“Nhã Nghiên.” Hải Nhạc gật gật đầu, “Nhã Nghiên, đây là bác Hà Gia Hào tổng giám đốc công ty Thịnh Đạt Hoa, bác Hà, đây là Hứa Nhã Nghiên bạn của cháu.”
Nhã Nghiên cũng nhìn lại thấy người này quen quen, nghe đến họ Hà, lập tức nghĩ tới tin đồn chọn diễn viên gì đó.
“Chào bạn Hứa.” Hà Gia Hào nói, sau đó lại xoay qua nói với Hải Nhạc, “Bạn Tạ à, đừng do dự nữa, quảng cáo này có cát-sê rất cao, chúng tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi bạn đâu.”
“Cái gì? Hải Nhạc? Bạn thật sự được chọn trúng?” Nhã Nghiên kinh ngạc la lên.
“Mình không có nhận lời.” Hải Nhạc nói.
Nhã Nghiên trách cứ: “Tại sao bạn lại không nhận lời chứ, nhận lời đi, mình nghĩ chụp quảng cáo sẽ cực kì vui cho xem.”
“Nhưng mà…” Hải Nhạc do dự một chút, “Mình sợ đến lúc đó mẹ mình với anh hai sẽ không cho đi đâu.”
Nhã Nghiên đẩy nàng một cái: “Aizzzzz, bây giờ bạn đã mười sáu tuổi rồi, có nhiều chuyện bạn hoàn toàn có thể tự mình quyết định mà! Mình ủng hộ
bạn! Đi đi!”
Hải Nhạc không phải không động lòng, nhưng vẫn lo lắng có khả năng mẹ và Tạ Thư Dật sẽ không đồng ý.
Hà Gia Hào tiếp tục hát đệm: “Chính xác, bạn hoàn toàn có thể tự mình
quyết định! Như vầy đi, hôm nay có thể dẫn bạn đi tham quan công ty của
chúng tôi một vòng trước, trùng hợp tối nay cũng là tiệc kỉ niệm công ty chúng tôi tròn ba mươi năm từ ngày thành lập, sẽ rất náo nhiệt, tôi mời hai bạn đi nhé, thế nào? Đến lúc đó bạn hãy tiếp tục suy nghĩ được
không?”
Hải Nhạc nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhưng mà, mình đã hứa với anh hai mỗi ngày phải về nhà sớm rồi.”
Nhã Nghiên lắc lắc đầu nói: “Bạn không cần phải sợ anh ấy như vậy, cứ tìm
đại một lý do gì đó thôi, cứ nói là tiệc sinh nhật bạn cùng lớp a, không đi không được, vậy là được rồi.”
Hà Gia Hào nhìn Nhã Nghiên đầy
tán thưởng, nói với nàng: “Bạn Hứa, bằng không, hai bạn cùng đi quay đi, trong đó có một nữ phụ, chọn bạn đi.”
Nếu để cho cô bé trước mặt này tham gia chung, phỏng chừng cô bé này có thể lay chuyển bạn Tạ tham gia quay quảng cáo!
“Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá!” Nhã Nghiên vừa mừng vừa sợ, “Hải Nhạc, đi đi, đi đi, tụi mình đi cũng có đôi a!”
“Nhưng mà, thật sự không cần báo trước một tiếng với cha mẹ và mấy anh sao?” Hải Nhạc do dự.
“Aizzzzz, tiên trảm hậu tấu đi, đến lúc đó tụi mình có ký, bọn họ cũng sẽ không
nói gì được nữa, nói gì thì nói, là công ty Dove a, không phải công ty
nhỏ bé gì, không có gì đáng lo hết, tối nay tụi mình đi thưởng thức tiệc kỉ niệm của Thịnh Đạt Hoa trước đi.” Nhã Nghiên nói.
Hải Nhạc
nghĩ nghĩ, dù sao cũng không phải là một mình nàng, có Nhã Nghiên đi
chung, cũng không có gì phải sợ, hơn nữa, nàng cũng rất tò mò cái quảng
cáo này sẽ quay như thế nào.
“Được rồi.” Nàng gật đầu.
“Vậy thì tốt quá, buổi tối ở trong bữa tiệc, tôi sẽ đưa kịch bản quảng cáo
cho các bạn xem, tiện tay thảo luận vấn đề cát-sê luôn, các bạn nghĩ
sao?” Hà Gia Hào mừng như điên.
“Vâng.” Nhã Nghiên gật đầu.
“Vậy, các bạn đã có lễ phục tham gia đêm nay tiệc kỉ niệm tối nay chưa?” Hà
Gia Hào hỏi, “Hi vọng các bạn có thể trang điểm xinh đẹp một chút, nếu
như các bạn thấy được, tốt nhất là kí hợp đồng ngay tối nay luôn, mấy
ngày nữa lập tức vào quay, tôi bắt đầu có cảm giác không thể đợi được
rồi, nói cho các bạn biết, lần quay quảng cáo này, chúng tôi đã phải mời đạo diễn Đường Nhân Kiệt tiếng tăm lừng lẫy đến quay đó nha, ông ta
chính là đạo diễn người Hoa nổi tiếng nhất a.”
“A?”
“A!”
Hai cô bé kinh ngạc hét rầm lêm .
“Đường Nhân Kiệt a! Đường Nhân Kiệt a!”
“Bọn cháu có lễ phục, chuyện lễ phục của bọn cháu bác không cần lo lắng!” Nhã Nghiên vui mừng nói.
Hà Gia Hào vội vã theo sau hai người, vừa gọi điện thoại: “Toàn bộ rút hết, không cần tìm nữa, tôi tìm được rồi!”
Khi Thích Hán Lương biết nguyên nhân hai người xin nghỉ, cũng ngây cả người, hắn nhìn Tạ Hải Nhạc, vuốt cằm, trầm ngâm.
Thật lâu sau, hắn cười nói với các nàng: “Để tôi đi cùng các em đến tiệc kỉ
niệm đi, tôi sẽ làm tùy tùng cho các em vậy, các em muốn mua lễ phục,
tôi cũng phải theo sát, tôi có xe, tùy các em muốn đi đâu cũng được, hơn nữa, tôi rất có khiếu thẩm mỹ nha.”
“Thật vậy ạ? Không ảnh hưởng đến thời gian của thầy chứ ạ?” Hải Nhạc thấy thầy giúp các nàng như vậy, có chút ngượng ngùng.
“Không sao, các em là học trò của tôi, sau này nếu các em nổi tiếng, tôi là
thầy của các em, trên mặt tôi cũng được dát vàng ké.” Thích Hán Lương
nói.
Thật ra, hắn chỉ muốn có một cơ hội ở chung với Hải Nhạc, thời cơ tốt như vậy, hắn làm sao có thể bỏ qua?
Tất cả mọi người bật cười.
Thích Hán Lương thu lại nụ cười, hỏi: “Cha mẹ các em, có đồng ý cho các em quay quảng cáo này không?”
Hải Nhạc cúi đầu, trong lòng nàng tự nhiên chột dạ.
“Tôi nghĩ cha mẹ không thành vấn đề, chúng tôi là công ty lớn chính cống,
đạo diễn quay quảng cáo lại là Đường Nhân Kiệt, cha mẹ nào có thể từ
chối chứ?” Hà Gia Hào tự hào quảng cáo.
Thích Hán Lương nhìn hắn
một cái nói: “Chỉ sợ ông vẫn chưa biết xuất thân gốc gác của hai cô này
đi, nhà chúng nó không có thiếu tiền đâu.”
Hải Nhạc sợ Thích Hán
Lương sẽ nói ra thân phận của nàng và Nhã Nghiên, vội vàng nói: “Thầy
ơi! Nhà tụi em đúng là không thiếu tiền thật, nhưng mà, tụi em vẫn muốn
có những cơ hội ngàn năm có một như vầy, điều này có thể trở thành kỉ
niệm đẹp nhất tuổi học trò của bọn em, bọn em muốn đi xem sao! Bọn em
muốn tự mình qua trước xem thử, đến lúc đó, bọn em sẽ trưng cầu ý kiến
cha mẹ sau, chuyện này, xin thầy cứ yên tâm!”
Thích Hán Lương thấy nàng nói như vậy, cũng gật đầu: “Được rồi, đây là chuyện của các em, các em tự quyết định.”
Khi Hải Nhạc kéo tay Thích Hán Lương, xuất hiện trước khách sạn Rome
Holiday đang cử hành tiệc kỉ niệm Thịnh ạt Hoa tròn ba mươi năm, trong
lòng vừa hồi hộp, lại có hơi tò mò.
Nhã Nghiên đang kéo Hà Gia Hào đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn Hải Nhạc, giơ tay thủ thế chữ V bơm hơi cho nàng.
Thích Hán Lương nhẹ nhàng nắm bàn tay nơi khuỷu tay thật chặt, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng như vậy, tất cả có tôi ở đây, em cứ nghĩ thầm là không ai đang chú ý em cả, cho dù có chú ý đến em đi nữa, cũng không ai quen em, như vậy em sẽ không còn lo lắng như thế này nữa.”
“Dạ.” Hải Nhạc gật gật đầu, hít sâu vài cái, nhấc giày cao gót lấp lánh đi theo Thích Hán Lương từ từ đến gần đám đông.
Hà Gia Hào mang hai người Hải Nhạc đi thẳng đến cao ốc Thịnh Đạt Hoa, giới thiệu Hải Nhạc và Nhã Nghiên cho tổng giám đốc Thịnh Đạt Hoa là Thịnh
Bắc Tề.
Thịnh Bắc Tề vừa nhìn thấy hai cô nương thật sự quá chuẩn, long tâm đại duyệt, bảo Hải Nhạc Nhã Nghiên đưa ra điều kiện.
Thích Hán Lương đứng một bên mở miệng: “Trước hết cho chúng tôi xem ý tưởng
quảng cáo của ông đã, chúng tôi muốn xem xem có phù hợp với hình tượng
hai cô nhóc này hay không.”
“Đương nhiên, chúng ta qua bên này nói chuyện.” Thịnh Bắc Tề mang họ đi tới một căn phòng riêng của khách sạn.
Vài người ngồi tụm quanh một cái máy tính xem ý tưởng.
Quảng cáo này, giống như một bộ phim ngắn, nội dung phim là có hai cô gái là
bạn thân, kết quả cùng thích một thằng con trai (đến khẩu vị cũng giống
nhau, ghê thật!), nhưng người con trai này chỉ thích vai nữ chính của
Hải Nhạc, Valentine thì tặng cho nàng hoa hồng và chocolate, cô gái
thích luôn loại chocolate này, hai người hẹn ước cùng nhau, nhưng, cô
gái vì bệnh tim của mình, không muốn liên lụy nam chính, mượn một thằng
con trai khác chia tay với người mình yêu, sau đó, nàng lại bay qua Mỹ
làm giải phẫu, kết quả, giải phẫu rất thành công, nàng tiếp tục ở lại Mỹ du học. Sau khi về nước, cô gái phát hiện nam chính đang quen với bạn
thân trước kia của mình, nam chính nói với nàng những lời thật khó nghe, nàng lại bị đau lòng rời đi, khi nam chính nghe được tình địch giải
thích chuyện năm đó, mới biết chân tướng sự tình, chạy tới sân bay radio hi vọng cô gái có thể tha thứ, nói là hắn chỉ muốn nhờ bạn nàng để kích thích nàng mà thôi, hắn không hề quen với cô gái kia, nếu như nàng
không tha thứ cho hắn, cũng không muốn ở lại, thì xin nhận lấy món quà
hắn tặng nàng rồi hãy đi, cô gái vẫn luôn tránh mặt đi ra đối diện với
hắn, hắn tặng cho nàng một hộp chocolate, cô gái bóc một viên đặt vào
miệng, vẫn là hương vị nàng thích nhất năm đó, cô gái rơi lệ, nam chính
đứng trước mặt rất nhiều người, cầu hôn với cô gái, cô gái từ hộp
chocolate này thấy được người nam chính thật sự yêu là nàng, gật đầu
nhận lời hắn, từ đó về sau hai người hạnh phúc bên nhau trọn đời.
“Lãng mạn quá! Lãng mạn quá a!” Nhã Nghiên cảm động la hét.
Hải Nhạc cũng vui vẻ gật đầu.
Mặc dù chỉ là quảng cáo, nhưng, những nhân vật trong quảng cáo này, thật sự làm cho nàng rất thích a! Nàng diễn chắc rồi!
“Vậy xin hỏi, vai nam chính trong quảng cáo, đã định để cho ai diễn? Chúng tôi muốn biết.” Thích Hán Lương nói.
Hai cô nương xoay mặt nhìn nhau, các nàng chỉ mải phấn khích, cũng chưa nghĩ đến vụ vai nam chính sẽ là do ai diễn.
“Nam chính chúng tôi đã chọn người rồi, đã quyết định chọn ngôi sao thần
tượng của cuộc thi chọn thần tượng “Một lần là nổi tiếng” Thường Hàn
diễn nhân vật nam chính, ít nhiều gì chúng ta cũng phải chú ý hiệu ứng
ngôi sao một chút, không thể tất cả đều dùng người mới bắt đầu làm cho
khán giả cảm thấy xa lạ, tôi tin rằng, quảng cáo này, sẽ có thể giành
giải thưởng “Olive vàng” dành cho quảng cáo, chúng ta phải cố lên!” Hà
Gia Hào nói.
“A! Quá dữ! Thường Hàn a! Thường Hàn đẹp trai lắm đó nha!” Hai cô nhóc lại hoan hô nhảy nhót.
“Thật không ngờ lần đầu tiên bọn cháu vào nghề lại có thể hợp tác cùng với
Thường Hàn, trong lòng đúng là có hơi bấn loạn, bọn cháu một chút kinh
nghiệm biểu diễn cũng không có.” Vui vẻ xong Hải Nhạc lại đăm chiêu ủ
dột.
“Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ tiến hành một loạt huấn
luyện kiêm đóng gói cho các bạn trước, cái này bạn yên tâm, chúng tôi
xuất vốn lớn như vậy, sẽ không cho phép quảng cáo này thất bại đâu.”
Thịnh Bắc Tề nói.
“Vậy là tốt rồi, vừa là thầy giỏi, vừa là ngôi
sao nổi tiếng.” Thích Hán Lương rất hài lòng, “Chúc mừng hai vị, thật
may mắn quá.”
“Vậy chờ đến ngày mai, hai người các bạn sang đây
xem thử hợp đồng, nếu cảm thấy thích hợp, lập tức ký luôn. Đến lúc đó
lại bắt đầu một loạt huấn luyện.” Hà Gia Hào nói.
“Dạ dạ.” Hai cô gái gật đầu liên tục.
Bỗng nhiên, Thịnh Bắc Tề có điện thoại, sau đó xin lỗi với mọi người: “Có khách rất quan trọng đến đây, tôi phải đi ra ngoài.”
“Chúng ta cùng nhau đi xuống đi.” Thích Hán Lương nói.
Kịch bản đã xem, thứ cần biết, tất cả mọi người đều đã biết, song phương đều đạt đến thỏa thuận, đi thang máy trở lại lầu 3, đoàn người lại trở về
tiệc rượu một lần nữa.
“Ai da, Tạ phu nhân, Tạ thiếu gia, không
có đón tiếp từ xa, không có đón tiếp từ xa!” Thịnh Bắc Tề vội vàng đi về phía hai người đang bị người ta bao vây đứng giữa tiệc rượu.
Khi Tạ Hải Nhạc nghe thấy Thịnh Bắc Tề gọi “Tạ phu nhân” và “Tạ thiếu gia”, giật bắn cả người, khi nàng tập trung nhìn lại, không phải mẹ nàng với
Tạ Thư Dật thì còn ai?! Nàng sợ tới mức lòng bàn tay cũng gần lạnh như
băng!
Nên nhớ rằng, lúc đó khi gọi điện cho mẹ với Tạ Thư Dật
nàng luôn miệng nói là đi sinh nhật bạn cùng lớp, thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện hai người họ sẽ xuất hiện ở tiệc kỉ niệm sinh nhật Thịnh Đạt Hoa!
“Nhã Nghiên, chết mình rồi! Chết mình rồi!” Hải Nhạc nói với Nhã Nghiên bên cạnh.
“Sao thế?” Nhã Nghiên hỏi.
Hải Nhạc hất hất cằm về phía trước, Nhã Nghiên cũng thiếu chút nữa giật mình la lên.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Thảm rồi, mình sợ cha mình cũng tới mất,
tại sao lại không nghĩ tới chuyện bọn họ có thể cũng sẽ xuất hiện ở chỗ
này chứ?” Nhã Nghiên cũng gấp đến mức xoay vòng vòng.
Thích Hán Lương cũng thấy, nhưng, hắn cũng không nói gì, muốn nhìn xem rốt cuộc cô bé này sẽ xử lí như thế nào.
“Chúng ta chạy ra nhanh lên, nếu như bị mẹ mình với người kia nhìn thấy, mình
chắc chắn sẽ chết rất rất thảm cho coi!” Hải Nhạc liên tục kêu khổ.
“Lúc này không đi, còn đợi khi nào?” Nhã Nghiên đồng ý.
“Vậy, tôi cùng đi với các em đi.” Thích Hán Lương nói.
Mẹ Hải Nhạc đã có mặt, hắn cũng không dám khinh suất.
Ba người đang muốn rời đi thần không biết quỷ không hay, bỗng nhiên, sau
lưng truyền đến một thanh âm lạnh lùng: “Tạ Hải Nhạc, tiệc kỉ niệm sinh
nhật Thịnh Đạt Hoa chính là tiệc sinh nhật bạn cùng lớp mà em nói sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT