"Không dậy nổi." Niếp Thù nói xong, một giây kế tiếp đã ngăn môi của cô lại.
"Ưmh." Tiễn Bội Bội thôi xô đẩy, nào có như vậy, đâm đau cô không xin lỗi còn
chưa tính, anh còn muốn “gì đó” nữa hả?
Niếp Thù nhưng không có ý định rời đi, ngược lại bắt được ban tay nhỏ bé không an phận của cô, đưa nó cố định ở đỉnh đầu.
"Em là anh bao nuôi để giải quyết vấn đề đó? Hả?" Niếp Thù khẽ cắn môi của
cô, ở bên trong tiếng kêu rên của Tiễn Bội Bội, dời đi trận địa tới cổ,
hô hấp của anh phun ở trên cổ của cô, Tiễn Bội Bội liền ha ha ha khẽ
cười uốn éo: "Không phải, em sai rồi, em sai rồi. . . . . . Ha ha, cứu
mạng."
Niếp Thù càng thêm dùng sức áp chế cơ thể của cô, ngoài miệng cũng càng dùng sức mút cổ của cô: "Anh không thể làm “chuyện đó”?"
"Á, đau." Tiễn Bội Bội kêu thảm thiết, trên cổ đau nhói làm cô để ý, nghĩ
thầm sẽ không trồng ra dâu tây đâu nhỉ, cô vặn vẹo uốn éo cơ thể nịnh
nọt mà nói: "Anh có thể, anh có thể được chưa? Buông em ra có được hay
không?"
"Không được." Niếp Thù nhẹ giọng lầm bầm, rồi chôn đầu ở trước ngực cô.
"A. . . . . ." Tiễn Bội Bội không kìm hãm được phát ra một tiếng rên rỉ,
hơn thở ấm áp của đàn ông phun ở trước ngực, cô cảm thấy mình sắp hòa
tan, vốn còn kiên quyết phản kháng hai tay cũng rũ ở trên đỉnh đầu. Tiễn Bội Bội không tự chủ ưỡn ngực, trong lòng dâng lên tình triều kỳ quái,
muốn càng gần sát, muốn nhiều hơn.
Cơ thể phái nữ gần sát mang
theo mùi thơm nhàn nhạt, Niếp Thù tham lam ôm chặt cơ thể trước mắt, cơ
thể đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Anh hôn loạn ở trên cơ thể
của cô, đôi tay cũng đã từ dưới áo ngủ của cô dò xét đi vào. Đôi tay hơi lạnh khiến Tiễn Bội Bội rùng mình, cơ thể của cô run lên, Niếp Thù chỉ
coi như cô lạnh, lục lọi tăng nhiệt độ máy điều hòa không khí lên cao
chút. Ngón tay cũng một đường quanh co mà lên, bao trùm ở nơi mềm mại
của cô. Sau khi Tiễn Bội Bội tắm xong cũng không mặc áo lót, giờ phút
này bị hai tay của đàn ông mang chút vết chai vuốt ve, rất nhanh hai gò
má cô đỏ ửng.
Niếp Thù rất khẩn cấp, động tác trên tay càng thêm
chút thô lỗ, Tiễn Bội Bội cảm giác mình sắp bị anh vò nát rồi. Ngực cũng bị nắm có chút đau, vậy mà kèm theo loại đau đớn đó lại có một loại cảm giác tê dại kỳ quái khác bắt đầu dâng lên. Niếp Thù đã có phản ứng, hai người gần sát nhau làm cô có thể tinh tường cảm nhận được nhiệt độ của
anh.
Tiễn Bội Bội giật giật chân theo bản năng, cặp đùi đẹp thon
dài dựa sát vào bộ vị lửa nóng của anh, Niếp Thù lập tức thở gấp. Động
tác trên người cũng càng thêm kịch liệt.
Anh không kịp chờ đợi
cởi quần áo của hai người, rất nhanh “cô gái nhỏ xinh đẹp” đã xuất hiện ở trước mặt của anh. Cô gái ở tuổi này chính là thời điểm sức sống thanh
xuân, cơ thể trẻ trung đồng thời gồm cả vẻ thơ ngây của tuổi trẻ và
quyến rũ của phụ nữ. . . . . . Bộ ngực phấn hồng ở trong không khí khẽ
run, giống như cầu xin người giật dây. Niếp Thù không khỏi nuốt nước
miếng một cái, phản ứng dưới người càng thêm mãnh liệt.
Anh vội
vàng cởi áo sơ mi trên người mình, đến phiên quần thì làm thế nào cũng
không thuận lợi. Niếp Thù cau mày, có chút nóng nảy dắt quần trên người, chân không tiện lại làm cho động tác của anh càng gian nan.
Ngay từ lúc anh cởi áo sơ mi lộ ra thân người gầy gò Tiễn Bội Bội đã nhìn
thẳng vào đó, giờ phút này thấy dáng vẻ hấp tấp của Niếp Thù, không nhịn được khẽ tiến lên, hai tay cởi quần anh.
Niếp Thù sững sờ nằm im, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, hai mắt đỏ,
mặc cho cô hành động. Vốn Tiễn Bội Bội còn có chần chờ, nhưng cũng đã
biến mất dưới nụ cười của anh.
Cô mở nút quần anh, kéo ống quần
của anh, ngay sau đó khẽ nâng mông lên, trên tay vừa dùng lực, chiếc
quần lập tức rời khỏi mông anh.
Quần lót màu trắng bao quanh cái
mông gầy, “nơi đó” đã sớm gióng trống nâng lên, đã mơ hồ có chút ướt. Cổ họng Tiễn Bội Bội căng thẳng, chỉ cảm thấy phía dưới chảy qua luồng
nóng, nhất thời mắc cở đỏ bừng hai gò má. Cô kẹp chặt hai chân, tiếp tục nâng chân của anh lên, dùng sức kéo quần dài của anh ra.
Từ đầu
chí cuối Niếp Thù cũng nghiêm túc nhìn cô, vẻ mặt trên mặt cô, động tác
của cô, đôi tuyết trắng đung đưa trước người cô. . . . . .
Dường
như toàn bộ tế bào trong người cũng bị kích thích chiếm cứ, lý trí trong đầu Niếp Thù dần dần biến mất, thậm chí anh không có thời gian đi quản
tầm mắt cô dừng lại ở trên chân trái chính mình, không kịp chờ đợi kéo
cơ thể của cô xuống.
Cơ thể không hề gián đoạn chồng lên nhau,
Niếp Thù không tự chủ phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Đôi tay cũng
dọc theo đường cong mềm mại của cô gái mà xuống, tiến vào chiếm giữ chỗ
ướt mềm quan trọng.
Nơi chưa bao giờ bị người khác đụng chạm vào
giờ bị người khác xâm phạm làm cho cơ thể Tiễn Bội Bội căng cứng, Niếp
Thù dừng động tác lại, mới nhẹ giọng nói: "Buông lỏng, rất nhanh sẽ tốt
thôi." Tiễn Bội Bội nhìn mồ hôi trên mặt anh, cố gắng buông lỏng cơ thể
của mình. Ngay khi động tác tiếp theo của Niếp Thù đến, cơ thể lại căng
cứng theo phản xạ.
Cảm giác bị kẹp chặt ấm áp như thế, Niếp Thù kìm lòng không được phát ra thỏa mãn rên rỉ từ trong cổ.
Đợi đến cảm giác không sai biệt lắm, anh ngẩng đầu, nói với cô: "Nhịn
xuống." Hai tay chống khăn trải giường, động một cái tiến vào trong cơ
thể cô.
Đau đớn làm Tiễn Bội Bội cắn răng, nước mắt trong nháy
mắt chảy xuống. Niếp Thù dịu dàng hôn gương mặt của cô, một lần rồi một
lần ở bên tai cô nỉ non lời tâm tình. Thật lâu anh mới động, phần chân
cụt bên trái ma sát hông cô, cảm giác mềm mại mềm mại mang đến một loại
cảm giác thỏa mãn, Tiễn Bội Bội từ phía dưới nhìn vẻ mặt xấu hổ trên mặt anh, rất nhanh đạt tới cao triều.
Khi anh bộc phát ở trong cơ thể mình, cô chỉ cảm giác trước mắt ánh sáng trắng một lóe, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Niếp Thù cũng ở trong nháy mắt đó chán nản ngã xuống trên người cô.
Hai người đều một thân mồ hôi, Niếp Thù cũng không còn hơi sức bò dậy. Anh
chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều ở trong trạng thái giãn ra, toàn thân lười biếng, chỉ chốc lát sau rồi ngủ thiếp đi.
Đêm hôm
trước quá mệt mỏi, Tiễn Bội Bội vẫn dậy rất sớm. Cơ thể không thở nổi,
trên người đều là mùi mồ hôi, trên người đều có cảm giác nhớp nhúa. . . . . . Cô khổ sở mở cặp mắt ra, phát hiện mình vẫn ngủ ở trên ghế sofa, mà một đầu đen thùi lùi dựa vào trước ngực mình.
Hai người cũng
trần truồng, cô ngẩn người, thật lâu sau mới phản ứng nhớ lại kịch chiến tối hôm qua. Nghĩ đến mình đã chịu cái kia, thế nhưng lúc này còn bị
người gối đầu đè ở phía dưới, Tiễn Bội Bội cũng có chút phát điên.
Tiễn Bội Bội giật giật, rất muốn đạp một cước đạp người trên người xuống,
suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn nhịn được. Nếu thật sự đạp, mình vẫn
phải bò dậy đỡ anh, Tiễn Bội Bội phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ,
trời mới biết hông của cô cũng sắp gãy mất rồi.
Cơ thể mới động, ở nơi kỳ quái nào đó truyền tới cảm giác nhất thời làm cô sửng sốt. Tiễn
Bội Bội nhìn nơi hai người vẫn còn dính vào nhau, đến tâm muốn chết cũng có. Boss Niếp ơi anh không nên như vậy, đã ngủ rồi mà còn không chịu ra ngoài? Tiễn Bội Bội oán niệm ở trong lòng.
Bởi vì động tác vừa
rồi, hay hoặc giả nói là phản ứng bình thường vào sáng sớm của đàn ông,
bộ vị kia lại bắt đầu bành trướng. Dần dần cảm giác bị tràn đầy khiến
Tiễn Bội Bội trầm ngâm kêu ra tiếng, người đàn ông trên người lại vẫn
như không phát giác gì.
Loại cảm giác không biết gì đó nhất thời
tràn ngập trong lòng Tiễn Bội Bội, rốt cuộc cô không khách khí ném người phía trên sang bên cạnh. Nhưng rốt cuộc tay vẫn hạ thủ lưu tình, chỉ
đẩy Niếp Thù lộn tới gần bên trong ghế sofa bên kia.
Tiễn Bội Bội trần truồng bò dậy, mặc áo ngủ tối hôm qua vào, xoay người thấy Niếp
Thù còn chưa có tỉnh lại. “Bộ vị” kia của anh đã dần dần mềm nhũn, tầm
mắt của Tiễn Bội Bội không tự chủ tập trung đến phần chân đã bị cụt của
anh.
Cô chần chờ, thật lâu sau cô mới cầm lấy phần chân bị cụt
kia. Thật ra thì một ít đoạn cơ thể cũng không kinh khủng như trong
tưởng tượng của cô, bởi vì bắp thịt héo rũ, da chân của anh có vẻ có
chút rủ xuống, cũng rất mềm.
Tiễn Bội Bội cầm chặt, Niếp Thù liền tỉnh lại: "Đang làm gì?" Anh khàn giọng mở miệng, nhưng mà trên mặt lại không có vẻ không vui.
Anh mỉm cười khiến Tiễn Bội Bội buông
lỏng chút, cô buông chân của anh ra, xoay người hôn một cái lên mặt anh. Chạm phải làn da nóng của anh làm cô nhíu nhíu mày, Tiễn Bội Bội đứng
dậy thay đổi một tay phủ lên trán của anh, một tay phủ lên tránh mình đo nhiệt độ.
Nhiệt độ ở trán của Niếp Thù có chút cao, Tiễn Bội Bội lại gần lần nữa, sờ đầu anh một cái: "Có phải anh bị cảm không?"
"Có chút khó chịu." Niếp Thù cười khổ, "Tối hôm qua quá mệt mỏi, nên trực tiếp ngủ thiếp đi. Có lẽ cảm lạnh rồi."
Tiễn Bội Bội cười khổ mặc bộ quần áo ngủ cho anh, vốn Niếp Thù còn muốn tự
mình mặc, bị cô trừng, nhất thời im lặng. Dìu ngồi lên xe lăn, Tiễn Bội
Bội đẩy Niếp Thù vào phòng, đang định dìu lên giường, Niếp Thù lại kêu
lên: "Anh tắm trước, tối hôm qua chưa tắm, hiện tại khắp người đều là
mùi mồ hôi, khó chịu."
Tiễn Bội Bội nghe vậy, theo bản năng giơ
cánh tay lên ngửi, thật đúng là khó ngửi. Cũng gật đầu một cái, đẩy anh
tiếp tục đi tới phòng tắm. Nhân lúc chờ mở nước, cô đi phòng của Niếp
Thù cầm áo ngủ cho anh, lại vào gian phòng của mình cầm quần áo của
mình, mới đi vào một lần nữa.
Dường như Niếp Thù có chút khó
chịu, mày nhíu chặt lại, Tiễn Bội Bội nâng độ ấm của nước nên. Cảm lạnh, tắm nước nóng sẽ có chỗ tốt.
Sau khi mở đầy nước, cởi quần dài
trên người của anh ra, dìu người vào bồn tắm, Tiễn Bội Bội bắt đầu cởi
quần áo trên người. Niếp Thù canh chừng động tác cô, trên mặt rất nhanh
lộ ra đỏ ửng, anh không được tự nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác: "Em. . . . . ."
Tiễn Bội Bội nhìn bộ dạng xấu hổ của Niếp Thù, không nhịn
được cũng có chút cảm thấy khó xử, cô rất muốn nói: "Đại thần, tối hôm
qua đã làm chuyện lớn hơn thế này, sao ngày hôm qua ngài không囧! Đã đến
mức này còn giả bộ, có phải có phần hơi quá rồi hay không?"
"Trên người em cũng có mủi mồ hôi, anh không để ý khi chúng ta cùng tắm chung chứ?"
Tất nhiên Niếp Thù chỉ có thể nói không ngại. Coi như để ý, bây giờ nói ra cũng chỉ sẽ cho người ta cảm thấy kiểu cách thôi.
Tiễn Bội Bội ném quần áo của hai người cởi ra vào máy giặt, rồi nhảy vào trong bồn tắm.
Thời gian tắm cho anh, từ đầu tới đuôi Niếp Thù cũng không dám nhìn thẳng
cô, hai gò má đỏ ửng lan tràn đến cả cổ, chỉ có một “vị rí” phản ứng cực kỳ thành thực. Tiễn Bội Bội vừa giúp anh lau chùi bên người, vừa cười
trộm trong lòng.
Nghĩ đến Niếp Thù không thể ngâm quá lâu, sau khi tắm xong cho anh, chính cô chỉ tùy ý lau lau, rồi đứng dậy mặc quần áo vào.
Đợi đến khi nâng Niếp Thù đứng dậy, thế nhưng thế nào anh cũng không nguyện ý, chỉ nói để cô đi ra ngoài trước, đợi mình mặc quần áo tử tế rồi cô
hãy đi vào.
Tất nhiên Tiễn Bội Bội biết anh lúc này là đang không được tự nhiên, chỉ là, lấy tình trạng bây giờ của anh, cô lo lắng nếu
mình thật sự đi ra ngoài, đợi tí nữa còn phải hao tâm tốn sức tắm cho
anh lần nữa.
Đơn giản là đưa tay nắm chặt “người anh em” đang phình lên của anh trong bồn tắm.
. . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Sau khi kêu đau một tiếng, hai gò má Niếp Thù đỏ bừng ngã xuống đầu vai Tiễn Bội Bội.
Cô nhanh chóng lau khô người, đỡ toàn thân như nhũn ra của anh đến xe lăn.
Trở về phòng, Tiễn Bội Bội muốn gọi điện thoại cho bác sĩ, Niếp Thù nói
không cần, chỉ dặn dò cô cầm một bọc thuốc bắc đi nấu lên.
Khi
Tiễn Bội Bội bưng nước thuốc trở về phòng, Niếp Thù đã ngủ rồi, gương
mặt có chút đỏ lên, tất cả trên trán đều là mồ hôi. Cô thở dài, lau khô
mồ hôi trên trán anh, kêu người sau khi tỉnh lại, đỡ anh ngồi dậy uống
nửa bát nước thuốc.
Sau khi Niếp Thù đi ngủ lần nữa, Tiễn Bội Bội trở về phòng bếp rửa chén, rồi ngồi ở trong thư phòng đọc sách. Hôm nay toàn thân đều không đúng, tận đến giờ phút này cô mới cảm giác được
toàn thân giống như mệt rã cả rời. Không khỏi nở nụ cười khổ: Từ nay về
sau đây có lẽ là tình huống đảo ngược nhất sau đêm động
phòng.
Không có tâm trạng đọc sách, định
để quyển sách xuống trở về phòng, sờ trán Niếp Thù, giống như đã không
còn nóng như trước đó nữa, Tiễn Bội Bội tìm một vị trí ở bên cạnh anh,
chỉ chốc lát sau cũng ngủ thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT