Tạ Hải Nhạc giật hết cả mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên ngay trong xe.
Hắn, rốt cuộc là có ý gì đây a? Chẳng lẽ, cứng rắn không thành, lại muốn đổi sang mềm dẻo bắt đầu cái thứ mà hắn gọi là trò chơi sao?
“Đến một lần nữa? Làm sao đến đây? Làm cho thời gian quay ngược?” Tạ Hải Nhạc hỏi mỉa mai.
Tạ Thư Dật nhất thời mím môi thật chặt, nàng, vẫn cứ không muốn nhận hắn.
“Hải Nhạc.” Hắn đau đớn bật ra một tiếng, hắn thật sự có cảm giác bị
thất bại rất nặng nề.
“Em, em nói, em khao khát có một thằng con
trai, đối tốt với em, dịu dàng với em, đối với em cái gì cái gì nữa, còn giúp em thoát khỏi sự đau khổ tôi mang lại cho em, thằng con trai này,
không thể là tôi sao? Những đau khổ kia, là do tôi tạo nên, bây giờ đây, lại để tôi đến vuốt lên không tốt sao? Hải Nhạc, cho tôi một cơ hội, để tôi làm người con trai đó được không?” Tạ Thư Dật dùng giọng nói yếu ớt gần như sắp tắt tiếng hỏi Hải Nhạc.
Hải Nhạc sửng sốt, thật không ngờ “đến một lần nữa” của hắn là mang ý này.
Nàng cắn cắn môi nói: “Tạ Thư Dật, tôi hiểu anh rất rõ, thôi đi, đừng nghĩ
chơi trò gì mới nữa, trước kia anh thế nào, bây giờ anh cứ thế ấy là
được, tôi đã mệt muốn chết rồi, nói cái gì tôi không phải em gái của
anh, tôi là phụ nữ của anh gì đó đó… đừng nói nữa, bây giờ, tôi thật sự
không muốn chơi tiếp với anh, anh cũng tiết kiệm thời gian quý báu đi,
không cần lãng phí vắt óc tìm mưu kế trên người tôi.”
Hải Nhạc mặc dù hơi nhẹ giọng, nhưng, trong giọng nói lại có chút cay đắng nhàn nhạt và sự kiên quyết.
Tạ Thư Dật không khỏi bi ai trong lòng, chẳng lẽ, hắn chính là thằng nhóc
gọi “sói đến đấy” trong truyện ngụ ngôn đấy ư? Khi hắn nói ra lời trái
tim chân thành nhất, nàng cũng không bằng lòng tin tưởng hắn nữa?
“Không, cho dù em không muốn nghe, tôi vẫn cứ muốn nói, em là của tôi, em vốn
chính là của tôi! Nhưng mà, tôi muốn được cố gắng một lần, cho em quen
biết tôi lại một lần nữa, Hải Nhạc, đừng cự tuyệt thẳng thừng như vậy có được không? Cho tôi một cơ hội cũng không được sao?” Tạ Thư Dật nói
thử.
“Cơ hội gì? Anh muốn tôi cho anh cơ hội gì? Sao tôi có thể
nói không với anh được cơ chứ? Nếu tôi nghĩ sẽ cự tuyệt anh, anh sẽ làm
gì tôi đây?” Tạ Hải Nhạc vẫn thản nhiên mỉa mai như trước.
Lòng thất bại của Tạ Thư Dật, lại bị giọng điệu của nàng đốt lên lửa giận.
Hắn rốt cuộc không tài nào nhịn được nhịn cái loại giọng nói giễu cợt này
của nàng, nàng đang nghĩ Hứa Chí Ngạn cũng thích nàng đúng không? Có Hứa Chí Ngạn làm chỗ dựa rồi, cho nên, bây giờ cũng có can đảm dám chống
đối hắn?
Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dật gần như gầm như sấm: “Tạ Hải
Nhạc! Em thật quá đáng! Tôi cũng không để ý chuyện Hứa Chí Ngạn hôn em!
Em liền cho là tôi sẽ không làm gì được em phải không? Được rồi, em cự
tuyệt đi, em không cho đi! Tôi cho em biết, cự tuyệt không có hiệu quả!
Không cho, cũng phải cho! Tóm lại, tôi đã quyết định từ lâu rồi, tôi sẽ
làm như vậy, tôi sẽ làm cho em xem!” Hải Nhạc khiếp sợ nhìn hắn, rụt cổ, cúi đầu. (mệt hai người này ghê luôn ta ơi =.=”)
Hắn, làm sao có thể vì nàng mà thay đổi chứ? Hắn vẫn là hắn, là cái người bá đạo đến
không thể nói lý lúc nào cũng hung với nàng, hung đến mức chân nàng phát run, là Tạ gia đại thiếu gia. “Anh đã quyết định từ lâu, anh còn hỏi
tôi, muốn tôi cho anh một cơ hội làm gì? Anh đây không phải dư hơi hay
sao?” Trong lòng nàng đột nhiên lại trào ra một loại cảm giác bất lực,
nàng, vẫn mãi là một nắm bột nhão trong bàn tay hắn, muốn làm hình gì,
thì nặn thành hình đó, trước kia là như vậy, bây giờ vẫn cứ là như vậy,
sau này, hẳn là cũng còn có thể sẽ như vậy. “Tôi…” Tạ Thư Dật không nói
gì được nữa, đúng vậy, hắn lại đang bức ép nàng, nhưng, không dùng biện
pháp này, nàng chắc chắn sẽ không nghe theo hắn! Phải chờ tới khi nào
thì nàng mới có thể cam tâm tình nguyện nghe theo hắn đây?
Hai người vẫn cứ căng thẳng về đến trong nhà, Hải Nhạc mới phát hiện cha và mẹ vốn cũng chưa về nhà.
“Không phải anh nói cha mẹ nhờ anh tới đón tôi sao?” Tạ Hải Nhạc không vui nói.
“Tôi không nói như vậy, em sẽ về nhà à?” Tạ Thư Dật cũng hừ lạnh một tiếng.
Hải Nhạc không khỏi tức giận liếc hắn một cái như muốn khoét một lỗ trên
người: “Nói dối cho lắm vào, cẩn thận sau này lỗ mũi của anh càng ngày
càng dài…” Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy Hải Hoan đang đứng ở trên lầu nhìn hai người bọn họ, không khỏi lập tức quăng Tạ Thư Dật ra sau, chạy lên
trên lầu: “Chị hai, không phải chị nói tối nay có hẹn với bạn mà? Sao
tối nay lại về sớm như vậy a?”
Hải Hoan nhìn Tạ Thư Dật dưới lầu một cái, nói: “À, kỳ thật cũng không có gì vui hết, có mất đứa không đi, cho nên chị về nhà.”
“Ồ, hôm nay em cũng đi qua nhà bạn chơi, bọn em tự nướng đồ ăn, vui ơi là vui í.” Hải Nhạc nói.
Tạ Thư Dật đứng ở dưới lầu, trong lòng rất không vui, nàng vừa thấy đến
chị, lập tức quăng hắn mất tiêu! Hắn cũng bước từ từ lên lầu, Trì Hải
Hoan nghênh đón, cười nói với Tạ Thư Dật: “Anh Thư Dật, anh về rồi à?”
“Ừ.” Tạ Thư Dật tránh khỏi nàng không lộ chút dấu vết, thản nhiên đáp một câu.
Hắn đứng ở trước mặt Hải Nhạc, nói với nàng: “Đến phòng anh.”
“Em… không đi, em mệt lắm, em buồn ngủ.” Hải Nhạc từ chối thẳng thừng.
Có chị hai ở đây, hắn không thể một tay kéo nàng vào trong phòng hắn chứ? Hừ hừ.
Tạ Thư Dật thất vọng nhìn nàng, giống như đang đợi nàng rút lại lời nói
trước đó, Hải Nhạc lại kéo chị hai vào phòng ngủ của nàng, ném Tạ Thư
Dật một mình trên hành lang.
Tạ Thư Dật cúi đầu cô đơn, hắn phải
làm như thế nào a? Bây giờ, hắn không muốn giống như trước kia ép buộc
nàng nữa, nhưng mà, không ép buộc nàng, nàng lại không thèm để hắn vào
mắt a! Phải làm sao bây giờ đây?
Chờ đến đêm khuya, Tạ Thư Dật lặng lẽ trèo qua ban công phòng Hải Nhạc, nàng không qua chỗ của hắn, vậy hắn sẽ tìm nàng.
Khi hắn nhìn thấy dung nhan say ngủ của Hải Nhạc, hắn không nhịn được đưa
tay khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, cũng vụng trộm thơm trên mặt nàng một
cái, sau đó, nhẹ giọng gọi nàng: “Hải Nhạc, Hải Nhạc.”
Tạ Hải
Nhạc đang ngủ mơ mơ màng màng, bị hắn gọi tỉnh lại, sau đó, nàng mở mắt
thấy là Tạ Thư Dật, sợ tới mức hai mắt trợn trừng.
“Anh… anh tới làm gì?” Nàng không ngừng liên tục lùi vào góc giường.
“Em sợ hãi như vậy làm gì? Yên tâm đi, bây giờ tôi không có hứng thú với em.” Tạ Thư Dật tức giận trừng nàng một cái.
Hắn đem hộp quà cao gần bằng hắn giấu sau lưng ra, đưa cho Tạ Hải Nhạc:
“Cho em.” Hải Nhạc chỉ có thể đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn lướt qua,
không khỏi lộ ra nụ cười ngạc nhiên.
“Cái này, là Hello Kitty với bạn trai của nó Daniel Starr! Không phải người ta nói, nó không còn sản xuất nữa sao? Làm sao anh có được?”
Tạ Thư Dật mỉm cười, hắn
biết chắc sẽ không mua sai, trước kia, hắn nhớ rõ mình từng làm hư một
con búp bê vải như vậy của nàng, sau đó ba hắn lại mua về một con đền
cho nàng, nhưng, sau nàng lại không ôm con búp bê kia nữa, kỳ thật,
trong lòng hắn vẫn còn chút áy náy, lần này đi Nhật Bản, trực tiếp chạy
đến công ty Sanrio, trả giá đắt mua được Hello Kitty và bạn trai của nó, chỉ vì muốn tặng cho nàng, xem có thể cởi bỏ khúc mắc năm đó của nàng
không.
Hắn cũng hơi thẹn thùng nói: “Trước kia, tôi từng làm hư
một con búp bê của em, bây giờ tôi đền lại cho em, đền một tặng một,
ngoài ra còn có bạn trai của nó nữa.”
Hải Nhạc ôm con Hello Kitty thật to kia vào lòng, dùng sức hôn lên mặt nó.
“Cám ơn anh.” Tạ Hải Nhạc hạnh phúc nói với Tạ Thư Dật, “Tôi còn nghĩ rằng,
anh sẽ không thèm nhớ trước kia anh từng làm hư con búp bê tôi yêu nhất
đâu.”
“Thế… huề nhau được chưa?” Tạ Thư Dật hỏi.
Hải Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nói với Tạ Thư Dật: “Nể mặt anh làm hư một cái bồi thường một đôi, huề nhau đi.”
“Thế… có thể yêu cầu báo đáp không?” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc tựa người vào con búp bê ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi hắn: “Không phải nói huề nhau sao, sao lại còn muốn báo đáp?”
“Cái này không còn xuất bản nữa đó, tôi phải tìm thật sự rất vất vả a.” Tạ Thư Dật vẻ mặt đau khổ.
“Thế… anh muốn báo đáp cái gì?” Hải Nhạc hỏi.
Tạ Thư Dật ngồi xuống bên mép giường, chỉ chỉ mặt mình. (lưu manh :])
Mặt Hải Nhạc “bùm” một cái lập tức đỏ ửng, hắn muốn nàng hôn hắn sao?
“Có thể đổi cái khác không?” Nàng sẽ không làm như vậy đâu.
Tạ Thư Dật hơi thất vọng, nàng vẫn bài xích hắn a, lòng của nàng, có phải
đang ở trên người Hứa Chí Ngạn chăng? “Thôi, em không muốn, thì thôi
vậy.” Tạ Thư Dật có chút bị thương, “Cho dù là anh trai đi nữa, em gái
cũng có thể hôn mặt anh trai mà?”
“Làm sao mà được?” Tạ Hải Nhạc nghi ngờ hỏi.
“Ở nước ngoài á hả, hôn hai má là phép chào hỏi kính trọng nữa kìa, huống
hồ gì tôi còn là anh trai em.” Tạ Thư Dật nói đầy ủy khuất. Thấy hắn nói đáng thương như vậy, lòng Tạ Hải Nhạc đột nhiên mềm nhũn, nàng dùng tốc độ ánh sáng hôn trên mặt hắn một chút, sau đó lùi lại.
“Được chưa?” Nàng hồng mặt hỏi hắn.
Thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng, lòng Tạ Thư Dật sóng dâng cuồn cuộn, thật
muốn ôm nàng thật chặt vào trong ngực mà cho nàng một cái hôn nồng cháy, nhưng, hắn đột nhiên không dám, sợ rằng đến lúc đó nàng lại cho là hắn
đang ép buộc nàng.
Hắn bỗng đứng lên, vội vàng nói với Hải Nhạc: “Nếu em thích thì tốt rồi, tôi cũng phải đi rồi, em đi ngủ đi.”
Sau đó, vọt ra khỏi gian phòng của nàng.
Nhìn hai con búp bê không còn sản xuất nữa, trong lòng Tạ Hải Nhạc đột nhiên dâng lên một cảm giác rất ngọt ngào.
Nàng thật đúng là không ngờ tên hỗn đản này sẽ mua búp bê cho nàng, hơn nữa
còn là cái đã hết sản xuất. Hắn thật sự muốn lấy lòng nàng sao? Thế sao
lại quay sang đòi nàng báo đáp chứ? Hỗn đản! Tạ Hải Nhạc ôm con búp bê
vào lòng, mặt đỏ hồng giống như một trái đào chín mọng.
Tạ Thư
Dật quả nhiên nói được là làm được, đối với nàng cực tốt, vô cùng dịu
dàng, thậm chí nàng muốn thử hắn, đặt ra nhiều cái yêu cầu rất vô lý,
chẳng hạn như, có một lần đã muộn, nàng nói với hắn, nàng rất muốn ăn
pudding sữa của một quán trên đường Trung Sơn, nghĩ lại có vài quán bán
pudding sữa, đều phải đặt trước mới có đó nha, hơn nữa, đã trễ thế này,
làm sao có thể có chứ? Nhưng mà, hắn vẫn ngu ngốc lái xe đi ra ngoài,
một hồi sau, Hải Nhạc đã cho là hắn đi ra ngoài không phải vì mua
pudding sữa cho nàng, nàng cũng đi ngủ rồi, sau đó, lại bị hắn mò vào
chăn kéo ra, đút vào tận miệng, vậy mà đúng thật là pudding sữa chính
hiệu của quán đó! Một giây này, nàng không phải là không cảm động.
Pudding sữa
“Anh làm như thế nào thế? Làm sao bọn hỏ có thể nửa đêm đi làm cái này cho
anh a? Tôi cũng chỉ nói chơi vậy thôi, anh thật là khờ, làm sao anh có
thể thật sự chạy đi mua chứ? Thật ra ngày mai anh đi cũng không muộn
mà.”
“Nhưng em nói với tôi mà, tối nay em đã muốn ăn a.” Tạ Thư Dật ủy khuất. (dễ thương quá aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa)
Tạ Hải Nhạc bị bộ dạng buồn cười của hắn chọc phì cười, cười đến nước mắt
cũng chảy ra, xem như là cười đi, kỳ thật, trong lòng nàng cũng rất muốn khóc, giờ đây, vì sao lại tốt với nàng như vậy a? Hại nàng cảm thấy cảm động quá, khó trách nữ diễn viên phim truyền hình, luôn bị loại đàn ông hư tình giả ý này mê hoặc, Tạ Hải Nhạc nàng, không chừng cũng sắp trở
thành một thành viên nữa rồi.
Vừa ăn pudding, vừa hỏi Tạ Thư Dật: “Tạ Thư Dật, chỉ cần tôi đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần anh có thể làm
được, anh thật sự sẽ làm tất cả sao?”
Tạ Thư Dật nhìn thẳng vào
mắt nàng, nói: “Chỉ cần có thể san bằng những tổn thương tôi từng làm
với em, tôi thật sự bằng lòng vì em làm tất cả.”
Đến cuối, Tạ Hải Nhạc không dám đối diện với ánh mắt của hắn nữa, ánh mắt của hắn, phảng phất như là hai cái lỗ đen hút linh hồn con người, nàng thật sự sợ rằng mình chỉ cần sơ sẩy một cái là linh hồn lập tức sẽ bị hắn hút đi mất.
Tóm lại, sự thay đổi vĩ đại của Tạ Thư Dật, tuy lúc đầu Tạ Hải Nhạc có chút không quen, nhưng sau đó, vẫn vô cùng hưởng thụ, để xem hắn có thể kiên trì được bao lâu đi, nàng nghĩ thầm như vậy.
“Tin hot tin hot,
tin hot tin hot! Nghe nói, công ty Dove muốn quay quảng cáo cho loại
chocolate vị mới mới được nghiên cứu sản xuất của bọn họ, chọn diễn viên nữa ở châu Á, nghe nói, muốn đến các trường đại học lớn chọn diễn viên, muốn tìm ra nữ sinh đẹp nhất trong sáng nhất với nam sinh đẹp trai nhất dữ dội nhất để quay quảng cáo này a! Trời aơi! Thật là may quá, không
biết có thể đến Năm Châu bọn mình chọn không nữa!”
Dove chocolate
“Không thể nào? Bạn nghe tin này ở đâu a?”
“Đúng đó? Nghe ở đâu ra a?”
Cô gái bất ngờ nói một cách thần bí: “Nói cho mấy bạn biết, bởi vì, em vợ
của nhà em vợ của cậu mình, là tổng đại lý của Dove a, mình đương nhiên
phải biết rồi, ai, người ta muốn chọn diễn viên, bằng không, mình đã
trực tiếp nói với cậu đề cử mình rồi còn gì?”
“Nói vậy là thiệt hả?”
“Thiệt, thiệt sự là thiệt! Ngẫm lại đi, Năm Châu bọn mình được xưng là học viện hoàng gia có nhiều mỹ nữ soái ca nhất trong tất cả các trường đại học,
làm sao họ có thể không đổ vào trường bọn mình đây a?” Cô gái nói.
“Wow, đúng là một cơ hội một bước thành sao cực kì tốt a! Không biết ai sẽ
được chọn trúng a? Nghĩ thì cũng vui đấy, nhưng mà, trường bọn mình ai
mà xinh xắn đẹp trai, trong nhà đều rất giàu rồi, bọn họ hoàn toàn không cần phải tự lăng xê mình đâu.”
“Ai da, bạn cũng không biết,
trong nhà Dương Vân Vân kia có tiền đấy, không phải cũng đi đóng quảng
cáo mà trở thành ngôi sao quảng cáo hàng đầu hay sao? Nhà Quan Dĩnh cũng là danh gia có tiền, không phải chị ấy cũng ra đóng phim TV? Hai chị em Hà Siêu Quỳnh Hà Siêu Nghi này, con gái Thánh Bài này, không phải cũng
lặn lộn ra giới giải trí đó sao? Đối với bọn họ mà nói, chỉ là thú vui
mà thôi, nói không chừng, mấy người tuyển diễn viên thật sự sẽ chọn đến
trường chúng ta, đến lúc đó, mình nghĩ, trong nhà cũng có tiền, vạn nhất bị chọn trúng, cũng có thể dùng điều này rèn luyện khả năng của mình
mà!”
“Ừ, nói cũng đúng.”
“Vậy bạn nói xem, ai có cơ hội sẽ bị chọn trúng nhất?”
“Đương nhiên là tứ đại hoa hậu giảng đường rồi!”
“Cũng không chắc đâu nha, kỳ thật, mình cảm thấy có người còn đẹp hơn cả tứ
đại hoa hậu giảng đường nữa kìa, tỷ như, Hải Nhạc, còn cả Nhã Nghiên
nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT