sở......"
"Đừng hỏi gì, không muốn nói gì cả." Sở Niệm nhắm mắt lại, một câu đã chặt đứt đường lui của Vương Lượng.
Vương Lượng thở dài, xuống xe ngồi vào ghế lái, chở Sở Niệm rời đi. Mười lăm phút sau, bọn họ đã đến cửa của chung cư Liên Thành.
Sở Niệm chỉ nói một tiếng cám ơn với Vương Lượng, liền xoay người vào chung cư. Nhìn về phía bóng dáng dần khuất xa, vẫn đứng tại chỗ, trên mặt Vương Lượng thoáng qua sự trầm trọng lo âu.
..........
Bởi vì đêm lễ giáng sinh đó, sau khi Thương Sùng về nhà thì thần sắc khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ quái, cho nên sáng sớm hôm nay, có mắt nhìn, Cẩm Mặc liền viện cớ mang theo Hoa Lệ rời khỏi nhà, vì muốn để cho chủ nhân của mình và Sở Niệm có thêm nhiều thời gian bên nhau.
Sao Thương Sùng không biết trong đầu Cẩm Mặc nghĩ cái gì,----ll,,ê,quy,,,,don,,,,,trong mắt anh chợt lóe qua sự vui vẻ, lần đầu tiên mặc kệ Hoa Lệ khóc gọi, ngầm cho phép Cẩm Mặc hành động.
Tắm rửa xong, đầu tóc còn chưa lau, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông cửa, anh cầm một cái khăn lông màu trắng, đi về phía cửa, vẫn không quên liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách.
Cửa mở, ánh mặt trời bên ngoài chiếu trên người anh, trên mái tóc đen còn có giọt nước, trong suốt trợt xuống theo gò má góc cạnh.
Áo sơ mi trắng tinh hơi mở cổ áo, quần dài màu đen, đi đôi dép lông dê màu đen. Một tay anh chống khung cửa bên cạnh, một tay dùng khăn lông tùy ý lau tóc. Dáng vẻ lười biếng tùy ý, đôi mắt đen như mực ẩn chứa sự vui vẻ, ấm lòng nhàn nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT