Oa oa oa, bị phát hiện rồi! Tạ Hải Nhạc gần như cong chân sắp trốn.
“Tạ Hải Nhạc, đừng mong chạy! Tại sao em lại xuất hiện ở chỗ này? Phải nói
rõ ràng cho anh và dì nghe!” Tạ Thư Dật lại có thể nhìn ra ý đồ của
nàng, nói.
Mẹ Hải Nhạc cũng kinh ngạc hỏi Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc,
nói cho mẹ biết, làm sao con lại xuất hiện ở trong này? Không phải con
nói với mẹ là con qua nhà bạn cùng lớp sao?”
Lại quên mất còn mẹ ở đây, cái này, thật sự thảm rồi, nếu mẹ biết nàng nói dối mẹ, chắc chắn
sẽ rất đau lòng! Tạ Hải Nhạc âm thầm kêu khổ, chỉ có thể cứng đơ xoay
người.
Nhã Nghiên thấy Tạ Hải Nhạc giống như sợ tới mức nói cũng
không nói được nữa, ai, bình thường chắc là ngoan quá đáng đây mà, chắc
là cho tới bây giờ cũng chưa từng làm loại chuyện âm phụng dương vi này
quá?
Nàng thở dài một hơi, vội vàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng
gọi: “Chào bác, chào Thư Dật ca ca, bọn cháu vốn là muốn qua nhà bạn,
nhưng mà, ở trường bọn cháu được Thịnh Đạt Hoa…”
“Không ai nói
chuyện với em.” Tạ Thư Dật lạnh lùng nói, tầm mắt tiếp tục dừng lại ở
trên người Tạ Hải Nhạc, “Tạ Hải Nhạc, tự mình nói.”
Hắn hoàn toàn không để Nhã Nghiên và Thích Hán Lương vào mắt, cứ mặc hai người kia đứng ở bên cạnh Hải Nhạc xấu hổ không thôi.
Thích Hán Lương thấy Hải Nhạc vẫn tái nhợt cả mặt, hắn ho khan một tiếng,
nói: “Chào bác Tạ, cháu là Thích Hán Lương chủ nhiệm của Hải Nhạc, là vì Hải Nhạc và Nhã Nghiên được Thịnh Đạt Hoa lựa chọn quay một quảng cáo
mới cho công ty Dove, cho nên, cháu đi cùng với hai đứa lại đây, thật
không ngờ lại gặp phải mọi người trong này, thật sự rất đúng dịp, vậy,
cháu giao trả hai cô này lại cho các bác.”
“Nga, thì ra thầy là
chủ nhiệm của hai đứa này a, kính chào thầy Thích, Hải Nhạc nhà tôi phải nhờ thầy quan tâm.” Mẹ Hải Nhạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng
rằng là người xấu gì gạt hai cô nhóc ra đây chứ, thì ra là thầy chủ
nhiệm a, vậy cũng an tâm.
Tạ Thư Dật hừ lạnh một tiếng, nói:
“Đúng vậy a, thầy Thích đúng là đủ quan tâm quá, nhưng mà, thầy cũng
phải biết rằng quyền hạn của thầy chỉ giới hạn ở trong trường học, thầy
lại đang mang theo hai cô học sinh ra vào sau giờ học, tôi sẽ nghi ngờ
thầy có động cơ dụ dỗ bắt cóc!”
“Thư Dật!” Mẹ Hải Nhạc thấy sắc
mặt Thích Hán Lương vì lời nói của Tạ Thư Dật mà trở nên khó coi, không
khỏi lên tiếng ngăn cản Tạ Thư Dật, người ta ít nhiều gì cũng là giáo
viên chủ nhiệm, Thư Dật không cho người ta mặt mũi quá đáng rồi, tính
tình của hắn thật sự cần phải mài dũa lại.
Hải Nhạc thấy Tạ Thư
Dật nói lời hơi khó nghe, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích cho thầy
mình: “Thầy Thích thật sự chỉ là tốt bụng, con với Nhã Nghiên được tổng
biên kịch Thịnh Đạt Hoa nhìn trúng quay quảng cáo cho họ, bọn con muốn
tới đây xem một tí thôi, thật mà, mẹ nếu mẹ không tin, có thể đi hỏi
tổng giám đốc với tổng giám Thịnh Đạt Hoa mà lúc nãy mẹ mới chào hỏi một chút thử!”
Đang nói chuyện, hai người kia cũng đi tới, Thịnh Bắc Tề thấy mọi người đều đứng ở chỗ này, cười hỏi: “Ồ, mọi người đều quen
biết nhau a.”
“Đương nhiên là quen biết, tiểu thư Tạ Hải Nhạc
chính là em nhà, đại tiểu thư An Thác, mà vị tiểu thư Hứa Nhã Nghiên
kia, là thiên kim đại tiểu thư Hứa gia của chúng ta.” Tạ Thư Dật nói
chậm.
Thịnh Bắc Tề và Hà Gia Hào giật nảy mình, hai người ông nhìn tôi tôi nhìn ông, kinh ngạc khó hiểu không thôi.
Khi hắn nhìn thấy tình huống như thế này, phỏng chừng hai vị đại tiểu thư
này gạt người nhà tới đây, xem ra, muốn cho các nàng hai cái chụp quảng
cáo, chỉ sợ phải uốn lưỡi một phen rồi, nên biết rằng hai cô bé này cũng không phải là thân phận bình thường, không thể dùng giá thị trường bình thường trên người các nàng a! Còn nữa, tứ đại gia tộc không cho phép
thành viên trong gia tộc xuất đầu lộ diện ở trước mặt công chúng, huống
chi là hai cô đại tiểu thư lá ngọc cành vàng đây?!
Thịnh Bắc Tề
hơi hơi đau đầu: “Chuyện này… Tạ tiểu thư lại có thể là Tạ gia đại tiểu
thư nhà cậu, Hứa… Hứa tiểu thư cũng là Hứa gia đại tiểu thư? Vậy… lúc
nãy hai vị tiểu thư hẳn là nên nói cho chúng tôi trước một tiếng chứ,
miễn cho mạo phạm gia tộc hai người.”
Hải Nhạc ngập ngừng: “Thật
xin lỗi, chúng cháu chỉ là muốn xem trước một chút, đến lúc đó lại về
nhà nói với cha mẹ sau, thật sự là có lỗi, gây ra rắc rối cho bác
Thịnh.”
Tạ Thư Dật lạnh lùng nói: “Em bây giờ lông cánh cứng cáp
rồi, chuyện như vậy cũng không cần phải hỏi trong nhà một tiếng, cứ tự
tiện quyết định luôn, hôm nay coi như số em gặp may, là quảng cáo nhà
bác Thịnh, nếu như là cái loại công ty lừa đảo bắt tay cùng với vài tên
giáo viên bất lương lừa gạt dụ dỗ trẻ em vị thành niên trong trường, em
cũng muốn xem trước một chút, rồi về nhà nói với cha mẹ phải không? Tạ
Hải Nhạc, em thật làm cho anh thất vọng!”
Tạ Hải Nhạc thấy Tạ
Thư Dật nói như vậy, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ: “Mẹ…” Mẹ Hải Nhạc cũng hơi tức giận, lạnh mặt nói: “Anh hai nói rất đúng, loại hành động này
của con, ngay cả mẹ cũng có hơi thất vọng!”
Không riêng mặt Thích Hán Lương không nén được giận, mặt Hà Gia Hào cũng không nhịn được,
nhưng lại không thể giải thích cho mình, dù sao người ta cũng đang dạy
dỗ em gái con gái nhà mình.
Nhìn thấy Hải Nhạc nước mắt ròng
ròng, Thịnh Bắc Tề hoà giải: “Chị dâu à, thật sự là bọn em nhìn trúng
hình tượng cháu nhà thật phù hợp với quảng cáo, cho nên mới mời nàng
sang đây xem, thanh niên mà, nàng cũng chỉ muốn chứng minh bản thân một
chút, muốn tự mình đi giải quyết chuyện này, nói thì thì nói, nàng cũng
có nói xem xong sẽ về nhà nói với mọi người, chị cũng đừng có trách nàng nữa, muốn trách thì phải trách người của bọn em không hỏi rõ ràng, vả
lại, hai người vẫn chưa có có ký hợp đồng, chỉ là đến xem trước thôi,
đừng trách mắng nữa.”
“Nga, thì ra là người của các ông nhìn
trúng hình tượng hai người bọn nó a, hai cô bé nhỏ xíu, có hình tượng gì mà nói a?” Con gái có thể được người ta chú ý, làm mẹ đương nhiên cũng
rất vui vẻ.
Hà Gia Hào thấy mẹ Hải Nhạc cũng không tức giận gì
nhiều, vội vàng giải thích: “Tạ phu nhân, thật sự là bọn tôi nhìn trúng
Tạ tiểu thư, nàng không chỉ kế thừa vẻ đẹp của bà, nhất là đôi mắt kia,
thật sự rất giống bà a, bà xem, ánh mắt của nàng thật trong trẻo, trong
đến độ như hồ nước có thể thấy tận đáy, hơn nữa, khí chất trên người
nàng, đặc biệt sạch sẽ đặc biệt thuần khiết, lại đặc biệt ngọt ngào đáng yêu, tựa như hoa bách hợp trong mưa làm người ta thấy yêu thấy tiếc a,
bà không biết chứ, nàng ăn chocolate của chúng tôi xong, trên mặt liền
vẽ ra một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, cái loại cười này, phối hợp với
khí chất trên người nàng, làm cho tôi chỉ cần liếc nhìn nàng một cái
thôi, lập tức la lên trong lòng, đây đúng là hình tượng quảng cáo tôi
cần a! Hơn nữa, bà không biết đâu, sau khi nàng ăn chocolate xong, lại
có thể nói ra lời quảng cáo tôi tha thiết mơ cũng cầu không được a!” Hà
Gia Hào nói xong một hơi nhiều lời như thế, dừng lại một chút, mọi người đang nghe vô cùng hăng say, mẹ Hải Nhạc nhịn không được giục: “Nó nói
cái gì?”
