Làm sao Ninh Mặc Hiên có thể biết, từ khi đến huyện Sơn Nam này, đây là lần đầu tiên Triệu Tình Lam ra cửa, nàng có thể biết tình hình bên ngoài, tất cả đều nhờ đám nha đầu bên cạnh. Huyện Sơn Nam này có thứ gì, chỉ cần có thể mang về, cơ bản đều được Nguyệt Hoa và Nguyệt Minh mang đến cho Triệu Tình Lam xem thử. Cho nên, dù không ra ngoài, nhưng Triệu Tình Lam lại nắm rõ mọi đặc điểm của huyện Sơn Nam.

“Chẳng lẽ suốt dọc đường đến đây Ninh thế tử không nhận thấy huyện Sơn Nam này có một thứ có rất nhiều hay sao? Có thể nói là khắp nơi đều có.” Triệu Tình Lam cười xinh đẹp nói.

“Hoa quế?” Ninh Mặc Hiên suy nghĩ một chút, rồi chợt nói. Từ khi tới huyện Sơn Nam này, thứ gây ấn tượng lớn nhất đó chính là khắp nơi đều đầy mùi hoa quế, ngay trên đường phố, khắp nơi cũng đều là hoa quế đang nở rộ.

Triệu Tình Lam cười, nói: “Ninh thế tử mới đến có lẽ không biết, huyện Sơn Nam này thứ thừa thãi nhất chính là hoa quế, hoa quế nơi đây lớn hơn so với các địa phương khác, có thể nói hoa quế chính là đặc điểm đặc trưng của huyện Sơn Nam.” 

“Hoa quế là thứ tốt, những năm nay ta học y nên hiểu rõ. Hoa quế còn được gọi là hoa mộc, đan quế, nham quế, cửu lý hương, kim túc. Cây quế còn được gọi là Tiên thụ, Nguyệt quế, Hoa trung nguyệt lão. Gồm Kim quế, Ngân quế, Đan quế và Quế tứ quý. Hoa quế có vị đắng, có thể làm thuốc, trừ hàn, tiêu đờm, hoạt huyết, tán ứ, là đồ tốt dùng trong y dược. Huyện Sơn Nam này dù không coi là địa linh nhân kiệt, nhưng hoa quế nơi đây quả đúng là khó có được.” Die,n da,nLe:Quy;don Ninh Mặc Hiên cười nói. (Đoạn về hoa quế này mình chém nhé, không hiểu lắm nên search trên google thui)

“Hoa quế này đúng là đồ tốt, Ninh thế tử là y giả, đương nhiên sẽ nhìn dưới góc độ y thuật mà nói, Tình Lam không hiểu y thuật nhưng cũng biết, hoa quế có rất nhiều tác dụng, rất nhiều địa phươg có những đặc sản liên quan đến hoa quế.” Triệu Tình Lam cười, nói.

“Vậy không bằng Tình Lam tiểu thư hãy nói cho ta biết đi.” Có thể nghe Triệu Tình Lam nói chuyện, đó là một sự hưởng thụ, do vậy mặc dù biết hoa quế có rất nhiều công dụng, nhưng Ninh Mặc Hiên lại muốn nghe Triệu Tình Lam nói lại lần nữa.

“Ví dụ như Túy Tiên lâu này, gọi là Túy tiên đương nhiên là bởi vì có liên quan đến rượu, thứ khiến Túy Tiên lâu nổi tiếng nhiều năm chính là Túy Tiên lâu nhất tuyệt - Rượu hoa quế.”

“Rượu hoa quế? Ta có nghe nói qua, nhưng chưa từng uống qua, không biết hương vị như thế nào, nhưng có thể để cho nàng khen như vậy, hương vị chắc chắn rất tốt, hôm nay ta cũng nên thưởng thức một phen.” Chỉ cần là thứ Triệu Tình Lam thích, Ninh Mặc Hiên cảm thấy bản thân chắc hẳn cũng sẽ thích, ít nhất cũng sẽ nếm thử xem sao.

“Rượu hoa quế này dùng Kim quế nở nhiều vào mùa thu làm nguyên liệu chính, kết hợp với rượu đế Trần Nhưỡng mà thành. Có màu vàng sáng, hương thơm ngào ngạt, chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, có lẽ Ninh thế tử sẽ thích.” Triệu Tình Lam rất thích vị chua chua ngọt ngọt vừa miệng của rượu hoa quế, cho nên, theo ý nàng, thức tốt như vậy, đương nhiên cũng sẽ được Ninh Mặc Hiên yêu thích.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến bên trong quán rượu, sớm có tiểu nhị tiến lên tiếp đón.

“Chỗ ngồi gần cửa sổ ở trên lầu còn không?” Triệu Tình Lam tiến lên hỏi.

“Vị tiểu ca này, chỗ đó vẫn còn. Xin mời hai vị lên lầu.” Tiểu nhị cảm thấy kỳ quái, vào thời điểm này, vị trí ngồi cạnh cửa sổ sẽ thấy rất nhiều thứ không hay, vì vậy nhiều người đều chọn vị trí ngồi cách xa cửa sổ, thế nào mấy vị này lại không như vậy? Lee^q uyyDoo^nn Nhưng người ta là khách, là đại gia, dù họ muốn ngồi chỗ nào, chỉ cần có thể ngồi, hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

“Làm phiền tiểu ca dẫn đường.” Triệu Tình Lam nói.

Tiểu nhị mang theo Triệu Tình Lam và Ninh Mặc Hiên lên lầu, mặc dù hiện tại Túy Tiên lâu vẫn mở cửa làm việc, tiếp đón khách nhân, nhưng có thể thấy rõ ràng là có bị ảnh hưởng, lượng khách ít hơn khá nhiều, trên lầu có hơn mười bàn, nhưng khách nhân dường như không có.

“Tiểu nhị ca, hôm nay có vẻ ít khách nha, trông có chút quạnh quẽ.” Triệu Tình Lam giống như vô tình hỏi. Nàng nhớ rõ trước đây khi nghe người ta nói về Túy Tiên lâu lúc nào cũng là khách nhân đầy sảnh, tới chậm ngay cả chỗ ngồi cũng không có, hiện giờ bọn nàng tới cũng không tính là sớm, nhưng người đến cũng chỉ lác đác vài người. 

“Vị tiểu gia này nói đúng, hiện tại cũng chẳng có mấy người đến đây dùng bữa, trên đường đến đây các vị cũng thấy đó, khắp nơi đều là người, cũng không biết lúc nào sẽ xảy ra rối loạn, cho nên nếu có thể an ổn ở nhà thì người ta vẫn chọn an ổn ở nhà, không muốn tùy ý ra ngoài để rồi gặp tai vạ.” Tiểu nhị vừa nói vừa bĩu môi, chỉ về phía ngoài cửa sổ. 

Mấy ngày nay tửu lâu buôn bán không tốt, lão bản than thở cả ngày, chỉ e không đến hai tháng nữa sẽ phải đóng cửa về nhà, may mắn là nơi đây không gặp phải thiên tai, nhưng tình hình hiện tại xem chừng cũng không ổn. Nghĩ đến điều này, trên mặt tiểu nhị cũng không giữ được nét cười nữa.

Triệu Tình Lam và Ninh Mặc Hiên thấy sự biến hóa trên nét mặt tiểu nhị cũng đoán được là do đâu, hai người liếc mắt nhìn nhau, Triệu Tình Lam nói: “Phiền tiểu nhị ca mang mấy món chiêu bài của các ngươi và một bình rượu hoa quế lên cho chúng ta.”

“Vâng, trước đó ta xin được giới thiệu cho hai vị một chút về những món chiêu bài của tiệm chúng ta.” Tiểu nhị cười nói.

“Ngươi nói đi, chúng ta nghe đây.” Ninh Mặc Hiên gật đầu nói. le@quy:don

Cũng không biết tửu lâu này có đồ tốt gì, nghe một chút cũng không tồi.

“Tiểu điếm có hoa quế nấu củ từ, chè bí đỏ hoa quế, hoa quế gạo nếp ngó sen, cá hấp hoa quế, gà nướng hoa quế. Nếu cảm thấy ngán thì có cháo hoa quế, một chén nhỏ là vừa đủ. Nếu thích đồ ngọt, chúng tôi có bánh dẻo đậu xanh hoa quế, cao hoa quế thủy tinh, cao hoa quế ngọt. Cuối cùng quan trọng nhất chính là rượu, tiệm chúng tôi có rượu hoa quế trăm năm nổi tiếng, đã đến đây thì không thể không thưởng thức.” Tiểu nhị này được cái lanh lợi, cười cười giới thiệu với hai người những món chiêu bài của tiệm.

“Nghe có vẻ cũng không tệ, như vậy đi, mấy món đò đều mang lên hết đi.” Ninh Mặc Hiên nghĩ một chút, bản thân hắn không thích đồ ngọt, nhưng Triệu Tình Lam là nữ hài tử, hẳn là sẽ thích, vì vậy nói.

“Nhưng, các ngài chỉ có hai người, sao có thể ăn nhiều như vậy?” Tiểu nhị nghĩ nghĩ, hiện giờ bên ngoài tiếng kêu than vang dậy khắp nơi, lương thực không thể lãng phí được nha. Thực ra suy nghĩ của tiểu nhị rất đơn thuần, hắn chỉ cảm thấy không nên lãng phí dù chỉ là một chút lương thực, hơn nữa hiện tại vật giá leo thang, giá đồ ăn trong tiệm cũng tăng cao chóng mặt, có thể nói là vô cùng đắt đỏ, mặc dù hai người này trông có vẻ không phải người nghèo, không thiếu chút bạc này, nhưng rốt cuộc vẫn là thời buổi rối loạn nha.

“Không có việc gì, ăn không hết thì gói lại mang về.” Ninh Mặc Hiên cười cười, nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play