“Còn làm sao nữa? Salad thôi!” Hải Hoan ngả ra phía sau, thoải mái nằm ở trên giường Hải Nhạc.
“Rau trộn? Salad là sao?” Hải Nhạc tò mò hỏi.
“Có nghĩa là một cước đá hắn văng ra la, vừa ra tới cửa, chị liền nói với
thằng đó, chị không có chuyện mà đi thích hắn đâu, cái lựa chọn kia, là
chính bản thân hắn lựa chọn, không liên quan gì đến chị, lúc nãy chị
cũng không có nói sẽ thích hắn.” Hải Hoan nói.
“Một cước đá văng ra?” Hải Nhạc trợn tròn mắt.
“Không đá văng ra, chẳng lẽ, chị còn phải nhận hắn a? Hắn cũng không xem thử
bây giờ chị có thân phận gì, chị làm sao có thể để cho hắn làm bạn trai
của chị chứ? Hắn không xứng.” Hải Hoan hừ lạnh vài tiếng.
Hải Nhạc lúng túng nhìn chị mình, không biết tại sao, mùi hạt dẻ vừa ăn trong miệng, tự nhiên trở nên nhạt hẳn.
“Chị, vậy… cậu ta tội nghiệp quá, hắn từ bỏ bạn gái của hắn, kết quả, chị lại chỉ đùa giỡn hắn mà thôi, em cảm thấy, cậu ta thật tội nghiệp.” Hải
Nhạc thầm tội nghiệp cậu bạn làm vật hi sinh kia.
Hải Hoan quăng
một cái trợn mắt cho Hải Nhạc, nói: “Em yêu, lòng thương hại của em đừng có lố ra thế chứ? Cái loại người này, có cái gì đáng mà tội nghiệp,
không phải chỉ là một thằng con trai đứng núi này trông núi nọ thôi sao! Loại con trai này, đơn giản chỉ là một tí dụ dỗ nhỏ nhỏ, lập tức liền
vứt bỏ bạn gái của mình, có thể đáng cho em đi tội nghiệp hay không?”
Hải Nhạc trở nên im lặng.
“Được rồi, chị hơi mệt, chị muốn đi tắm rửa ngủ, em cũng đi ngủ sớm đi.” Hải
Hoan đứng dậy, “Hôm nay thật là một ngày hạnh phúc!”
Hải Nhạc nhìn chị rời khỏi gian phòng của mình, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Chị mình làm như vậy, có đúng không?
***
Tạ Thư Dật cũng không biết mình đã uống mấy chai, nhưng mà, vẫn không gây tê được cơn đau trong lòng hắn.
Bỗng nhiên, cửa phòng VIP bị gõ vang, sau đó, đi tới một cô gái có vòng eo
như rắn, khi nàng nhìn thấy Tạ Thư Dật, đờ người há to miệng, lại đột
nhiên, nàng hồi phục thái độ bình thường, tựa sát lại trên người Tạ Thư
Dật ve vãn, một bàn tay, cũng sờ lên gương mặt tuấn tú của Tạ Thư Dật.
“Thật không ngờ anh lại đẹp trai như vậy a.” Nàng không nhịn được khen ngợi,
“Em tưởng là sao kim nào lại đến Dạ Chi Hoàng Triều này tìm vui cơ, chỉ
có điều, em biết bình thường sao lớn sẽ không thiếu đàn bà, bên người
luôn có một bó vệ tinh to khiếp, ha ha, thế, anh là ai đây?”
“Cô chính là hoa khôi của Dạ Chi Hoàng Triều?” Tạ Thư Dật lạnh lùng hỏi.
Cô gái cười duyên một chút gật đầu.
“Bao nhiêu tuổi?”
“Em… hai mươi.” Nữ nhân ngọt ngào đáng yêu trả lời.
“Sao? Vậy cô hẳn là rất biết cách hầu hạ đàn ông phải không?” Tạ Thư Dật hỏi nàng.
“Chuyện đó là đương nhiên.” Nữ nhân quyến rũ gật đầu, sau đó vươn tay, cởi bỏ
cổ áo của hắn, lại cởi bỏ thêm vài khuy áo của hắn, sau đó, từ từ sờ
xuống hướng cơ ngực của hắn, sau đó, vòng eo như rắn, cũng chầm chậm kề
sát lại gần hắn, như có như không ma sát lồng ngực hắn.
Tạ Thư
Dật gắng gượng ngồi về lại trên sô pha, đưa rượu brandy trong tay lên
uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt cái ly có chân dài lên trên bàn trà,
nhắm mắt lại, để mặc cho tay của cô gái kia di chuyễn trên người hắn.
Cô gái thấy hắn vẫn không có phản ứng, môi của nàng, từ từ tiến gần về
phía lồng ngực Tạ Thư Dật, để lại từng chuỗi mút hôn ở trên ngực hắn,
sau đó, từ từ hôn qua trên mặt, từ trên trán chậm rãi chuyển qua chóp
mũi, đang muốn rơi xuống trên môi hắn, Tạ Thư Dật theo phản xạ xoay mặt
qua tránh, sau đó đẩy nàng ra.
Cô gái kinh ngạc ngã ngồi trên mặt đất.
Tạ Thư Dật nghĩ nghĩ, đưa tay kéo nàng lên tiếp: “Cô có thể tiếp tục.”
Cô gái thấy hắn nói như vậy, thuận thế liền mượn lực ngồi ở trên đùi Tạ Thư Dật, tay cũng tiếp tục di chuyển làm càn.
Cuối cùng, tay của nàng, từ từ trượt đến cởi thắt lưng của hắn.
Tạ Thư Dật hít sâu một hơi, vẫn đẩy nàng ra, đứng dậy rời phòng.
Hắn lái xe đến bờ sông, mở cửa xe, tà tà dựa vào trên xe, đốt một điếu thuốc.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la treo đầy sao, nhả ra một vòng khói thật to.
Ngay cả hoa khôi liên tục của Dạ Chi Hoàng Triều, cũng không thể khơi dậy nổi hứng thú của hắn.
Theo lý mà nói, hắn cũng không có trong sáng như thế.
Nhưng mà, hắn đúng là đã làm một chuyện chưa bao giờ biết làm trước đây, hắn đẩy ra một cô gái cố gắng làm hắn vui vẻ.
Gió lạnh thổi tới từng đợt, mà lại không thổi tắt ngọn lửa thống khổ nơi đáy lòng của hắn.
Phải làm như thế nào đây? Rốt cuộc hắn phải làm như thế nào?
Nàng thích người khác! Thích người khác!
Tạ Thư Dật vứt bỏ tàn thuốc, xoay người nện từng quyền từng quyền vào trên thân xe, thẳng đến khi phía trên in ra vết máu loang lổ, đến cuối cùng, hắn như một con thú khốn khổ từ từ trượt xuống ngồi dưới đất, dùng hết
sức ôm đầu mình.
“Tạ Hải Nhạc, Tạ Hải Nhạc, Hải Nhạc, Hải Nhạc,
Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc…” Hắn không tự chủ được gào lên cái tên
này ở trong lòng.
Nàng thích người khác, ngay khi hắn phát hiện ra mình đã yêu nàng!
Hắn luôn luôn ở bên cạnh nàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày nàng cũng sẽ thích một đứa con trai!
Nước mắt, cũng không thể khống chế dậy lên trong mắt hắn.
Cuối cùng hắn cũng nếm được mùi vị yêu một người, nhưng, đồng thời hắn cũng nếm được mùi vị thất tình!
“Hải Nhạc, Hải Nhạc, tôi phải làm sao đây? Đối với em, tôi cần phải làm sao?” Đáy lòng của hắn, đang đau đớn kêu gào.
Hắn cần bình tĩnh, cần bình tĩnh, có phải nên nhận lời mời của Đế Uy, đi
cùng hắn qua Nhật Bản một chuyến? Đến lúc đó có lẽ hắn cũng đã tỉnh táo
lại rồi?
Một hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh trở lại, cũng nên về nhà.
Hắn ngồi vào trong xe, khởi động xe lên đường trở về nhà.
Đã vài ngày Tạ Hải Nhạc đều không nhìn thấy Tạ Thư Dật, nghe bố mẹ nói mới biết được, hắn và Đế Uy cùng đi Nhật Bản, cùng đi giải quyết công việc
làm ăn của gia đình Đế Uy bên kia.
Từ trước đến nay Tạ Thư Dật
chưa từng rời đi quá lâu như vậy, bình thường thấy hắn lúc ẩn lúc hiện
trước mặt mình (làm như ma không bằng aaaa), nay đột nhiên không nhìn
thấy hắn, Hải Nhạc lại cảm thấy mình có chút không quen. (chậc, có nguy
cơ *cười gian*)
Đi ra ngoài cũng tốt, nàng có thể thanh tĩnh một
lát, chỉ là, trong lòng vẫn có chút buồn buồn, hắn vì nàng nói thích Hứa Chí Ngạn, bị tổn thương, mới muốn đi Nhật Bản đấy sao?
Mà Nhã
Nghiên, thấy nàng luôn một bộ đờ đẫn, liền mời nàng đến nhà cô ấy chơi,
làm BBQ gia đình, Hải Nhạc cũng gọi điện về nhà, trực tiếp theo bọn họ
Nhã Nghiên về nhà.
Nói là BBQ, kỳ thật, cũng chỉ là hai anh em
Nhã Nghiên cùng với nàng là ba người, ba người đều tự tay mình nướng đồ
ăn mình thích, Hải Nhạc vẫn chưa từng có nướng đồ ăn ở nhà, cảm thấy mới lạ, cũng buông mớ tâm sự bòng bong trong lòng xuống.
Cuối cùng,
Nhã Nghiên nhận một cú điện thoại, đi ra ngoài, chỉ còn lại Hải Nhạc với Hứa Chí Ngạn, không có Nhã Nghiên, Hải Nhạc vốn cũng không nói gì nhiều lắm, lại trở về “trạng thái tĩnh”.
“Hải Nhạc, anh của em hẳn là trong vòng vài ngày này sẽ về nhà phải không?” Hứa Chí Ngạn mở miệng hỏi nàng.
“Không biết, không biết khi nào thì anh ấy về nhà.” Hải Nhạc thờ ơ trả lời.
Đã gần một tuần lễ, cũng không hề nghe bố nói khi nào hắn về nhà, không
biết một tuần bài vở học hành này của hắn, sẽ phải đào ở đâu ra đây.
Hứa Chí Ngạn do dự một chút, hỏi: “Hải Nhạc, trong lòng em… có thích ai chăng?”
“Hả?” Hải Nhạc không ngờ Hứa Chí Ngạn đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này, nhất thời, không kịp phản ứng.
“Hải Nhạc, em đã có người thương hay chưa?” Hứa Chí Ngạn mặt đỏ hồng, tiếp tục hỏi nàng.
Hải Nhạc trực tiếp lắc đầu: “Không có đâu, bây giờ nhiệm vụ đầu tiên của em là học tập, tình cảm, với em mà nói là quá sớm.”
Hứa Chí Ngạn vừa mừng vừa sợ, hắn không có kính mắt hỗ trợ, cuối cùng, rốt
cuộc cũng cố lấy dũng khí nói: “Hải Nhạc, nếu vậy, em cảm thấy anh như
thế nào? Chúng ta đi làm quen đi!”
Hải Nhạc trực tiếp phun hết cá mực trong miệng ra ngoài. (:]])
[AMCC] Chánh văn : Không có làm phiền hai người chứ?
Bởi vì Hứa Chí Ngạn nói thật sự quá đột ngột, nàng bị thức ăn trong miệng làm nghẹn, không ngừng ho khan.
Hứa Chí Ngạn vội vàng đưa cho nàng một ly nước, Hải Nhạc đưa tay nhận lấy, uống một ngụm.
Sau đó, nói với Hứa Chí Ngạn vẫn đang “thẹn thùng”: “Anh Chí Ngạn, em… em
còn… còn nhỏ, em không nghĩ còn nhỏ như vậy đã quen với con trai.”
Nàng lúng túng cũng không biết mình phải nói gì mới đúng.
Hứa Chí Ngạn vốn tràn đầy hi vọng, nghe nàng nói như vậy, ánh sáng trong
mắt mờ đi, nhưng lập tức, hắn nói với Hải Nhạc: “Không sao đâu, nếu em
thấy em còn nhỏ, anh có thể chờ em.”
Hắn ngập ngừng một chút, nói thêm: “Vã lại, cha mẹ hai bên chúng ta, đều rất hoan nghênh chúng ta ở
chung một chỗ, Hải Nhạc, nếu chúng ta quen nhau, có thể lập tức được cha mẹ chúc phúc.”
Hải Nhạc cảm thấy nói đề tài này, nàng đúng là
không ứng phó nổi, nàng… không muốn tiếp tục đề tài này cùng Hứa Chí
Ngạn nữa, Nhã Nghiên đâu? Nhã Nghiên đi đâu rồi? Vì sao còn chưa về?
Nàng đành phải mượn cớ nói với Hứa Chí Ngạn: “Anh Chí Ngạn, em đi tìm Nhã Nghiên.”
Nói xong, nàng vội vàng xoay người, ngay lúc sắp đi khỏi chỗ đó, khi bước
vào đường mòn đá cuội ngang bãi cỏ qua nhà họ Tạ, chân nàng bị vấp một
cái, “ai da” một tiếng liền chuẩn bị ôm hôn mặt đường.
“Cẩn thận!” Hứa Chí Ngạn nhanh tay lẹ mắt ôm eo Hải Nhạc, kéo nàng vào trong ngực của mình.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, huống hồ lại là người mình thích, tim Hứa Chí Ngạn cứ “bình bịch” chực nhảy ra ngoài.
Mà Hải Nhạc cũng kinh ngạc nhìn Hứa Chí Ngạn, sau đó lên tiếng: “Cám ơn anh Chí Ngạn.”
Nàng ngồi trong lòng hắn định đứng thẳng dậy, nhưng Hứa Chí Ngạn lại không buông tay mình ra, vẫn đặt trên bờ eo nàng như cũ.
Hải Nhạc dùng sức đẩy hắn, nhưng, Hứa Chí Ngạn cũng không buông nàng ra.
“Hải Nhạc!” Hắn run rẩy gọi nàng một tiếng, sau đó, đầu của hắn, từ từ thấp xuống người Hải Nhạc.
Hải Nhạc bị dọa hết hồn, nàng chợt nghiêng mặt qua, môi Hứa Chí Ngạn, cứ theo đà rơi trên mái tóc nàng.
“Hai người thật hăng hái!” Một giọng nói lạnh lùng truyền tới.
Hải Nhạc nghe thấy cái giọng nói kia, như nghe sét đánh ngang tai.
Mà Hứa Chí Ngạn cũng lập tức buông lỏng nàng ra.
Hải Nhạc dùng sức lùi lại, lập tức lùi xa Hứa Chí Ngạn vài bước, nàng không dám quay đầu lại, nàng đã nghe ra sự tức giận trong giọng nói của hắn.
“Thư Dật, không phải mày nói muốn đi Nhật Bản nửa tháng mới về đấy sao? Mới
một tuần, mày đã về rồi? Thế Đế Uy đâu?” Hứa Chí Ngạn lấp liếm hỏi.
“Cái chỗ quỷ sứ, không có gì chơi hết, nhàm chán như nhau, cho nên, tao về
đây trước, tao không có làm phiền hai người chứ?” Vẫn là giọng nói lạnh
tanh kia.
“Không có, không có, mày nói cái gì chứ.” Hứa Chí Ngạn
xấu hổ ho khan hai tiếng, cảm thấy mình thật đáng xấu hổ, lần đầu tiên
cả gan trộm hương, thật không ngờ lại bị Tạ Thư Dật thấy được, khụ khụ.
Hứa Nhã Nghiên đang đi chung với Tạ Thư Dật tới nói với Tạ Thư Dật: “Anh
Thư Dật, nói không chừng hai người chúng ta đúng là đã quấy rầy bọn họ
rồi đó, bằng không, em rút ra sớm làm gì, chính là không muốn làm bóng
đèn chen ngang hai người bọn họ còn gì, cũng tại anh tới đây, em cũng
chỉ có thể dày mặt đi với anh, anh không tin đi, đó, cho anh nhìn thấy
sẽ biết ngay chứ gì.”
Hứa Nhã Nghiên đã thầm kinh ngạc hoài nghi
anh hai nhà mình làm sao mà hành động nhanh nhẹn như vậy, mới trong chốc lát, đã ôm mỹ nhân vào trong ngực, đổ mồ hôi, nàng thật đúng là xem
thường anh hai rồi. Thế cũng tốt, nếu Hải Nhạc thích anh hai, nói không
chừng Tạ Thư Dật mà nhìn thấy tất cả, như vậy sẽ chết tâm với Tạ Hải
Nhạc cũng không chừng.
Tạ Thư Dật nhìn bóng lưng Tạ Hải Nhạc đang run nhè nhẹ đầy u ám, hai tay đã lặng lẽ nắm thành hai đấm.
Một tuần ở Nhật Bản, hắn đã thử quên nàng, muốn lau sạch bóng dáng nàng ở
trong đầu hắn, làm sao nghĩ được nó lại càng ngày càng rõ ràng, cho nên, nếu không thể quên được nàng, ngược lại càng nhớ nàng thêm điên cuồng,
nếu như thật sự đã yêu nàng, đã vậy, cứ thuận theo tự nhiên đi, cũng
không có gì cần phải trốn tránh, cho dù lòng của nàng, đã hoàn toàn dán
trên người Hứa Chí Ngạn đi nữa, hắn cũng tình nguyện thử một lần, một
lần nữa kéo lòng nàng trở về lại đây, sau đó, làm cho nàng yêu hắn! Sau
khi suy nghĩ kỹ càng, hắn báo Đế Uy một tiếng liền bay về, vừa về tới
nhà, vốn tưởng rằng có thể gặp nàng ngay, thật không ngờ, mẹ La nói cho
hắn biết, nàng đến Hứa gia rồi, vừa nghe thấy nàng đến Hứa gia, trong
lòng hắn lập tức quýnh lên, lại phóng như bay tới Hứa gia, sau đó, liền
nhìn được một màn hai người ôm nhau, hơn nữa, Hứa Chí Ngạn còn dám hôn
nàng! Trước mắt hắn như sắp tối sầm, hắn mới rời đi một tuần, thật không ngờ, nàng và Hứa Chí Ngạn, lại có thể phát triển đến trình đột ôm hôn
nhau! “Tạ Hải Nhạc, cha với mẹ nhờ anh tới đón em về nhà.” Hắn cố gắng
dằn cơn phẫn nộ dưới đáy lòng, làm như bình tĩnh nói với Hải Nhạc.
“Nha.” Hải Nhạc lập tức đáp lời, nói với Hứa Chí Ngạn: “Anh Chí Ngạn, em phải về nhà, cám ơn anh đã chiêu đãi em, cám ơn anh.”
“Không ở lại chơi sao? Sao anh Thư Dật vừa mới đến mà đã lập tức phải về nhà
rồi thế? Ngồi thêm chút nữa cũng không được sao?” Nhã Nghiên hơi thất
vọng.
“Không được, anh mới xuống máy bay, hơi mệt, đón nó về nhà xong, anh cũng phải nghỉ ngơi.” Tạ Thư Dật uyển chuyển hàm súc.
Nhã Nghiên không nhịn được kêu thất thanh: “Mới xuống máy bay? Anh lập tức tới thẳng đây đón Hải Nhạc?”
“Có gì không đúng sao?” Tạ Thư Dật nhíu mày.
“Không có, không có gì không đúng, chỉ là em cảm thấy anh thật sự quá thương Hải Nhạc thôi.” Nhã Nghiên không nhịn được nói.
Môi Tạ Thư Dật co giật vài cái, nhưng vẫn không nói lại gì với Nhã Nghiên, lại quay sang Hải Nhạc: “Đi thôi.”
Hải Nhạc ngoan ngoãn theo sau hắn, ngồi lên xe.
Nàng bất an ngồi trên xe, đứng ngồi không yên.
Mà ánh mắt Tạ Thư Dật, vẫn cứ nhìn thẳng băng về phía trước, giống như là rất không muốn mở miệng nói chuyện với nàng vậy.
Hải Nhạc chịu hết nổi bầu không khí yên lặng đến mức nghe được tiếng tim
đập trong xe rồi, nàng mở miệng muốn phá vỡ tình hình căng thẳng giữa
hai người: “Nhật Bản rất vui phải không?”
Thật lâu sau, Tạ Thư Dật mới mở miệng: “Mùa đông đến rồi, có gì mà vui chứ.”
“À.” Hải Nhạc không dám nói tiếp nữa.
“Như Shelly (1) có một kiệt tác truyền lại cho hậu thế rằng: ‘Nếu đông về,
xuân có ở sau chăng?’ Câu thơ này, thật sự cho tôi rất nhiều cảm xúc.”
Tạ Thư Dật đột nhiên lại nói.
“Ồ.” Hải Nhạc nói.
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, cũng rất cổ vũ lòng người.
“Ừ.”
“Tôi mang quà từ Nhật Bản về cho em.”
“Cám ơn.”
Một đoạn đối thoại vô vị, làm cho hai người lại tiếp tục trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Tạ Thư Dật đột nhiên hỏi: “Em và Hứa Chí Ngạn… hai người… đang quen nhau sao?”
Những lời này, hắn phải ôm ngực rất chặt, mới có dũng khí hỏi ra miệng những câu ấy.
Nàng không thể nào biết được, một giây khi nhìn thấy Hứa Chí Ngạn hôn nàng
kia, ngay cả thứ cảm giác mất đi toàn bộ thế giới hắn cũng có, biết rõ
bọn họ một kẻ tình chàng, một người ý thiếp, nhưng, hắn vẫn rất đau
lòng.
Người mà nàng yêu, tại sao không phải là hắn? Tại sao không phải là hắn?
Thân thể hắn, vì đau lòng, gần như sắp đè vào trên tay lái.
Tạ Hải Nhạc mâu thuẫn trong lòng, có nên mượn cơ hội này, thừa nhận nàng đang quen với Hứa Chí Ngạn trước hay không?
Nhưng mà, chạy ra khỏi miệng nàng lại thành: “Không có, không có nhanh đến vậy.”
Tạ Thư Dật chợt quay đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
Tạ Hải Nhạc kiên nhẫn nói: “Tôi… Mặc dù tôi có chút thích anh ấy, anh ấy… “ Hải Nhạc dừng một chút, nói, “Anh ấy cũng thích tôi, nhưng mà, tôi
không muốn nhanh như vậy đã quen nhau, tôi còn nhỏ, nhiệm vụ đầu tiên
của tôi là đi học, tôi nghĩ, anh ấy hẳn sẽ chờ tôi hai năm.”
Chỉ
có thể nói như vậy thôi, bằng không, nếu sau này phải đến mức diễn giả
thành thật với Hứa Chí Ngạn nữa, vậy cũng sẽ thảm cho coi.
Tạ Thư Dật nhẹ nhàng thở ra, hai năm, trong hai năm, có thể xảy ra rất nhiều thay đổi.
Sau khi hắn đã cân nhắc trong lòng thật lâu, cố lấy dũng khí nói với Hải
Nhạc: “Tạ Hải Nhạc, giả như, tôi muốn làm cho mọi thứ lại đến một lần
nữa, em có bằng lòng cho tôi một cơ hội không?”
(1) Shelly: đây là nhà thơ Percy Bysshe Shelley, một danh tác Anh nổi tiếng với rất nhiều bài thơ tình lãng mạn. Link Wiki.
Còn đây là bài thơ có câu thơ được trích ở trên: Nguồn thivien.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT