Niếp Thù nhìn cái hộp trong ngực, quyết định lý trí coi thường vấn đề của cô: "Cái gì đây?" Anh hỏi.

"Đặc sản, đặc sản ba Tiễn mẹ Tiễn mang về từ chỗ du lịch." Tiễn Bội Bội đẩy anh vào cửa, vừa đi vừa giải thích, “Giống như có hoa Thanh Long, nấu súp gì là tốt nhất*.” Mùa đông ở thành phố T nổi tiếng là vừa lạnh lẽo vừa ẩm thấp, uống nhiều súp gì là tốt nhất, dưới sự soi sáng của mẹ Tiễn, hiện tại bạn học Bội Bội cũng đã là nửa bác sĩ Đông y

(*Hoa Thanh Long có thể dùng để pha trà uống hoặc có thể nấu hoa thanh long với thịt heo nạc để làm món súp bổ dưỡng, chữa tình trạng phổi yếu hay bị ho đàm. Thanh long là nguồn vitamin C cần thiết cho cơ thể giúp chữa một số chứng bệnh do thiếu vitamin C)

"Ồ, cám ơn." Trở lại phòng khách, Tiễn Bội Bội buông xe lăn ra, chuyển sang chiếm đoạt lấy lợi ích làm xu thế, chính là ghế sofa. Niếp Thù chuyển động xe lăn vào phòng bếp, đặt đồ vào trong tủ quầy, mới nói.

"Cho này." Hình như nhớ tới cái gì đó, Tiễn Bội Bội lấy từ trong ba lô ra một tờ giấy đưa cho Niếp Thù.

"Cái gì đấy?"

"Mẹ Tiễn nói là tránh anh lãng phí nguyên liệu nấu ăn đắc tiền của bà, bà đã viết phương pháp nấu súp vào đây, đến lúc đó anh dựa theo trên đó để làm là được." Tiễn Bội Bội rất là khinh bỉ mẹ mình rõ ràng là quan tâm lại cứ phải nói khó nghe như thế. Thật ra thì sự thật là, bạn học Tiễn Bội Bội thấy mẹ mình đang cho các bạn hàng xóm đặc sản mà bà mang về, nghĩ đến Niếp Thù ở một mình chắc rất có ít cơ hội nấu súp, trực tiếp từ trong một đống đặc sản cướp đi một ít hoa Thanh Long.

Dĩ nhiên mẹ Tiễn biết cô muốn lấy cho ai, suy nghĩ một chút lại tặng thêm những vật khác, lại suy nghĩ một chút nữa, nếu người ta hoàn toàn không biết nấu súp, vậy chẳng phải lãng phí, vì vậy viết lại phương pháp nấu súp.

Niếp Thù nhìn tờ giấy trên tay cô, giờ phút này cảm giác khá là phức tạp. Tại sao bọn họ có thể thản nhiên đón nhận một người khác tham gia cuộc sống của mình như thế.

"Sững sờ cái gì? Anh không thích nấu súp? Chỉ là súp này em cũng không biết phải ăn bằng cách thức gì. . . . . . Dù sao loại súp này nhà em cũng không ăn, canh cà chua trứng thật ngon, vừa đơn giản vừa ngon." Tiễn Bội Bội nói thầm, tay lại duỗi về phía trước.

Lúc này Niếp Thù mới nhận lấy. Xoay người lại tiến vào phòng bếp, đặt tờ giấy và hoa Thanh Long vào chung một chỗ, anh mới chuyển động xe lăn ra khỏi phòng bếp.

Hôm nay anh không đọc sách, cũng không vẽ đồ, ngược lại ngồi ở trước ti vi cùng với Tiễn Bội Bội xem bộ phim truyền hình không hề có ý tưởng nào mới. Vốn Tiễn Bội Bội còn hết sức chuyên chú gắng sức tiến hành sự nghiệp mê trai tới cùng, một khi Niếp Thù tới gần, lực chú ý của cô đều không nhịn được bắt đầu dời đi, trai đẹp, tài phiệt công tử, nam phong cách trai đẹp, lãnh khốc gì đó cũng đều là mây bay.

Nhưng lại không dám quá trắng trợn, cũng chỉ có thể trộm liếc mấy lần. Chỉ là càng nhìn càng không nhịn được mà bật cười. . . . . . Tiễn Bội Bội phát hiện, cùng ở chung một chỗ với Niếp Thù, trong lúc anh lơ đãng luôn làm người ta bật cười. Giống như giờ phút này, rõ ràng nhìn thoải mái buông lỏng xem giải trí, thế nhưng anh lại vẫn ngồi thẳng, thái độ cũng nghiêm trang, mày đẹp hơi nhíu, đại khái người ta nói mấy triệu hợp tác cũng không nghiêm túc như anh lúc này.

Tiễn Bội Bội rình coi một lát, chứng ép buộc phát tác, ngón tay rục rịch ngóc đầu dậy nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được nhảy từ trên ghế sofa lên. Đẩy người tới gần ghế sofa, khẽ cười nói: "Ngồi trên ghế sofa xem đi, sẽ thoải mái rất nhiều đó!"

Niếp Thù chỉ sửng sốt mấy giây, cô đã tự động lấy cái chăn mỏng trên đùi anh đi, ngay sau đó nắm nửa bên bả vai của anh.

Niếp Thù nghiêng đầu, hô hấp của cô đang ở bên tai mình, tóc dài rủ xuống, dính lên gò má anh. Chóp mũi mơ hồ ngửi thấy được hương thơm dầu gội. Niếp Thù hoảng hốt giữa lúc đó có một loại ảo giác thân mật, nhưng chỉ trong chớp mắt, thấy tới cô đặt ba lô ở trên ghế sofa thì anh bình tĩnh lại.

"Không sao, tự tôi có thể lên." Anh khẽ đẩy Tiễn Bội Bội ra, một tay chống tay vịn ghế sofa, một tay chống tay vịn xe lăn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, dùng lực rơi xuống dọc theo ghế sofa. Anh buông tay vịn xe lăn ra, cũng đặt ở tay vịn ghế sofa, sau đó cố gắng xoay cơ thể.

Cả quá trình anh làm rất lưu loát, cũng không thấy khó khăn quá lớn, thậm chí ngay cả hô hấp đều vững vàng. Có thể suy ra, có được thuần thục hôm nay anh đã từng đã trải qua bao nhiêu thất bại.

Đối với năng lực của Niếp Thù, cho tới bây giờ Tiễn Bội Bội đều chưa từng hoài nghi, cho dù cơ thể anh có tàn tật vẫn có thể có thành tích ngày hôm nay, mọi thứ đều do anh nỗ lực. Cô chưa bao giờ tin tưởng mười phần cố gắng hết sức mươi phần may mắn cả, phàm là thành tích tuyệt vời, đều phải dựa vào bản thân mình cố gắng mười phần để đổi lấy.

Niếp Thù có thể có thành tích hôm nay đã trải qua bao nhiêu, lại chịu bao nhiêu, cô không tưởng tượng ra được, cũng không nguyện ý đi tưởng tượng.

Vừa bắt đầu Niếp Thù còn duy trì một động tác ngồi, chỉ là ghế sofa thật sự quá mềm, thêm với. . . . . . Vẻ buông lỏng trên mặt Tiễn Bội Bội hình như cũng lây lan sang anh trong nháy mắt, dần dần cơ thể của anh cũng buông lỏng xuống, mềm nhũn vùi ở trên sofa.

Cảm giác cơ thể dựa vào chung một chỗ thật ấm áp. Niếp Thù dần dần nhắm hai mắt lại, dường như đã lâu rồi chưa gần một người như vậy.

Tiễn Bội Bội quay đầu lại lần nữa, anh đã ngủ thiếp trên ghế sofa. Cơ thể nghiêng nghiêng dựa vào trên lưng sofa, trên người phủ tấm chăn mỏng, thành một hình cung, giống như tư thể ở trong bụng người mẹ, hô hấp nhè nhẹ.

Tiễn Bội Bội điều chỉnh tiếng ti vi nhỏ xuống một chút, tiến tới quan sát tỉ mỉ người trước mắt. Trong ngày thường cô đều không dám dựa vào anh quá gần, cô biết Niếp Thù không quen thân mật với người khác, thì cố gắng thích ứng bước tiến của anh.

Giờ phút này, anh ngủ yên tĩnh, lông mi khẽ run, Tiễn Bội Bội chỉ mong thời gian dừng lại.

Niếp Thù cũng không phải chàng trai quá gây chú ý, anh tuấn, lãng dật, tà mị, không kềm chế được gì đó, không có một xu nào liên quan đến anh. Nhưng mà, kỳ dị, nhìn vào sẽ làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ là sức mê hoặc từ nhân cách!

Vừa bài tập, vừa rình coi người đàn ông đang ngủ say, hiệu suất lại còn không tệ. Đợi đến khi Tiễn Bội Bội làm xong toàn bộ bài thi, quay nhìn đồng hồ trên tường thì đã sắp mười giờ, cũng nên về nhà.

"Tỉnh dậy, Niếp Thù, tỉnh dậy." Cô nhẹ nhàng đẩy bờ vai của anh, Niếp Thù giật giật, trong miệng phát ra một tiếng lầu bầu mơ hồ, cơ thể hơi lắc lư bên trái, nhưng không thấy tỉnh.

Anh rất ít khi được ngủ say như thế, với lại mấy ngày nay trời vẫn mưa, có thể nằm tất nhiên ít hơn. Khó có được giờ phút ngủ như thế này, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tỉnh.

Tiễn Bội Bội lại kêu mấy lần, thấy anh khẽ cau mày, nhưng vẫn không chịu mở mắt thì cũng thôi.

Thiếu chân trái chống đỡ, cơ thể Niếp Thù cũng theo thói quen nghiêng sang bên trái. Tiễn Bội Bội suy nghĩ một chút, trở về phòng của anh cầm hai cái gối, một đặt ở dưới đầu của anh, một đặt ở dưới phần chân tàn tật của anh.

Đây là lần đầu tiên Tiễn Bội Bội chạm tới phần chân bị tàn tật của Niếp Thù, cho dù cách một tầng quần, cô vẫn tinh tường cảm thấy nhiệt độ nơi đó, cùng với mềm mại.

Thật ra thì, lúc đó Tiễn Bội Bội còn muốn thăm dò nhiều hơn, nhưng sợ Niếp Thù đột nhiên tỉnh lại, lại giận dỗi, nên không dám tiếp tục.

Chỉ là, chỉ cần một cái chạm, đã làm cho cô nhớ rất lâu.

Cho tới một đêm thật lâu sau đó, hai người ôm nhau ngủ, cô có thói quen chạm tới phần chân tàn tật của anh, chống lại ánh mắt dịu dàng của người nọ thì cũng hầu như sẽ không tự giác nhớ tới đêm này. Nhớ tới bộ dạng anh ngủ điềm tĩnh, hô hấp nhè nhẹ.

Trở về phòng ôm chăn giường tới, quấn chặt cả người không kẻ hở, chỉnh máy điều hòa không khí đến nhiệt độ thích hợp, Tiễn Bội Bội mới thu thập ba lô đi về.

Mùa đông đã đến.

Biết tin tức Cố Tư Dao ra nước ngoài đã qua mấy tuần lễ. Lúc đó là chủ nhật, Tiễn Bội Bội mới vừa thi tiếng Anh và tiếng Nhật xong, buổi chiều có thời gian nghỉ ngơi nửa ngày. Ngay cả nhà cũng không trở về, mà trực tiếp đi chỗ Niếp Thù.

Trên đường gọi điện thoại xin phép, làm thêm phần cơm cho mình.

Lúc đến, thức ăn đã sắp làm xong. Tiểu Lâm đang múc canh cho mỗi người một chén, tạp dề vàng nhạt vây quanh ngang hông, không thấy giày tây nghiêm cẩn thường ngày, dưới áo sơ mi trắng là tạp dề, rất có cảm giác là người của gia đình.

Tiễn Bội Bội không nhịn được nhìn anh ấy cười ha ha không ngừng, anh ấy cũng không giận, hai người lại ầm ĩ một trận, Tiểu Lâm mới bảo cô đi gọi Niếp Thù ăn cơm.

Tiễn Bội Bội đi tới phòng khách, lúc này mới phát hiện ra sự khác thường của anh. Cái từ "mất hồn" này dùng ở trên người người khác rất bình thường, nhưng đến Niếp Thù, lại ít nhiều có một chút cảm giác không cân đối.

Tiễn Bội Bội không tiếng động hỏi Tiểu Lâm: Sao vậy?

Tiểu Lâm nhún nhún vai, buông tay: Không biết.

"Niếp Thù, Niếp Thù. . . . . ." Cô khẽ gọi, anh quay đầu lại, dường như còn chưa phục hồi tinh thần, trong ánh mắt là một mảng lớn mê mang, thấy thế Tiễn Bội Bội run lên, lập tức cảm giác không khí xung quanh cũng mỏng manh: Anh trai à, có cần phải mê người như vậy không! Cô ở trong đầu kêu gào vô số lần, cố gắng kềm chế.

Thế nhưng anh lại giống như chưa tỉnh, chỉ mở cặp mắt, mơ hồ nhìn người. Một lát sau, mới kinh ngạc mở miệng: "Em nói xem, rốt cuộc tình yêu là cái gì? Làm cho người ta vừa vui vừa buồn?" Vấn đề như thế, nếu như đổi thành người khác tới hỏi, có lẽ Tiễn Bội Bội đều sẽ trực tiếp cười to ba tiếng tỏ vẻ lập trường. Chỉ là Niếp Thù khác biệt, Triệu Nhã nói anh chưa có kinh nghiệm yêu đương, với thêm trong ngày thường ngoại trừ công việc cuộc sống của anh cũng thật nhàm chán, sẽ hỏi vấn đề này cũng có thể tha thứ.

Chỉ là, vấn đề này, hỏi cô là hỏi nhầm người rôi.

Hai người bọn họ, về đề tài tình yêu, đều là tay mơ, tương lai còn dài mà!

Tiễn Bội Bội quay đầu lại cầu cứu Tiểu Lâm, sau khi nhìn thấy bộ dạng anh ấy nín cười đến co quắp người thì hung ác trợn mắt nhìn anh ấy một cái mới quay đầu lại.

Thật ra thì Niếp Thù cũng không định từ cô có được đáp án, một cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, có thể biết những gì. Sau khi nói xong, anh tự động chuyển động xe lăn đi tới cạnh bàn ăn.

Im lặng ăn cơm xong, nhân lúc Niếp Thù trở về phòng ngủ trưa, Tiễn Bội Bội và Tiểu Lâm thì thầm.

"Hôm nay sếp nhà anh bị gì thế?"

"Chuyện này anh thật sự không rõ lắm, có lẽ là bị Hàn Thành kích thích?"

"Anh Hàn Thành? Vậy thì có liên quan gì đến anh ấy?" Hai người đàn ông to con, dùng từ kích thích, cũng quá kích thích rồi!

"Cái đó, Cố Tư Dao ra nước ngoài em có biết hay không?"

Tiễn Bội Bội lắc đầu, chuyện này sao cô có thể biết chứ, mỗi ngày cô loay hoay đến trời đất mù mịt, cũng không có thời gian nhiều chuyện, hơn nữa cũng không có người nói cho cô biết. Trước đó ngay cả Hàn Thành phẫu thuật thay giác mạc, sau đó cô nghe Triệu Nhã nói mới biết. Chỉ là, Hàn Thành mới là mấu chốt, tại sao chị Tư Dao lại ra nước ngoài? Nghĩ đến Triệu Nhã đã từng nói khúc mắc giữa hai người, cô không nhịn được nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ chị Tư Dao trở về nước thật sự là vì bồi thường cho anh Hàn Thành mới trở về? Cho nên khi anh ấy khá hơn, chị ấy lập tức đi?"

"Cái rắm á!" Rốt cuộc Tiểu Lâm nhịn không được, một tay đánh vào gáy cô gái nhỏ, "Lấy tính tình của Cố Tư Dao, nhất định sẽ không bởi vì áy náy lấy lý do bồi thường qua lại với một người. Cho dù muốn bồi thường, cô ấy cũng sẽ nói thẳng, sẽ không làm chuyện phức tạp như vậy."

"Thôi đi, nói giống như anh hiểu chị ấy lắm vậy." Tiễn Bội Bội xoa đầu óc của mình, trả lời lại một cách mỉa mai.

Nhưng mà trên mặt Tiểu Lâm lại hiện ra chút hài lòng, nói giỡn, cô cho rằng anh đường đường là trợ lý đứng đầu của tập đoàn KM là giả sao. "Hiểu rõ thì không nói tới, nhưng phương diện nhìn người, vẫn hơn em không ít." Anh ấy liếc mắt cười khẽ.

"Hừ." Tiễn Bội Bội bực mình, quyết định không để ý tới con Khổng Tước dương dương tự đắc kia, liên tục chiến đấu ở chiến trường phim truyền hình. Chỉ là, nghĩ đến sự khác thường của Niếp Thù, rốt cuộc cô nhịn không được lại hỏi, "Thế nhưng có liên quan gì đến sự khác thường của sếp nhà anh?"

"Giống như lão đại con rất thích Cố Tư Dao, có lẽ là có chút không bỏ được!" Tiểu Lâm nói.

Thật ra, anh ấy quen gọi Niếp Thu là lão đại, anh ấy cảm thấy xưng hô như thế thân thiết hơn. Chỉ là Niếp Thù lại cũng không thích. Anh thích người khác trực tiếp kêu tên của anh, còn Tiểu Lâm lại cảm thấy gọi tên tiếng Trung của anh là lạ, cuối cùng quyết định trực tiếp gọi Brian.

Tiễn Bội Bội buồn bực. Niếp Thù thích chị Tư Dao?? Suy nghĩ một chút cảm thấy khả năng vẫn lớn, người phụ nữ giống Cố Tư Dao, có lẽ có rất ít đàn ông không thích! Vừa nghĩ tới ngay cả anh rể họ của mình - Từ Tùng cũng từng điên cuồng theo đuổi qua Cố Tư Dao, Tiễn Bội Bội lại cảm thấy đau cả đầu.

Vốn còn tưởng rằng Tào Oánh Oánh mới là trở ngại trên con đường tình yêu của cô, nhưng mà bây giờ xem ra, sợ rằng chị Tư Dao mới là trở ngại lớn nhất! Phải nói so sánh với Tào Oánh Oánh cô còn có thể miễn cưỡng chống đỡ mấy chiêu, nếu đối phương là Cố Tư Dao thì hoàn toàn không có phần thắng. Tiễn Bội Bội thất bại suy nghĩ. Thật sự không phải cô không tự tin, mà là chênh lệch quá xa.

Lần đầu tiên Tiễn Bội Bội không chờ Niếp Thù rời giường, mà ảo não đi về. Cái gì thích, mà không bỏ được, là ghét nhất rồi.

Tiểu Lâm đứng tại chỗ che miệng cười trộm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play