Nàng ngẩng đầu, thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu ngay bên cạnh nàng, ngồi trên xe là một vị nam sĩ diện mạo anh tuấn, hắn đang tò mò nhìn chằm chằm nàng.

“Vị tiểu thư đây, cần gì giúp sao?” Hắn ôn hòa hỏi Hải Nhạc.

Hải Nhạc bối rối chùi nước mắt trên mặt, nàng cực kì cực kì cần giúp đỡ.

“Tiên sinh, có thể cho tôi mượn điện thoại đánh gọi một chút không?”

Xem ra chỉ có thể gọi điện thoại cho đại thúc tài xế tới đón nàng.

Nam sĩ gật đầu, đưa điện thoại cho Hải Nhạc, Hải Nhạc đưa tay nhận lấy, nhưng sau khi nhập số điện thoại nhà vào máy, nàng lại do dự, nàng không biết đây là nơi nào, từ trước đến nay nàng luôn là một đứa mù đường, lỡ như tài xế nửa giờ một tiếng không tìm ra nơi này, lỡ như trong khi nàng đang đợi, lại chạm mặt người xấu nữa thì làm sao đây?

Nam sĩ nhận ra sự do dự của nàng, nói: “Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về.”

Hải Nhạc nhìn hắn một cái, để cho người xa lạ chưa gặp lần nào đưa mình về, lá gan của nàng không có lớn như vậy.

Nam sĩ lại nhận ra đề phòng trong mắt nàng, cười lắc đầu: “Tôi không phải là người xấu, mặt của tôi nhìn giống người xấu lắm sao?”

“Hai chữ “người xấu” sẽ không bao giờ bị viết trên mặt, đương nhiên, tôi không phải nói anh là người xấu, anh có thể nói cho tôi nơi này là đường gì không? Tôi đang đứng ở chỗ nào? Để tôi có thể nói rõ với tài xế ở nhà.” Hải Nhạc nói.

Có ai có thể nhìn ra Tạ Thư Dật là một người tàn bạo như vậy đâu? Nếu nàng nói chuyện hắn khi dễ nàng cho người ta biết, sẽ không có ai tin tưởng nàng, phỏng chừng người ta còn nghĩ nàng đang nói láo, cho nên, trên đời này, có rất nhiều người chỉ bằng diện mạo thì sẽ không nhìn ra được cách làm người của họ, mà cũng vì Tạ Thư Dật là một kẻ như vậy, cho nên hắn sẽ không thể dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.

Thấy nàng kiên trì như vậy, nam sĩ ấn hệ thống GPS trên xe một cái, hệ thống hiện lên vị trí hiện tại của hắn, hắn mở miệng nói: “Vị trí của em bây giờ là tại…” Bỗng nhiên, một ngọn đèn to chiếu thật mạnh vào nơi này, Hải Nhạc đưa tay che ánh sáng lại, cũng chẳng thể nghe tiếp nam sĩ đang nói cái gì, nàng thấy một chiếc xe thể thao màu trắng đang phanh gấp cái két đứng sau lưng chiếc xe thể thao màu đỏ, Tạ Thư Dật ngay cả cửa xe cũng chưa mở lập tức nhảy từ trong xe ra.

Hải Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, hắn chạy lại làm cái gì? Bỏ mặc nàng mới là tác phong thường ngày của hắn a.

Tạ Thư Dật nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Hải Nhạc, cuồng bạo rống to: “Cô cái đứa ngu ngốc này! Chẳng lẽ cô chỉ nghĩ đáp xe người lạ đi thôi sao?”

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy hắn, nước mắt Hải Nhạc lại dâng lên.

“Vậy anh muốn tôi phải làm sao bây giờ? Anh đẩy tôi xuống, cũng không nghĩ tôi là con gái, để cho tôi cô linh linh (1) một mình đứng ở chỗ này, chẳng lẽ, ngay cả quyền xin giúp đỡ tôi cũng không có sao? Cho dù ngồi xe người xa lạ, cũng tốt hơn ngồi xe của anh!” Nàng nắm chặt vạt áo tây đang choàng trên người, bình sinh lần đầu tiên cao giọng rống hắn rống.

Tạ Thư Dật bị tiếng la của nàng làm chấn động, hắn không thể tin nổi nhìn nàng, thật không ngờ nàng bình thường nói chuyện với hắn lúc nào giọng cũng giống như bị nghẹt như vậy, lại nổi bão với hắn rồi?!

(1) Cô cô linh linh: một mình một cõi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play