“Con… con không có nói gì thêm a.” Hải Nhạc cũng gần như không nhớ nổi chính mình đã nói cái gì, tóm lại nàng vẫn luôn chìm
trong niềm vui, quên mất lúc trước mình đã nói cái gì rồi.
Hà Gia Hào thuận tay lấy một ly coctail trên khay nước đang được bưng qua,
nhuận họng, sau đó nói: “Nàng nói, ‘chocolate Dove này, là cảm giác của
nụ hôn đầu tiên, là mùi vị của nụ hôn đầu tiên?’ Lúc ấy tôi vừa mới nghe một cái, như bị sét đánh ngang tai, đó chẳng phải là lời quảng cáo tôi
đang tìm mãi sao? Tạ đại tiểu thư nhà bà, thật sự đã giúp chúng tôi một
cái đại ân, mọi người nói xem, tôi không mời nàng quay, tôi còn đi mời
ai nữa?”
Vừa nghe ông nói như thế, tất cả mọi người đều giật nảy
cà mình, ánh mắt nhất loạt chiếu thẳng lên người Hải Nhạc, Hải Nhạc
không khỏi ôm kín mặt, thật muốn tìm kẽ đất chui xuống.
Hải Nhạc, vậy mà đã dâng nụ hôn đầu tiên rồi, người hôn nàng là ai? Hứa Nhã
Nghiên không khỏi nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt cũng không kiềm được
nghiêng đến trên người Tạ Thư Dật, mà lúc này Tạ Thư Dật cũng dùng một
loại ánh mắt không thể tin được nhìn Tạ Hải Nhạc, chẳng lẽ, cũng không
phải anh ấy? Vậy thì là ai đây?
Hải Nhạc đã dâng nụ hôn đầu tiên
rồi, chẳng lẽ trong lòng nàng đã có người thương? Là ai? Là ai chứ? Hẳn
không phải là Tạ Thư Dật rồi, nếu muốn suy nghĩ, hắn luôn có thể cảm
nhận được nàng căm ghét Tạ Thư Dật như vậy, chắc là sẽ không phải là Tạ
Thư Dật đâu? Tạ Thư Dật thích nàng, cũng chỉ là Tạ Thư Dật đơn phương
thôi phải không? Thích Hán Lương ngổn ngang suy nghĩ, tâm tình phức tạp
nhìn Hải Nhạc, thấy Hải Nhạc thẹn thùng xấu hổ, trong lòng cũng càng
thêm buồn bực.
Mà mẹ Hải Nhạc nhìn con gái, trên mặt lộ ra sự lo
lắng, bà nghĩ tới biểu hiện của Hải Nhạc ở sau sinh nhật, đúng là rất
giống triệu chứng của bệnh thất tình, tuy rằng sau đó cũng từ từ hồi
phục hết, nhưng, khó đảm bảo nó có thể quên được đứa con trai kia, có
lẽ, trong lòng nó vẫn luôn nhớ hắn đi, cái này làm sao mà tốt cho được
chứ?
Cảm giác của nụ hôn đầu tiên, mùi vị của nụ hôn đầu tiên?
Một viên chocolate, lại có thể khiến cho nàng cảm khái như vậy, chẳng
lẽ, nàng không hề căm ghét nụ hôn của hắn như nàng thể hiện ra sao? Ngẫm lại, lần đầu tiên hắn hôn nàng, lại là cưỡng hôn ở trong phòng rửa
tay!? Lúc ấy nàng còn thưởng cho hắn một cái tát, bằng không, đó cũng
không phải là nụ hôn đầu của nàng, mà là đã có một thằng con trai từng
hôn nàng trước cả hắn chăng? Là Hứa Chí Ngạn? Là Hứa Chí Ngạn sao? Tạ
Thư Dật suy nghĩ lung tung trong lòng, một cỗ chua nồng nháy mắt tràn
ngập trái tim của hắn.
Nếu không phải là hắn, nếu không phải là
hắn, hắn thật sự muốn tìm ra thằng kia tính sổ! Tạ Thư Dật không tự chủ
được nắm chặt hai đấm tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT