Thời điểm Lan thị bước vào, Sầm Mộ Vân đã biết bọn họ không đón được người, cũng đoán trước bọn họ bị Lam nhi cho ăn bến môn canh. Lam nhi quả là thông minh, thời điểm này biết phối hợp với bà.
“Lão phu nhân cứ tự nhiên, thật ngại quá, là Mộ Vân quấy rầy các người.” Bọn họ muốn ra ngoài nói chuyện thì cứ kệ bọn họ thôi, bà cũng không sợ bọn họ nói chuyện với nhau.
Chu thị mỉm cười đứng dậy, chưa gì đã ra đến bên ngoài, lúc này Lan thị đã hết sức sốt ruột, không tìm được Nhị tiểu thư, biết trả lời phu nhân thế nào đây, bây giờ phu nhân có vẻ không giống với trước kia nữa rồi, chỉ sợ không dễ nói chuyện.
Vẻ mặt của Lan thị đầy lo lắng, nhìn Chu thị, hỏi: “Lão thái quân, chúng ta không đón được tiểu thư rồi, người cử đến đó gõ cửa nửa ngày mới có người ra nói tiểu thư đã đi miếu tạ lễ, một chốc một lát khó mà trở về được.”
“Sao lại trùng hợp như vậy, ta nói đi miếu vậy mà lạ thật là đi miếu sao? Đang yên đang lành không ở nhà lại đi miếu làm gì?” Lúc này đầu óc Chu thị có chút lộn xộn, hỏi: “Vậy có hỏi là đi miếu nào không?”
“Là Tường phù tự, miếu này nằm ở ngoại thành, cách đây bốn mươi dặm, hơn nữa nha đầu bên kia còn nói bọn họ không tìm được ngựa tốt, phải để một con ngựa què kéo xe, nên có lẽ đi càng chậm.” Lan thị vội vã trả lời.
“Nhanh cho người đi đón, trên đường chú ý một chút, gặp được xe ngựa thì hỏi có gặp xe của tiểu thư ở phía trước không.” Chu thị nhíu mày nói, chuyện đã đến nước này, không đi tìm người còn biết làm thế nào?
“Đã cho người đi rồi, lão thái quân đừng lo lắng, chỉ cần kéo dài thời gian là được rồi. Có điều hiện giờ phu nhân đã tới, chẳng may chuyện này lộ ra chắc cũng không đến nỗi nào. Mặc dù phu nhân có vẻ không giống trước, nhưng cũng không phải là người ghê gớm gì.” Lan thị có chút không hiểu nổi, trước kia cũng không thấy lão thái quân e dè phu nhân, giờ sao lại trở nên như vậy rồi?
“Dù nàng ta biểu hiện hung thần ác sát ta cũng không sợ, ta chỉ e sợ người đứng sau nàng ta, người cũng đừng quên, nàng ta là người Khánh quốc công phủ. Trước kia nàng ta là người Triệu gia chúng ta, làm cái gì cũng sẽ nghĩ đến Triệu gia chúng ta, nhưng bây giờ chúng ta trở mặt thành thù, làm sao nàng ta còn suy nghĩ cho chúng ta nữa?”
“Mặc dù phu nhân là mẫu thân ruột của Nhị tiểu thư, nhưng giờ cũng không còn là người Triệu gia chúng ta, như vậy Nhị tiểu thư và phu nhân cũng không tính là có quan hệ gì, chúng ta có không cho gặp cũng không thể trách chúng ta được. Vậy nên đừng nói là Khánh quốc công phủ, dù là Hoàng thượng thì có thể làm gì được cơ chứ?” Lan thị vẫn là có chút không hiểu, nói.
Theo quy củ, một khi nữ nhân đã rời đi, thì cho dù là nữ nhi ruột thịt cũng không còn bất kỳ quan hệ gì, nếu phu gia không cho gặp lại, nàng ta cũng không có quyền được gặp, sao trải qua mấy chuyện này, lá gan của lão thái quân lại nhỏ đi vậy.
“Người biết cái gì, ta tự nhiên là có suy nghĩ của ta. Chung quy tất cả đều là vì lão gia, ngươi tiếp tục dặn bảo kẻ dưới, mặc kệ như thế nào, nhất định phải tìm được Lam nhi, hơn nữa còn phải đón nàng trở lại.” Chu thị dặn dò.
“Nô tỳ đã biết.” Lan thị vội vàng gất đầu, nói: “Lão thái quân vào trước đi, nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn.”
“Chuẩn bị tốt chút, không thể để cho nàng ta coi thường chúng ta được. Mặc dù hiện giờ chúng ta phải ở đây, nhưng cũng không thể cách biệt quá nhiều so với trước được.” Ziendan<le:quy;don> Lúc này Chu thị vẫn muốn cố chống đỡ chút thể diện cho Sầm Mộ Vân xem.
Không bao lâu sau Sầm Mộ Vân đã dùng xong bữa trưa, bà làm như vô ý tỏ ra mình có chút mệt mỏi, Tinh Quang thấy vậy hiểu ý, vội vàng nói: “Mấy ngày nay vì muốn mau mau tới gặp Lam tiểu thư thật khiến phu nhân mệt mỏi mà, người cũng thật vất vả, mỗi ngày chỉ được ngủ không đến ba canh giờ, sáng nay trời còn chưa sáng đã lên đường, dù sao hiện giờ tiểu thư cũng ở trong miếu không về được, phu nhân nên nghỉ ngơi một chút mới đúng.”
“Ngươi nói đúng, hiện giờ thân thể không bằng trước, mới đi được có mấy ngày đường mà tinh thần đã không tốt lắm, thôi, ta cũng không cậy mạnh nữa. Lão phu nhân, thật là xin lỗi, hiện giờ ta có chút không chịu nổi, sợ là làm phiền mọi người rồi.”
“Nếu mệt mỏi, vậy vào phòng ta nghỉ ngơi trước đã.” Chu thị vội nói.
“Cái này Mộ Vân không dám, như vậy đi, để ta đến phòng Lam nhi nghỉ là được rồi.” Sầm Mộ Vân cười nhẹ, nói.
Chu thị nghe Sầm Mộ Vân nói vậy, trong lòng căng thẳng, làm sao có thể để như vậy được, phòng kia của Triệu Tình Lam đã rất lâu không có người ở, đồ vật bên trong cũng đều đã mang đi hết, nếu Sầm Mộ Vân tiến vào chẳng phải sẽ biết hết sao? Này thật không hay a.
“Thế nào? Lão phu nhân, có gì bất tiện sao?” Sầm Mộ Vân nhìn thẳng vào Chu thị, hỏi.
“Không phải, không có gì bất tiện cả, chỉ là phòng của Lam nhi không thể so được với phòng của ta. Đây cũng là tâm ý của ta đối với ngươi.” Chu thị cố nặn ra tươi cười, nói.
“Như vậy cũng không hay, ta vẫn nhớ lão phu nhân có thói quen nghỉ trưa, nếu ta nghỉ ở phòng ngài thì ngài nghỉ ở đâu?” Sầm Mộ Vân trả lời.
“Ta với ngươi cũng như là mẫu nữ, nghỉ cùng một giường có gì không tốt? Huống chi mấy tháng rồi không gặp, ta cũng có chút nhớ ngươi, nghỉ cùng nhau cũng tiện tâm sự một số chuyện riêng tư.” Chu thị cố làm ra vẻ thân mật nói.
“Lão phu nhân, không phải Mộ Vân không muốn, mà là bao nhiêu năm nay Mộ Vân vẫn ở một mình, sớm đã không quen cùng người khác nghỉ trên cùng một giường rồi. Phòng Lam nhi ở chỗ nào? Để ta tự mình tới đó, các ngươi cũng không cần đưa ta đi. Ta thấy ở đối diện có phòng đang đóng, chắc chính là gian phòng đó rồi.” Sầm Mộ Vân vừa nói vừa đứng lên đi về phía cửa.
Chu thị nghe vậy sốt ruột, vội nháy mắt với Triệu Tĩnh Nguyên, nhưng sao Triệu Tĩnh Nguyên có thể hiểu được ý mẫu thân hắn, huống chi lúc này hắn cũng không biết phải giữ chân Sầm Mộ Vân kiểu gì, trước khác nay khác, hiện giờ Sầm Mộ Vân không còn là nữ nhân mà hắn nói gì nghe nấy nữa rồi. Dù là Triệu Tĩnh Nguyên hắn cũng không thể mạnh mẽ giữ Sầm Mộ Vân lại.
Chu thị nháy mắt với Triệu Tĩnh Nguyên đến nửa ngày vậy mà vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, khiến bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chẳng có cách nào khác, chỉ đành tự mình đuổi theo Sầm Mộ Vân, cố gắng bắt kịp nàng.
Tính ra thì Sầm Mộ Vân vẫn còn trẻ, cho nên đi nhanh hơn so với Chu thị, chỉ mấy bước, đã đến cửa phòng Triệu Tình Lam.
“Sao cái cửa này lại khóa vậy?” Sầm Mộ Vân ra vẻ ngạc nhiên, hỏi.
“Lam nhi nói là mình đi, trong phòng không có ai, sợ có người đi vào, nên mới khóa cửa lại. Mới rồi đáng lẽ nên nói với ngươi, giờ không vào được, thôi thì chúng ta về lại phòng ta thôi.” Chu thị vội cười xòa, nói.
“Phu nhân, nô tỳ thấy ổ khóa này dường như không phải hôm nay mới khóa, người xem, trên mặt có thật nhiều bụi, tối thiểu cũng phải khóa được mười ngày nửa tháng rồi.” Tinh Quang nhìn về phía trước, sau đó nói với Sầm Mộ Vân.
“Đúng vậy, phía trên này nhiều bụi như thế, sao có thể là sáng nay mới khóa? Lão phu nhân nhớ nhầm đi, cánh cửa này khóa lúc nào? Trong hồ lô của các ngươi giấu thuốc gì? Các ngươi đem Lam nhi của ta giấu đi đâu rồi?” Sầm Mộ Vân quay đầu lại, nhìn thẳng vào Chu thị, hỏi.
Chu thị bị vẻ mặt này của Sầm Mộ Vân dọa sợ, đúng vậy, là sợ, chung đụng gần hai mươi năm, Chu thị chưa bao giờ thấy Sầm Mộ Vân có biểu tình hung dữ như vậy, ánh mắt đó dường như là muốn giết người, làm cho người ta không rét mà run.
“Phu nhân, ngài đừng nóng giận, tiểu thư vẫn ổn, một chút chuyện cũng không có, đợt lát nữa tiểu thư về, ngài có thể gặp được.” Lan thị vội vàng tiến lên trấn an Sầm Mộ Vân.
“Đợi lát nữa có thể gặp? Ta đợi ở đâu để gặp đây?” Sầm Mộ Vân tức giận hỏi.
“Đúng, đúng, phu nhân, rất nhanh thôi phu nhân có thể gặp tiểu thư.” Lan thị chỉ dám cười làm lành, lúc này bà cũng có chút hiểu được tại sao lão thái quân lại sợ phu nhân như vậy, xem ra nữ tử xuất thân thế gia chung quy là vẫn khác, khí thế kia người bình thường sao có thể so được.
Lúc này đương nhiên người trong viện đều thấy được động tĩnh bên này, Trương thị và Liên thị ở Đông sương phòng, cách cánh cửa sổ nhìn sang.
“Sao ta thấy hôm nay phu nhân dường như không giống lắm? Ngươi xem, khí thế kia, thật không giống trước mà.” Liễu thị có chút nhìn không ra, nói.
“Những năm này phu nhân im hơi lặng tiếng chẳng phải là vì lão gia sao, hiện giờ nếu đã cùng cái nhà này không còn quan hệ gì nữa, thì đương nhiên là không cần phải cố kỵ cái gì rồi.” Trương thị nhìn Sầm Mộ Vân đầy xa lạ trước mắt, nói.
“Ban đầu, lúc phu nhân còn ở cái nhà này, thật ra thì nàng ấy đối xử với chúng ta cũng không tệ, so với hiện tại còn tốt hơn nhiều.” Liễu thị có chút hoài niệm thời gian đó, nói.
“Đúng vậy, phu nhân là một người tốt, chỉ tiếc là có tốt hơn nữa thì có thế nào? Cuối cùng cũng chẳng phải vẫn vậy sao? Ngay cả Nhị tiểu thư, chẳng phải đến lúc mấu chốt vẫn bị vứt bỏ đó sao? Làm mẫu thân, biết con cái gặp chuyện như vậy còn có thể ngồi yên sao?”
“Ngươi nói đúng, cũng khó trách phu nhân biến thành bộ dạng như vậy, nếu là Tình Mân và Tình Tuyết bị lão gia bỏ rơi như vậy, ta nghĩ hai chúng ta chắc cũng có bộ dáng như vậy thôi, dù có liều mạng, cũng sẽ bảo hộ nữ nhi không bị thương tổn. Phu nhân ngàn dặm vạn dặm tới đây thăm Nhị tiểu thư, nhưng đợi cả buổi sáng cũng không thấy nàng đâu, trong lòng nhất định là đã sớm hoài nghi. Ngươi nhìn xem, bộ dáng phu nhân hiện giờ, giống như chỉ hận không thể giết chết bọn họ.”
“Theo ta thấy không phải là vậy đâu. E là phu nhân đã sớm biết chuyện này, giờ đến chính là muốn hưng sư vấn tội, buồn cười là lão thái quân lại còn ngồi đây lừa gạt nàng, đáng ra nên sớm đi tìm Nhị tiểu thư đến trấn an phu nhân mới đúng.” Trương thị vẫn luôn quan sát Sầm Mộ Vân, cảm giác như phu nhân đã sớm biết Nhị tiểu thư không ở đây, bằng không sao có thể có bộ dạng này, sao có thể nhàn nhã thoải mái ngồi nói chuyện linh tinh với lão thái quân hơn nửa buổi sáng?
“Ý ngươi là phu nhân đã sớm biết Nhị tiểu thư không có ở đây, nghĩa là phu nhân đã sớm biết Nhị tiểu thư đang ở đâu sao? Cho nên hiện giờ phu nhân cũng không thật gấp gáp sao?” Liễu thị không ngu, lúc này cũng đã hiểu được: “Nói như vậy, hôm nay không thể tránh được một hồi kịch hay rồi ha? Đã vậy chúng ta cứ ngồi xem, xem xem lão thái quân và lão gia muốn giải thích với phu nhân kiểu gì. Lúc đầu đẩy tiểu thư đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài cũng thật quá mức, đừng nói là nữ nhi ruột thịt, dù có là người ngoài thì cũng không thể như vậy. Đừng nói là phu nhân, chính ta thấy vậy cũng cảm thấy lạnh tâm.”
“Nhị tiểu thư có phu nhân làm chỗ dựa còn bị đối xử như vậy, nếu chúng ta không có ở đây, nữ nhi của chúng ta còn có thể có ngày tốt sao? Sinh ra trong một gia đình như vậy, cũng coi như là số mệnh của chúng không tốt rồi.” Nghe Liên thị nói vậy, Trương thị không khỏi có cảm giác giống như môi hở răng lạnh, nói: “Thôi, không nói cái này nữa, nghĩ là thấy sợ rồi, chúng ta chỉ cần ngồi đây xem là được, dù sao bây giờ ngươi cũng không bận gì, cứ ngồi đây đi.”
Lại nói đến Triệu Tình Yên và Triệu Tình Nhiên, sáng sớm thấy Sầm Mộ Vân đến, các nàng cũng không định ra gặp, trong lòng hai người, Sầm Mộ Vân chính là đầu sỏ hại chết di nương bọn họ, chỉ hận là bọn họ không có khả năng báo thù, làm sao còn có thể đi ra nói chuyện. Lúc này nhìn thấy Sầm Mộ Vân khí thế hung hăng chất vấn Chu thị, trong lòng ngược lại còn thấy sảng khoái.
Nữ nhân này thật không biết trời cao đất rộng, sao có thể đến nơi này rồi mà còn muốn làm gì thì làm, trước kia thời điểm còn là đương gia chủ mẫu cũng không như vậy, giờ ngược lại càng thêm lớn mật rồi, rồi xem, phụ thân và tổ mẫu làm thế nào xử lý bà ta. Một nữ nhân không phải là người trong nhà này vậy mà dám như vậy, sao còn không mau bắt giam bà ta vào đại lao huyện nha, mà sao tổ mẫu vẫn một bộ dáng cười lấy lòng bà ta như vậy.
“Đây là người nào? Sao lại có thể hô to gọi nhỏ trong nhà chúng ta vậy?” Trong khi những người khác đều không đi ra, thì bất ngờ một người xuất hiện, nói: “Lão gia, đây là ai, sao người còn không mau cho nha dịch đến bắt? Cứ để cho nàng ta làm càn sao?”
“Vân Tụ, sao ngươi lại ra đây? Không phải là đã cấm túc, không cho ngươi ra cửa một bước rồi sao?” di@en*dyan:leeequyyydooon Chu thị nghe âm thanh này, chân mày nhíu chặt, ghét bỏ nhìn Vân Tụ: “Còn không mau kéo Vân Tụ ra ngoài, đâu là chỗ nào, làm gì có chuyện đến lượt nàng ta lên tiếng.”
Đối với Vân Tụ, Chu thị vẫn luôn chán ghét, nếu như lúc trước chỉ là nhìn không thuận mắt, thì kể từ khi xảy ra một loạt chuyện nàng ta mưu hại Xảo Nguyên, Chu thị chỉ hận không thể giết chết nàng, nhưng Triệu Tĩnh Nguyên lại lấy lý do nàng ta đang mang thai nên không cho giết, sau chuyện này, Chu thị lại càng thêm bất mãn nàng ta.
Nữ nhân này căn bản chính là họa thủy, khiến cho nhi tử bà ngay cả lập trường cũng mất, nếu để thời gian dài, không chừng sẽ thành Lộ thị thứ hai.
“Vận Tụ? Là ai vậy? Ta nhìn trang phục kiểu này, có lẽ chính là tân phu nhân Triệu gia nhỉ, giờ quy củ Triệu gia là như vậy sao? Chủ tử và khách nhân nói chuyện vậy mà có thể tùy tiện xen vào sao?” Sầm Mộ Vân cười nhạt, nói: “Hơn nữa lão phu nhân nói gì ấy nhỉ? Người này chẳng phải bị cấm túc sao? Không lẽ người bị cấm túc có thể tùy tiện đi lại? Nếu vậy thì sao gọi là cấm túc được?”
Sầm Mộ Vân cũng không có bỏ sót sự chán ghét trên mặt Chu thị khi thấy Vân Tụ, cho nên không bỏ qua cơ hội nói. Sầm Mộ Vân cũng đoán được, nữ nhân này chính là Vân Tụ mà nữ nhi nhắc tới.
Chu thị nghe Sầm Mộ Vân nói vậy cảm thấy thật xấu hổ, đúng vậy, trước kia thời điểm Sầm Mộ Vân còn ở Triệu gia chưa từng có chuyện như vậy xảy ra, hiện giờ trong nhà này cũng chẳng có mấy quy củ, quả là một gia đình không thể không có nữ chủ nhân được, nếu Sầm Mộ Vân có thể quay về thì tốt biết bao.
“Để cho ngươi chê cười rồi, đây là thiếp Nguyên nhi mới nạp, bởi vì phạm sai lầm mà bị giáng xuống làm nha hoàn, vẫn còn đang trong thời gian cấm túc, không hiểu sao lại ra đây, có lẽ nha hoàn bên dưới lười biếng nên mới để nàng ta ra đây. Ai trông nàng ta hả? Phạt người đó hai tháng tiền tiêu vặt để cảnh cáo.”
“Mẫu thân, là nhi tử để cho nàng ra ngoài, nếu cứ ở mãi trong phòng đối với hài tử trong bụng không tốt, cho nên nhi tử cho phép nàng đi lại trong sân.” Nguyên lai là tối qua Triệu Tĩnh Nguyên ngây người một mình cảm thấy không thú vị, nhớ tới Vân Tụ cho nên đến chỗ nàng ta, mà hắn thì sao có thể trụ nổi trước thế công đầy nhu tình của nàng ta, vậy nên nhất thời không đành lòng, để cho nàng ta có thể đi lại trong sân, ai biết nàng ta gan lớn, lại trực tiếp đi đến đây.
“Ngươi… hồ đồ, nàng ta đã làm chuyện gì? Vậy mà ngươi lại có thể để nàng ta ra ngoài, ngươi quên Xảo Nguyên chết như thế nào rồi sao? Ngươi quên trọng bụng Xảo Nguyên cũng là hài tử của ngươi sao? Người tới, kéo nàng ta về trông coi cho cẩn thận, khóa cửa phòng nàng ta, nếu không có lệnh của ta không cho phép mở cửa.” Chu thị nghe Triệu Tĩnh Nguyên nói vậy càng thêm tức giận, sao nhi tử của bà cứ nhìn thấy nữ nhân này là lại hồ đồ vậy? Vì vậy đành cắn răng nghiến lợi hạ xuống tử lệnh.
Nhìn thấy mẫu thân tức giận, Triệu Tĩnh Nguyên cũng không dám nói nhiều, nhưng Vân Tụ trước giờ vẫn quen thói vô pháp vô thiên, lúc này lại càng không yên.
“Ta nghe nói có người tới phủ gây sự cho nên mới vội vàng chạy tới xem, nghĩ muốn giúp ngươi một chút, ai biết các ngươi lại đối xử với ta như vậy.” Bởi vì Vân Tụ mang thai cho nên mọi người không dám dùng sức, chỉ đành lôi kéo rồi nhỏ giọng khuyên nhủ nàng ta rời đi, nhưng Vân Tụ lại không thấy vui nổi.
“Ngươi không phải muốn biết ta là ai sao? Ta là mẫu thân ruột của Triệu Tình Lam.” Die nn da n lqdon Sầm Mộ Vân buồn cười nhìn nữ nhân trước mắt này, sao ánh mắt của Triệu Tĩnh Nguyên càng ngày càng kém vậy, giờ đến cả nữ nhân như vậy mà cũng muốn được, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân bề ngoài thô tục khiến người người không chịu nổi.
“Thì ra chính là người từng hòa ly với phu quân, hôm nay ngươi tới tìm Nhị tiểu thư? Từ hơn một tháng trước, Nhị tiểu thư vì mắc bệnh dịch nên đã bị đưa đi rồi, mặc dù vẫn luôn nói Nhị tiểu thư còn sống nhưng cũng không thấy trở lại, ta nghĩ không chừng nàng ta đã sớm chết rồi, tám phần là ngươi không gặp được đâu.” Vân Tụ hả hê nói: “Nữ nhi kia của ngươi cũng thật chẳng ra gì, không biết xấu hổ giống hệt ngươi, ngay cả chuyện của phụ thân cũng muốn quản, còn giúp cái tiểu tiện nhân Xảo Nguyên kia trị ta, giờ chết đi cũng coi như là trừng phạt đúng tội.”
Vân Tụ nói xong thì cười to, khiến người khác nghe mà sởn cả da ốc. Chu thị nghe Vân Tụ nói vậy, thiếu chút nữa thì ngất đi, bà mất trăm phương ngàn kế mới giấu được một buổi vậy mà lại bị tiện nhân Vân Tụ này nói ra hết, nữ nhân này quả là đáng chết mà.
“Còn không kéo xuống, ta nuôi các ngươi làm cái gì?” Chu thị căm tức, nhìm đám người hầu, quát.
Những người này thấy Chu thị tức thành cái dạng này, lúc này cũng không quan tâm Vân Tụ mang thai hay không mang thai, vội vàng vừa lôi vừa kéo nàng ta rời đi. Có điều Vân Tụ vẫn còn hô theo: “Tiểu tiện nhân Triệu Tình Lam đó cuối cùng cũng gặp phải báo ứng. Những người cản trở ta, tất cả đều sẽ phải chịu báo ứng. Triệu Tình Lam gặp báo ứng, tiện nhân Xảo Nguyên kia cũng gặp báo ứng, ha ha, cuối cùng đều gặp báo ứng.”
Sầm Mộ Vân nghe Vân Tụ nói vậy, trong lòng lạnh lẽo, lại nghĩ, nếu lúc ấy không phải có Ninh Mặc Hiên ở đây, như vậy một nữ hài tử đang hôn mê bất tỉnh lại bị đuổi ra ngoài thì có lẽ sẽ giống như Vân tụ nói vậy, đã sớm không còn trên đời này nữa rồi. Chỉ cần nghĩ vậy, Sầm Mộ Vân đã cảm thấy sợ hãi rồi, trong lòng lại càng thêm căm hận đám người Triệu gia.
Sầm Mộ Vân tức giận đùng đùng nhìn mẫu tử Triệu Tĩnh Nguyên và Chu thị, hai mắt đỏ bừng, hận không thể lập tức xông lên moi tim uống máu hai người này. Bọn họ có lỗi với bà, bà cũng không so đo, nhưng ngay cả nữ nhi ruột thịt của họ mà họ cũng không thể chăm sóc cho tốt, người như vậy còn có thể coi là người sao? Người như vậy còn mặt mũi sống trên đời này, còn mặt mũi làm quan sao?
“Các ngươi nói cho ta biết, nữ nhân này nói thật sao? Lam nhi của ta thật sự không ở đây? Ngươi nói đi!” Sầm Mộ Vân nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ, từng bước từng bước đi về phía Triệu Tĩnh Nguyên.
Mặc dù Chu thị là tổ mẫu ruột, nhưng dù sao cũng cách mấy đời, nhưng Triệu Tĩnh Nguyên là phụ thân ruột, là người có huyết mạch thân cận nhất, vậy nên chuyện này tất nhiên là phải hỏi Triệu Tĩnh Nguyên, những người khác bà không hỏi, chỉ hỏi Triệu Tĩnh Nguyên.
“Mộ Vân, ngươi tỉnh táo một chút, không giống như nàng ta nói đâu, Lam nhi vẫn rất tốt, chỉ là ở biệt viện bên ngoài thôi.” Nhìn Sầm Mộ Vân như vậy Triệu Tĩnh Nguyên cũng cảm thấy sợ, chỉ có thể lui từng bước từng bước về phía sau, vừa lui vừa giải thích, chỉ sợ Sầm Mộ Vân sẽ bất ngờ xông tới bóp chết hắn.
“Ta tới đây hơn một canh giờ rồi, nếu Lam nhi thật sự ở đây, vì sao các người không đón nó tới? Có thể thấy thực ra Lam nhi không hề ở đây. Thấy nữ nhân đó nói ra sự thật, các ngươi vội kéo nàng ta đi, có phải sợ nàng lại nói ra mấy lời khác bất lợi cho các ngươi không?”
“Ở, vẫn ở đây. Lam nhi đang ở trong tiểu viện ở ngõ Lục Liễu, ngươi tuyệt đối đừng nghe nàng ta nói bậy, nữ nhân đó điên rồi, lời của nàng ta không thể tin được.” Triệu Tĩnh Nguyên vội vàng giải thích.
“Vậy ngươi nói đi, tại sao Lam nhi lại không ở đây, một thân một mình sống ở ngoài?” Hôm nay Sầm Mộ Vân tới vốn là để gây chuyện, vì Lam nhi và cũng là vì giúp chính bản thân mình hả giận. Giờ nghĩ đến thời điểm Triệu Tĩnh Nguyên đuổi Lam nhi đi, trong lòng con bé có biết bao tuyệt vọng, bất lực đây.
“Là vì Lam nhi nhiễm bệnh dịch cho nên mới đưa nó đi, bằng không để tất cả những người trong nhà đều nhiễm bệnh thì phải làm sao.” Triệu Tĩnh Nguyên vẫn cảm thấy mình làm như vậy là vì suy nghĩ cho người nhà chứ bản thân hắn không hề sai.
“Ngươi để cho một nữ hài tử như nó ra chuyển ra ngoài? Ngươi cũng thật nhẫn tâm. Triệu Tĩnh Nguyên, đến nữ nhi ruột thịt của ngươi ngươi còn có thể đối xử như thế, đã vậy ta sẽ không giao nó cho ngươi nữa.” Sầm Mộ Vân nói xong những lời này, lập tức xoay người, đi ra ngoài,
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều không hiểu nổi tại sao lúc này Sầm Mộ Vân vốn đang nói chuyện, mới rồi còn một bộ khí thế hung hăng nhất quyết không buông tha, giờ tại sao lại bất ngờ đi ra ngoài rồi? Không nói người khác, đến ngay cả Tinh Quang cũng không hiểu chủ tử nàng đang làm gì nữa, có điều nàng cũng không nghĩ nhiều, lập tức chạy theo chủ tử.
Nhìn Sầm Mộ Vân bất ngờ xoay người rời đi ngay trước mặt mình, Triệu Tĩnh Nguyên mới phát giác tinh thần đã thoải mái hơn nhiều, vội vàng thở phào một hơi. Thế nào mà nữ nhân này lại biến thành cái dạng như vậy rồi hả? Trước kia nàng ta còn rất dịu dàng động lòng người nha.
Hết chương 105!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT