Hắn điên rồi hay sao
vậy? Hắn có biết hắn đang làm cái gì không? Cũng chỉ là một nụ hôn mà
thôi, chẳng lẽ, đổi thành hắn và nàng hôn nhau sao? Nhưng mà, nếu để
người ta biết bọn họ là anh em, người khác sẽ nghĩ nàng thế nào đây?
Đúng là điên rồi, điên rồi!
Thường Hàn đứng bên cạnh cười lên ha
hả: “Thú vị, thú vị! Chỉ có điều, lão đệ, cậu có biết catse của tôi là
bao nhiêu không? Nếu mà cậu làm cho Thịnh Đạt Hoa vi phạm hợp đồng thì…”
“Tôi trả gấp ba lần catse đủ chưa?” Tạ Thư Dật trầm giọng hỏi.
Thường Hàn duỗi ra ngón tay quơ quơ: “Catse tám trăm vạn, gấp ba chính là hai ngàn bốn trăm vạn.” (~ 720,ooo,ooo VNĐ)
“Được, tôi đồng ý.” Tạ Thư Dật gật đầu.
“Không, em không đồng ý! Anh muốn cố tình gây sự, nếu anh muốn quay, anh đi quay đi, em không quay!” Tạ Hải Nhạc lạnh lùng nói.
Tạ Hải Nhạc bỗng nhiên xoay người, nổi giận với Tạ Thư Dật: “Anh là đại
thiếu gia, anh đi chơi đi, anh thích, cứ việc chơi, em không quay.” Tạ
Hải Nhạc tâm tro ý lạnh lấy áo khoác từ trong tay tiểu trợ lý qua, khoác lên người, sau đó, yên lặng rời khỏi studio.
“Kết thúc công việc! Kết thúc công việc!” Đường Nhân Kiệt bị náo loạn như vậy, chỉ có thể nói kết thúc.
Tạ Thư Dật đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Hải Nhạc.
Hắn lại làm sai sao? Lại sai nữa rồi sao?
Hắn vẫn chạy đuổi theo.
Thường Hàn tò mò hỏi Hứa Nhã Nghiên: “Cậu ta với em ấy, là quan hệ thế nào?”
Hứa Nhã Nghiên hung hăng liếc hắn một cái: “Không liên quan đến anh.” sau
đó cũng tức giận né ra, Hải Nhạc, đương nhiên sẽ đi theo Thư Dật cùng về nhà, thế, nàng cũng đành phải về nhà một mình thôi.
“A, thật đúng là cái tiểu hạt tiêu a.” Thường Hàn chống cằm, mỉm cười nói.
Cô bé này, thật đúng là khơi dậy hứng thú của hắn.
“Đúng rồi, anh đưa em về nhà cho, nhà em ở đâu?” Thường Hàn cũng đuổi theo.
Hứa Nhã Nghiên thấy hắn lại đây, vội vàng cuống lên chạy về phía trước.
“Tôi mới không thèm ngồi xe của anh đâu, tôi sợ đến lúc đó không cẩn thận
một cái, tôi sẽ bị nước miếng của fan của anh làm chết đuối mất, nói
không chừng hôm nào đi trên đường, còn có thể bị ném trứng thối nữa
kìa!” Hứa Nhã Nghiên mới không thèm chịu ơn gì của hắn.
Thường Hàn nhìn Nhã Nghiên chuồn đi so với thoát chết còn lẹ hơn, đành phải bỏ cuộc không đuổi theo.
Thật đúng là tổn thương lòng tự ái của hắn a, hắn rất rất rất ít khi chủ
động đưa ai về nhà đó nha, thật không ngờ, cái tiểu nha đầu này lại
không biết cảm kích gì cả. Không sao, thời gian của hắn vẫn còn dài.
Hắn huýt sáo một tiếng, phát hiện ra tâm tình mình hôm nay vô cùng tốt, hắn liếc mắt phía trước một cái, chỉ thấy Hải Nhạc và đứa con trai nọ đứng
đằng kia hình như vẫn còn đang ầm ĩ, hai người này thoạt trông thật là
kỳ quái, nói là người yêu, hình như lại không giống, nói không phải là
người yêu, nhưng mà, hắn từ xa ơi là xa đã ngửi được mùi giấm chua trên
người đứa con trai đó rồi, xem ra, chắc là đang theo đuổi Tạ Hải Nhạc
đi, nghe giọng điệu của hắn, hẳn là một tên công tử nhà giàu, trong
miệng hắn gọi là “dì”, cũng đem canh tới cho em ấy, nhưng, Tạ Hải Nhạc
đối với hắn cũng không phải rất yêu thích gì cho cam, cái này rốt cuộc
là chuyện gì đang xảy ra đây? (ngôi sao mà cũng bà tám thấy ớn chưa
cebollita_animated_onion-06)
Thường Hàn lắc đầu, vẫn đừng có ăn no rảnh rỗi quản chuyện người khác làm gì, cũng đi mất.
“Tạ Hải Nhạc! Em nói rõ ràng cho tôi!” Tạ Thư Dật tức giận muốn chết, vì
sao, vì sao hắn nói hắn muốn tới quay, nàng lại tuyên bố không quay nữa?
“Không có chuyện gì để nói hết!” Tạ Hải Nhạc mất kiên nhẫn nói.
Nàng thật sự hận chết hắn, nàng làm cái gì, hắn cũng phải đến quấy rối, tại sao hắn cứ nhìn nàng vui vẻ vừa mắt như vậy chứ?
“Sao thế, tơi nói tôi muốn thay thế Thường Hàn, em đau lòng rồi sao? Đau
lòng cho Thường Hàn rồi sao?” Tạ Thư Dật vừa tức vừa vội, nói bừa.
Tạ Hải Nhạc lạnh lùng liếc hắn một cái: “Tạ đại thiếu gia, anh khoe khoang cho nhiều vào, chỉ sợ trên đời này không có chuyện anh làm không được
mà, anh muốn làm gì thì làm, đã có thể muốn làm gì thì làm, anh đi quay
đi, tôi không quay còn chưa được nữa sao?
Tạ Thư Dật vung đấm lên giữa không trung, thẹn quá hóa giận quát: “A, thì ra là bởi vì cản trở
em hôn Thường Hàn sao? Cho nên, em không quay nữa phải không? Không quay thì không quay, tôi cũng chỉ nói là thú vị thôi, em nghĩ rằng tôi cũng
như em đi hiếm lạ quay cái quảng cáo gì hay sao! Tôi mới không giống như người ta, đi muốn mấy thứ hư danh này! Hừ, tôi cũng chỉ không muốn cho
em giống như những cái ngôi sao kia, bị người khác hôn tới hôn lui! Bị
người khác sờ tới sờ lui! Như vậy, sẽ quăng mất mặt mũi Tạ gia chúng ta
em có biết hay không?”
Tạ Hải Nhạc tức đến run cả người: “Tạ Thư
Dật, anh thật quá đáng! Được rồi, tôi thích bị người khác hôn tới hôn
lui đấy, tôi thích bị người khác sờ tới sờ lui đấy, thì sao? Thì sao?
Anh quản được không? Không mượn anh xen vào, tôi muốn hôn ai tôi muốn bị ai sờ, là chuyện của một mình tôi, không liên quan đến chuyện của anh!
Anh, anh tốt nhất cách xa tôi ra một chút, tôi không muốn nhìn thấy
anh!” Tạ Thư Dật trừng nàng, nàng lại có thể nói thích bị người khác hôn tới hôn lui, thích bị người khác sờ tới sờ lui? (đoạn này Shi hơn ghét
Hải Nhạc một tí, nói hơi quá đáng rồi…)
Hắn không khỏi rống lớn
lên: “Tạ Hải Nhạc! Khả năng nhẫn nại của tôi là có giới hạn thôi! Em
đừng nghĩ rằng bây giờ bố tôi sủng em, em có thể muốn làm gì thì làm! Em có thể sống như công chúa, em cho là bố tôi cho em sao? Em lầm rồi! Là
tôi cho em! Là tôi! Tôi chỉ đang tuân thủ lời hứa của tôi với em mà
thôi, tôi đã nói tôi sẽ không đối xử với em giống như trước kia nữa!
Nhưng, nếu em cứ khiêu chiến giới hạn của tôi như vậy, nếu em cứ đối
chọi với tôi như vậy nữa, Tạ Hải Nhạc, tôi có thể lập tức làm cho em từ
công chúa rơi xuống thành ngay cả người hầu cũng không bằng! Em có dám
thách thức tôi nữa không?” (chỗ này thì chết chắc nhá)
Tạ Hải Nhạc vừa nghe hắn nói như thế, đau lòng liên tiếp lùi về sau vài bước.
Thì ra, hắn vẫn không hề thay đổi, hắn vẫn là hắn của trước kia! Hắn chỉ
đang khoác một tấm da dê thôi, nhìn như dịu ngoan rồi đấy, nhưng mà, kỳ
thật vẫn là một đầu sói, non sông dễ đổi bản tính khó dời! Tạ Hải Nhạc
đột nhiên cảm thấy tâm như tro tàn, nàng chán nản nói: “Tạ Thư Dật, tùy
anh vậy, tóm lại… trong lòng anh, tôi vẫn chính là một con búp bê của
anh, thứ anh cần là một con búp bê không có linh hồn mà thôi, tôi… không muốn làm công chúa gì đó, anh làm cho tôi thành ngay cả người hầu cũng
không bằng đi! Tôi đang chống mắt chờ ngày đó!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT