*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Các ngươi náo nhiệt như vậy, chắc cũng chơi đủ rồi, nhất là Vũ Như, nhìn xem y phục đều ướt cả, chẳng may có cảm lạnh phải uống thuốc, đến lúc đó cũng đừng kêu khổ.” leqdondiendan Chờ mấy người Triệu Tình Lam trở lại Noãn Hương Các, Sầm mẫu nhìn toàn thân ướt nhẹp của Vũ Như, cưng chiều nói.

“Người tới, đưa Như nhi đi thay quần áo, nếu không lát nữa lại nhiễm lạnh.” Ninh lão phu nhân cười, nói.

“Cũng may đã sớm nghĩ đến nên để mấy đứa mang theo quần áo, bằng không ướt như vậy, còn không phải sẽ bệnh sao.” Vũ Bình cười nói.

“Nữ nhi do hồ ly tinh sinh đúng là không có quy củ, đến nhà người ta làm khách còn để cho quần áo ướt.” Tô Diễm Hồng nhìn Vũ Như như vậy, bĩu môi nói.

Câu này vừa ra, không khí xung quanh lập tức lạnh xuống, trước giờ mọi người vẫn nhường nhịn Tô Diễm Hồng, nàng ta có nói cái gì thì cũng coi như là không nghe thấy, nhưng Vũ Như thì khác, con bé lớn lên trong sự cưng chiều của cả nhà, đã bao giờ phải nghe những lời như vậy đâu, vì vậy nói: “Tô tỷ tỷ nói lời này là sao? Trước khi tỷ nói vậy, có lẽ vẫn nên nghĩ đến chính mình một chút.” 

Một câu này khiến mặt Tô Diễm Hồng đỏ bừng lên, Sầm mẫu thấy vậy cũng chỉ thở dài một tiếng. Sao Diễm Hồng cứ mãi không sửa được cái tật xấu này vậy? Nha đầu này lúc nào cũng quên mất mẫu thân nàng cũng chỉ là do thiếp thất sinh ra, giờ nó nói vậy nếu để mẫu thân nó nghe được, chỉ e trong lòng sẽ không thoải mái. Bao giờ hài tử này mới có thể lớn được đây? 

Vũ Như nói xong cũng không để ý Tô Diễm Hồng, chỉ hừ lạnh một tiếng, theo chân nha hoàn đi thay quần áo.

“Ta thấy lúc này thời tiết có vẻ đang dần tốt lên, mặt trời cũng xuất hiện rồi, mà thời gian cũng không còn sớm, chắc lão thái quân và các vị tiểu thư cũng đã đói bụng, để ta cho người dọn bữa, chúng ta ăn luôn ở đây đi.” Thục Nghi cười, nói.

“Hôm nay tuyết rơi nặng hạt, e là đường cũng không dễ đi, bưng bê cũng không tiện, vẫn là để chúng ta về phòng rồi ăn.” Sầm mẫu cười nói.

“Thật là, làm khó muội còn nghĩ cho bọn họ, đó cũng là phúc khí của các nàng.” Ninh lão phu nhân cười, nói.

“Vậy cũng tốt, sau khi dùng xong bữa trưa lão thái quân cũng có thể nghỉ ngơi một chút, chắc bình thường ở nhà ngài cũng quen nghỉ trưa rồi.” Thục Nghi cười, nói với Sầm mẫu.

Vừa nói chuyện đoàn người vừa đứng dậy rời khỏi Noãn Hương Các, đi dọc theo đường nhỏ, sau đó rẽ vào một đường lớn, lại đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng đến tiểu viện của Ninh lão phu nhân.

Bên này đã có người sớm chuẩn bị xong bữa trưa, tuy không quá mức xa xỉ nhưng đều hợp quy củ, mọi người tụ tập cùng một chỗ ăn đến vui vẻ.

“Ăn xong có lẽ mọi người cũng mệt mỏi rồi, ta đã cho người chuẩn bị mấy gian phòng khách, mời lão thái quân và các vị tiểu thư qua đó nghỉ ngơi.” Thục Nghi quan tâm nói.

“Làm khó ngươi suy nghĩ chu đáo. DienedadnLeequyddoonTa già rồi, đúng là không cố được nữa.” Sầm mẫu ở Ninh gia cũng coi như là quen thuộc, vì vậy lúc này cũng không khách khí, chỉ cười nói: “Mấy hài tử nhà ta nếu muốn ngủ thì ngủ, không muốn thì để bọn 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play