Buổi tối, nàng quấn một cái chăn lông mỏng manh, liền co người nằm trên một cái sô pha bỏ đi cả đêm.

Đến sáng ngày thứ hai, Hải Nhạc cũng tỉnh lại giữa tiếng chim hót sáng sớm, nhưng nàng chỉ có thể chờ đợi Tạ Thư Dật lại đây mở cửa mới có thể đi ra.

Nàng một bên lặng lẽ học bài, một bên đợi Tạ Thư Dật đến.

Nghe tiếng bước chân nhịp nhàng truyền đến, nàng lặng yên ngưng tiếng lật sách.

Sau đó là âm thanh mở khóa, cửa xôn xao một tiếng đã được mở ra.

Tạ Thư Dật liếc mắt nhìn nàng một cái, duỗi lưng mệt mỏi hỏi: “Muội muội thân ái, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Còn được.” Tạ Hải nhạc trả lời.

“Còn được?” Tạ Thư Dật đi đến bên cạnh Tạ Hải Nhạc, đánh giá nàng, “Cái gì gọi là còn được?”

“Còn được chính là còn được.” Tạ Hải Nhạc nói, “Nếu anh không hiểu cái đó, có thể ngủ ở chỗ này cả đêm thử xem, sẽ biết cái gì gọi là còn được.”

Tạ Thư Dật không giận ngược lại cười.

“Muội muội thân ái, tôi phát hiện cô bây giờ càng ngày càng không dễ chơi rồi, có phải hay không cô cũng bắt đầu vào thời kì nổi loạn, như vậy cũng không hay nha.” Tạ Thư Dật đứng trước mặt Hải Nhạc, từ trên cao nhìn xuống nàng nói.

Tạ Hải Nhạc không hề hé răng, nàng cảm thấy, nàng hiện tại không phải là sợ hắn, mà là đang tội nghiệp cho hắn.

Một người vọng tưởng nhờ tra tấn nàng để đạt được nội tâm bình ổn, hắn làm sao có thể hạnh phúc đây?

“Xem ra, ở trong phòng tối này đã không thể làm cho cô sợ hãi phải không?” Tạ Thư Dật hỏi.

Tạ Hải Nhạc vẫn không trả lời, nàng hỏi: “Tôi có thể rời đi chưa?”

Tạ Thư Dật âm u nhìn nàng nói: “Nói cho tôi biết, vì sao cô có thể bình tĩnh như vậy?”

“Bởi vì trong tâm tôi không có hận.” Tạ Hải Nhạc nói.

Tạ Thư Dật giật mình.

Không hận? Hắn đều đối xử với cô như vậy, chẳng lẽ, cô không hận hắn sao?

“Ý của cô là, cô cũng không hận tôi sao?” Tạ Thư Dật hỏi.

“Anh hi vọng tôi hận anh sao?” Tạ Hải Nhạc hỏi lại.

“Cô” Tạ Thư Dật đột nhiên bị cô làm cho nghẹn họng, hắn hi vọng hay không hy vọng cô hận hắn, hắn thật ra lại chưa từng suy nghĩ vấn đề này.

Hắn hi vọng cô hận hắn sao? Hi vọng sao?

Tạ Thư Dật lạnh lùng cười.

“Cô không hận tôi, là bởi vì nô tính đã ăn vào trong xương tủy, loại người như cô nữ hài tử, đã sớm quen tất cả những gì tôi đối với cô, cô đã cảm thấy đương nhiên rồi, chính xác, là tôi thuần dưỡng cô, cô là con chó thật nghe lời, tôi bảo cô làm cái gì cô sẽ đi làm cái nấy.” Hắn cố tình gây sự nói.

Nhưng nội tâm hắn vẫn bị lời nói của Hải Nhạc làm loạn, muội muội thân ái của hắn, trong xương tủy, là không thể nào khuất phục hắn, chỉ là vì bận tâm đến mẹ, hắn có thể đối với cô muốn làm gì thì làm!

“Tùy anh nói gì thì nói, tôi không quan tâm.” Tạ Hải Nhạc nói.

“Xem ra, phải tìm cách chơi mới rồi, trò chơi cũ kỹ này, cô quen rồi, tôi cũng đã chơi chán.” Tạ Thư Dật đột nhiên âm lãnh nói.

“Tùy anh, cách chơi nào tôi cũng không sao cả.” Tạ Hải Nhạc không chút do dự trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play