“Bằng cảm giác của tôi!” Hải Nhạc thật muốn thét to, nhưng thanh âm của nàng vẫn thật dè dặt.
“Cảm giác của cô? Cô cảm thấy cảm giác của cô đáng tin sao? Tốt nhất cô nên
chính miệng nói cho tôi biết, cô sẽ không tới gần hắn! Cũng sẽ không cho hắn có cơ hội tới gần cô!” Tạ Thư Dật âm trầm nói.
Nước mắt
khuất nhục lưu chuyển trong mắt Hải Nhạc, hắn buộc nàng thi vào Năm
Châu, không phải là muốn khiến cho nàng nghe lời không có ý nghĩ của
chính mình cùng ý chí đấu tranh sao? Được, cứ như hắn muốn đi!
“Tôi sẽ không tới gần thầy! Cũng không cho thầy có cơ hội tới gần tôi! Anh
hài lòng chưa?” Cuối cùng nàng khàn giọng hô to, nước mắt cũng lăn
xuống.
Tạ Thư Dật chăm chú nhìn nàng chằm chằm, nhẹ tay mơn trớn
gương mặt của nàng, Tạ Hải Nhạc nghiêng mặt sang một bên, lại rước lấy
tức giận của hắn, hắn xoay mặt nàng qua, thô lỗ chà tay trên mặt nàng:
“Không được khóc, thu hồi nước mắt đáng giận của cô lại đi! Để tôi thấy
nước mắt của cô chảy xuống nữa, tôi liền” “Không phải tôi muốn khóc, là
chính nó muốn chảy xuống, anh cũng muốn đổ trên đầu tôi sao? Chẳng lẽ,
ngay cả quyền lợi được khóc của tôi anh cũng muốn cướp đoạt sao? Ngay cả khóc tôi cũng không thể phải không?” Tạ Hải Nhạc oán hận nhìn Tạ Thư
Dật.
Lòng của nàng đang co nhanh, sau này nàng ở Năm Châu sống
cái dạng ngày thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng rađược, lòng của
nàng, lạnh như nước hồ thu.
Tạ Thư Dật giật giật môi, hắn rũ mắt xuống, cũng buông tay, sau đó mới nói: “Nhớ rõ cô vừa mới đáp ứng tôi!”
Tạ Hải Nhạc dùng hai tay che mặt, cúi đầu tựa trên đầu gối, nước mắt không ngừng chảy xuống, vì sao? Vì sao vận mệnh lại bất công với nàng như
thế, nàng không nên bị hắn đối xử như thế, nàng hẳn nên sống ở dưới ánh
mặt trời, không nên sống ở trong bóng ma của hắn a!
Trong lòng Tạ Thư Dật cũng phiền chán vô cùng, hắn tự tay lấy ra một điếu thuốc trong cặp, châm lên chậm rãi hút.
Thích Hán Lương xuất hiện, làm cho hắn có một loại nguy cơ chưa từng có, cái
loại cảm giác này, giống như là có thứ gì đó thuộc về mình đang ở bị
người khác mơ ước thậm chí có thể sẽ bị đoạt đi mất!
Hắn nhẹ
nhàng nhả một vòng khói, không rõ loại cảm giác này rốt cuộc từ đâu đến
lại vì sao mà đến, trong lòng hắn rất loạn rất loạn, nhưng lại không
thấy rõ đầu dây tơ vò, tóm lại, hắn rất phiền, chưa bao giờ phiền như
thế!
Lễ đón học sinh mới rất nhanh sắp tới, bên lớp Hải Nhạc Nhã
Nghiên đã sớm chuẩn bị xong tiết mục lớp nàng muốn biểu diễn, Nhã Nghiên từng thấy Hải Nhạc lên đài biểu diễn múa cổ điển ở Thần Phong, từng ở
Thần Phong chấn động một thời a, vì thế, nàng xúi Hải Nhạc cũng lên một
tiết mục, Hải Nhạc không chịu, nhưng Nhã Nghiên tự ý báo lên rồi, vì
vinh dự khoa a, kỹ thuật nhảy của Hải Nhạc nhất định có thể làm cho
người ta kinh diễm! Nhất định có thể làm cho Hải Nhạc thành tiêu điểm
toàn bộ tiệc tối!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT