Tạ Hải Nhạc nói xong, lập tức chạy vụt về phía trước, mà còn xô Tạ Thư Dật sang một bên nữa,
Tạ Thư Dật bị nàng xô lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng lại được, chờ đến
khi hắn đứng lại, hắn vẫn cứ ngơ ngác đứng đó.
Rốt cuộc là hắn bị làm sao vậy? Không phải hắn tức đến mê sảng rồi đấy chứ? Rốt cuộc là hắn đã nói cái gì?
“Hải Nhạc, không phải như thế, tôi tới… không phải để cãi nhau với em, tôi
tới, cũng không phải không muốn để cho em quay quảng cáo, tôi chỉ không
muốn thấy em ôm ấp người khác, không muốn thấy em chủ động đi hôn môi
người ta, cho dù chỉ là quay phim, tôi cũng không muốn!”
“Hải Nhạc!”
Hắn xoay người, chạy về phía Hải Nhạc, rất nhanh liền đuổi kịp, từ sau lưng ôm lấy nàng.
“Buông ra! Tạ Thư Dật, anh buông ra!” Tạ Hải Nhạc vừa khóc vừa la lên, giãy dụa.
Tạ Thư Dật ôm nàng thật chặt, rõ ràng là không muốn buông tay.
“Hải Nhạc, tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi, những gì tôi vừa mới nói, tất
cả đều không phải ý thật sự của tôi! Tha thứ cho tôi!” Tạ Thư Dật thống
khổ cúi đầu, chống tay trên vai Hải Nhạc.
Hải Nhạc đang giãy dụa kịch liệt, nghe hắn nói như vậy, từ từ bình tĩnh lại.
“Thế… cái gì mới là ý của anh?” Hải Nhạc nức nở hỏi.
“Tôi… tôi không muốn nhìn em đi hôn môi người khác, tôi cũng không muốn xem
em bị người khác ôm vào trong ngực, tôi không muốn thấy.” Tạ Thư Dật
nói.
Thì ra, thì ra là vì vậy, cũng chính bởi vì nàng cùng Thường Hàn quay cái cảnh này, cho nên, hắn mới lúc nào cũng cản trở nàng nhiều lần như vậy!
Hải Nhạc nở nụ cười chua xót.
Hắn không
thương nàng, nhưng mà, lại không muốn nàng đi gần gũi với người khác,
còn không muốn nhìn thấy nàng bị người khác ôm vào trong ngực nữa, Tạ
gia đại thiếu gia, thật đúng là bá đạo a, hắn vẫn cũng chỉ xem nàng như
một thứ sủng vật của riêng hắn mà thôi, chỉ có hắn mới có thể ôm nàng,
gần gũi nàng, hôn nàng! Người khác, không thể!
“Tạ Thư Dật, có
phải anh đang cảm thấy tôi là một con cún nhỏ, mà anh, anh chính là chủ
nhân của tôi hay không? Lúc anh mất hứng, anh có thể tùy ý trừng phạt
tôi, làm cho tôi ăn hết đau khổ, còn lúc anh cao hứng, anh lại đến đây
dụ dỗ tôi, cho tôi chút ngon ngọt, để cho tôi ngoắt ngoắt cái đuôi với
anh hay chăng?” Hải Nhạc nghẹn ngào, nàng cố gắng hít sâu giúp mình bình tĩnh lại nói tiếp, “Nhưng mà, Tạ Thư Dật, anh có nhớ không rằng, thật
ra tôi chính là một con người, là một con người có máu có thịt, tôi có
suy nghĩ của mình, có quyết định của chính mình, đã bao giờ anh hỏi tôi, tôi muốn cái gì chưa? Anh luôn đem những gì anh muốn áp đặt cho tôi,
đối với anh là chuyện bình thường, tôi, không thể không đồng ý, tôi,
nhất định phải nhận, hơn nữa, tôi còn phải mang ơn anh, bằng không, anh
sẽ mất hứng, anh sẽ nổi giận với tôi, Tạ Thư Dật, tôi không phải là một
con cún con của anh, tôi không phải! Anh muốn tới bao giờ thì mới có thể hiểu được điều này? Anh muốn tới bao giờ thì mới có thể hiểu cho rõ
ràng rằng, Tạ Hải Nhạc tôi không muốn làm con cún con của anh, Tạ Hải
Nhạc không muốn làm một con cún của Tạ Thư Dật! Tạ Hải Nhạc không muốn!
Không muốn!”
Nói xong câu cuối cùng, nàng gần như đã dùng hết khí lực toàn thân của mình mà nói, thân thể vốn vì mệt nhọc và sinh bệnh mà đã hơi suy yếu, hơn nữa lúc này cảm xúc lại kích động quá mức, làm cho
trước mắt nàng tối sầm lại, yếu ớt ngả sát ra Tạ Thư Dật phía sau.
Tạ Thư Dật vừa nghe nàng nói như thế, trong lòng đột nhiên thắt lại không
thở nổi, không phải, không phải như nàng nói, không phải!
Hắn
đang muốn buông nàng ra, không ngờ nàng lại tựa sát vào hắn một cách
không bình thường, theo bản năng hắn lại ôm chặt nàng, sức nặng đột ngột làm hắn sinh nghi, hắn quay nàng lại, thấy rõ sắc mặt nàng đã tái nhợt
sắp ngất đi.
“Hải Nhạc, Hải Nhạc, Hải Nhạc! Hải Nhạc!” Hắn vỗ vỗ
gò má trắng bệch của nàng, “Đừng làm tôi sợ! Tôi không muốn chọc em tức
giận, tôi không phải cố ý, em tỉnh lại đi, tỉnh lại, Hải Nhạc!”
Thấy nàng vẫn không hề tỉnh lại, Tạ Thư Dật sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ôm Tạ Hải Nhạc cứ vậy mà ngồi bệt xuống đất.
“Hải Nhạc, em tỉnh, tỉnh, tôi không có xem em như con cún gì cả, tôi không
có, tôi đối với em… tôi… đối với em… tôi đối với em là… tôi đối với em
là… cái loại tình cảm khác thường mà chỉ nam nhân đối với nữ nhân mới có kia, tôi không phải xem em như một con cún! Tôi chỉ là đang ghen tị,
tôi đang ghen tị, tôi chỉ là muốn cho em thuộc về một mình tôi mà thôi,
tôi không muốn cùng người khác chia sẻ em đâu! Em đã hiểu chưa? Em có
hiểu không? Em tỉnh lại, em tỉnh lại a!” Tạ Thư Dật vừa bóp mạnh nhân
trung Hải Nhạc, vừa nói năng lộn xộn.
Rốt cuộc Hải Nhạc cũng từ
từ tỉnh lại, nàng nhìn thấy vẻ mặt lo như điên của Tạ Thư Dật, trong
lòng đau xót, nước mắt từ từ men theo khóe mắt chảy xuống.
Tạ Thư Dật thấy nàng cuối cùng cũng tỉnh, bất chấp mọi thứ ôm chặt lấy nàng, cũng thiếu chút rơi lệ.
“Hải Nhạc, tôi không chọc em tức giận, tôi không chọc em tức giận, thân thể
em yếu ớt như vậy, là tôi không tốt, là tôi không đúng, bằng không, như
vầy… như vầy được không,” Trong đầu Tạ Thư Dật đột nhiên lóe lên, nháy
mắt, hắn liền sửa đổi quyết định, “Hải Nhạc, thân thể em quá kém, quảng
cáo này không thể tiếp tục quay nữa, em để cho Hải Hoan thay thế em tới
quay được không? Nó giống em như vậy, nhất định có thể được, nhất định,
tôi không cho em quay tiếp nữa đâu, nếu em muốn quay, cũng chỉ có thể
quay với tôi! Lần này, bất luận thế nào nào tôi cũng sẽ không cho em đi
quay cảnh hôn này, trừ phi… trừ phi để cho Hải Hoan thay thế em, nếu em
thế nào cũng phải cứng đầu với tôi, tôi cũng sẽ cứng đầu lại cho xem,
tôi nhất định sẽ nghĩ hết cách thay thế Thường Hàn cho bằng để, để cho
tôi diễn cùng với em! Em có muốn như vậy không? Em nghĩ sao? Nếu như em
không muốn, để cho Hải Hoan đi thế em đi, còn em, ngoan ngoãn ở trong
nhà tĩnh dưỡng cho tôi!”
“Anh… anh đang ở đây nói cái gì? Làm sao anh có thể làm như vậy?” Hải Nhạc vừa tức vừa vội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT