“Tôi là cái gì mà không dám? Anh ném tôi ở đây mặc tôi tự sinh tự diệt, vạn
nhất lại có người xấu đến thì làm sao bây giờ? Lần này, anh thật đáng
giận hơn bất kì lúc nào, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!” Tạ Hải
Nhạc vẫn tiếp tục cao giọng la lên, la xong, nàng ô ô khóc lớn, nước mắt cũng như nước sông tràn bờ, ào ào chảy xuống.
Tạ Thư Dật
thấy nàng khóc thương tâm như vậy, vốn muốn chửi ầm lên, lại bị tiếng
khóc lớn của nàng làm cho rối loạn, một câu cũng không mắng được.
“Đó là anh không đúng, anh lại bỏ cô ấy xuống giữa đường như vậy, anh không sợ cô ấy thật sự sẽ gặp phải người xấu sao? Làm sao anh có thể nhẫn tâm đến như vậy?” Chủ xe thể thao màu đỏ nhịn không được mở miệng.
Tạ Thư Dật quay đầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái: “Ai cần mày lo? Mày là ai?”
“Một người không nhìn hành vi của anh mà thôi, anh đối xử với bạn gái như
vậy là không thể được, bạn gái là để sủng, để yêu, sao anh có thể để mặc cô ấy ven đường, làm cô ấy sợ hãi thương tâm, huynh đệ, làm nam nhân
như anh, biểu hiện như vậy rất là kém cỏi a.” (Em thích anh =]])
Tạ Thư Dật bị lời của hắn làm nghẹn, lời của hắn, làm cho mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng bừng, hắn kém cỏi đến nỗi như hắn nói sao?
Thật lâu sau, hắn thẹn quá hóa giận nói: “Con mắt nào của mày thấy nó là bạn gái tao? Nó chỉ là…nó chỉ là muội muội của tao, muội muội của tao!
Không phải bạn gái! Không biết thì đừng nói bậy!” (phải không? hehehe)
“Nga? Không phải bạn gái, chỉ là muội muội a.” Người nọ rất hứng thú nhìn Hải Nhạc đang khóc đến hoa lê đẫm mưa một cái, mỉm cười.
Tạ Thư Dật
thấy hắn nghe nói không phải bạn gái chỉ là muội muội của hắn lập tức
mỉm cười hứng thú với Hải Nhạc, trong lòng cực kì không thích, quát hắn
một tiếng: “Nó chỉ có mười lăm tuổi! Mày đừng có nghĩ bậy a!”
Nam sĩ ngẩn ra, nói: “Chỉ có mười lăm tuổi, vậy mà anh cũng vứt cô ấy giữa đường, anh thật đúng là nhẫn tâm a.”
Nam sĩ cười lên ha hả, hắn khởi động xe, rồi nói về phía Tạ Hải Nhạc: “Tiểu muội muội, mau mau lớn lên a, anh tên là Thích Hán Lương, nhớ kĩ tên
anh! Ba năm nữa anh tới tìm em!”
Lời hắn nói, làm Tạ Thư Dật tức
giận đến vung nắm tay thẳng về phía hắn, nam sĩ huýt sáo một tiếng,
chiếc xe gào thét nghênh ngang rời đi, chỉ để lại tiếng cười sang sảng
của hắn còn vờn quanh giữa bầu trời đêm.
Tạ Thư Dật quay đầu lại, hung tợn nhìn Tạ Hải Nhạc nói: “Cô thật đúng là, mới đứng ở chỗ này
chút xíu, lập tức dẫn nam nhân tới!”
Tạ Hải Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu, nói: “Sao anh có thể nói như vậy? Anh ta là người tốt!”
“Người tốt? Con mắt nào của cô thấy hắn là người tốt? Nếu tôi không đến, chỉ
sợ cô đã bị hắn gạt đi theo rồi!” Hắn không nói lời nào thô lỗ kéo Tạ
Hải Nhạc đến bên xe, mở cửa xe đẩy nàng vào, “Người tốt? Trên đời này
nào có nhiều người tốt như vậy? Cô không nhìn ra ý đồ của hắn sao? Trong mắt hắn, cô chính là một con cừu non ngon miệng thì có!” (cả mắt anh
thì có, suy bụng ta ra bụng người)
Tạ Hải Nhạc vẫn nức nở không
ngừng: “Tùy anh nói sao thì nói, tóm lại anh ta muốn giúp tôi, không
giống vài người, ném tôi xuống xe!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT