"Anh vừa mới nói vị kia nhà em cái gì?" Thấy anh ấy gọi điện thoại xong, Tiễn Bội Bội tiếp tục hỏi câu hỏi trước đó.
Trong mắt Tiểu Lâm hiện lên vẻ chột dạ, tốc độ quá nhanh, Tiễn Bội Bội không kịp hoài nghi, đã biến mất không thấy. Anh ấy chuyển bình giữ nhiệt sang tay kia, mới nói: "Hay là vị kia nhà em nói phải đi công tác, mới hại anh bị bắt về công ty làm việc."
Tiễn Bội Bội gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Bình thường không phải anh cùng đi sao, sao lần này bị cho ở lại rồi?"
"Ở trên đường gặp phải kẹt xe, không đuổi kịp máy bay." Tiểu Lâm nửa thật nửa giả nói. Anh ấy chạy từ trong nhà tới cũng gặp phải kẹt xe, chỉ là chuyện này không liên quan gì đến máy bay.
"Ồ." Tiễn Bội Bội gật đầu, ngay sau đó thấy trong tay anh ấy có chiếc bình giữ nhiệt màu hồng phấn quen thuộc. Nếu như cô nhớ không lầm thì chiếc bình giữ nhiệt này là lần trước mình mang canh mẹ Tiễn nấu tới cho Niếp Thù, vẫn để ở nhà Niếp Thù, sao hiện tại lại nằm trong tay Tiểu Lâm.
"Chiếc bình giữ nhiệt này . . . . ." Cô chần chờ, suy tính xem mở miệng hỏi như thế nào.
"Bình giữ nhiệt này sao. . . . . ." Dường như lúc này Tiểu Lâm cũng ý thức được một người đàn ông cầm bình giữ nhiệt màu hồng phấn cũng là lạ thì vội giải thích: "Là như vậy, vợ anh vẫn còn ở quê, anh vội chạy về quên mang chìa khóa nhà, cho nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời ở nơi này. Sáng sớm hôm nay trước khi ra khỏi nhà đã nấu canh, hiện tại đang định mang theo đến công ty làm việc! Nhà anh cũng không còn bình giữ nhiệt nào khác ..., cho nên lấy tới dùng."
". . . . . ." Đến đây Tiễn Bội Bội cũng không nói thêm gì nữa, cô gật đầu một cái: "Cũng đúng lúc em phải về rồi, vậy em không quấy rầy anh nữa, bái bai."
"Bái bai." Xoay người bỏ qua, lúc này Tiểu Lâm mới thở phào nhẹ nhõv.
Sau đó mấy ngày, Tiễn Bội Bội đều đang đếm từng ngày cũng không thấy Niếp Thù trở về. Cho đến khi cô đi học gần một tuần, anh mới trở lại, nhưng cô lại trở thành Tiễn Bội Bội bận rộn. Lúc tựu trường luôn là lúc bận nhất, hơn nữa còn là học sinh cấp ba. Đợi cô hết bận rồi, tính toán đi tìm Niếp Thù, anh lại bay đi nước ngoài, lần này cũng ra nước ngoài giải quyết công việc.
Hai người cứ như vậy mà để vuột mất cơ hội gặp nhau, Tiễn Bội Bội có chút mệt mỏi, lại phải tìm hiểu kì thi, viết nguyện vọng, kiểm tra sức khoẻ, cả một đống chuyện lộn xộn đang chờ tiến hành, ngoại trừ chờ đợi, cô cũng không có biện pháp phân thân ra.
Tiễn Bội Bội thở dài, phờ phạc mà suy sụp ở trên chỗ ngồi.
"Sao vậy?" Trương Đan Ny quay đầu lại nhìn cô, tiếp tục hăng hái giải đề, bài hình học khó nhai này, xoay bản thân đến chóng mặt luôn rồi.
"Nhớ tới đàn ông nhà tớ." Tiễn Bội Bội trả lời theo bản năng.
". . . . . ."
"Phốc!" Phun hết hiển nhiên không phải Trương Đan Ny, cô bạn vẫn còn đang im lặng suy nghĩ, suy tính nên phản ứng như thế nào mới tính là bình thường. Thì ngược lại, Đàm Tư Hiền nghe lén sau lưng hai người, rất không có đạo đức phun ra.
Tiễn Bội Bội quay đầu lại liếc cậu ta một cái, Đàm Tư Hiền làm tư thế chớ có lên tiếng. Từ sau chuyện lần trước, cậu ta đã bị ba mình cảnh cáo, sau này cách bé gái kia xa một chút, chớ trêu chọc cô. Nhưng cậu ta không phục, cuộc sống của cậu ta suông sẻ quen rồi, cũng bởi vì người bị liệt đó mà muốn để cho cậu ta nhận thua? Làm sao có thể!
Đến thời gian nghỉ ngơi buổi chiều, cả lớp mười hai gần như đều biết trong thời gian lên lớp Tiễn Bội Bội đều nhớ đến đàn ông, thậm chí ngay cả người đàn ông của cô là một người tàn tật, làm nghề gì đều biết rõ ràng. Quả thật Tiễn Bội Bội muốn nổ tung rồi, đang định đi tìm bóng dáng Đàm Tư Hiền người biến mất từ giờ nghỉ trưa tính sổ, lại có người xuất hiện ở trước mặt mình: "Bội Bội, chủ nhiệm lớp cho mời."
Chủ nhiệm lớp họ Bạch, là chủ nhiệm lớp luôn dẫn dắt bọn họ từ lúc bắt đầu chia lớp ở cấp ba, học kỳ trước bởi vì có Tiếu Nặc, chủ nhiệm lớp chính thức của bọn họ cũng bị đẩy lui đứng thứ hai.
Đến học kỳ này, Tiếu Nặc được trường sư phạm Tỉnh sắp xếp cho một nhiệm vụ thực tập ở trường tiểu học, đến tháng Năm mới trở về trường học chuẩn bị báo cáo thực tập và luận văn tốt nghiệp. Vì vậy, ban hướng dẫn bên này cũng đã chuyển đổi về lại người cũ.
Nghe nói, chủ nhiệm lớp họ Bạch kia, từ khi nhận lớp cho đến này vẫn luôn tán thưởng Tiễn Bội Bội, cho dù chuyện Tiễn Bội Bội đánh người cũng không ảnh hưởng đến sự tán thưởng của người đó, ngược lại còn vì Tiễn Bội Bội lau mồ hôi lạnh một phen. Vậy mà phương thức giải quyết chuyện cuối cùng lại làm cho thái độ của người đó có chút biến chuyển, ba mẹ của Tiễn Bội Bội đều là công nhân bình thường người đó cũng biết, hôm đó tới trường học tìm hiệu trưởng lại là một chàng trai trẻ tuổi, còn là một người tàn tật.
Dĩ nhiên chủ nhiệm lớp biết tên tuổi của Niếp Thù, nhưng phàm là người thường chú ý tới thời sự ở thành phố T, cũng đều sẽ biết đến Brian Nie của tập đoàn KM.
Cho nên vì vậy làm hiệu trưởng bỏ qua chuyện Tiễn Bội Bội, chủ nhiệm lớp nghĩ tới người đàn ông kia theo bản năng.
Chỉ là, tại sao môn sinh đắc ý của mình lại có quan hệ với người đàn ông kia. Gần như ở trong nháy mắt đó, trong đầu của ông tự động thoáng xuất hiện tin tức với tiêu đề: Nữ sinh trường học XX được người giàu có bao nuôi, ra vào có xe sang trọng đưa đón. . . . . . Với thêm những ngày gần đây học sinh liên tục đưa ra tin đồn, càng làm cho ông nghĩ đến suy nghĩ này.
Lúc Tiễn Bội Bội đi vào, chủ nhiệm lớp đã suy nghĩ vô số lần nên mở miệng như thế nào mới không xúc phạm tới tự ái của cô bé này, lại làm cho cô lạc đường biết quay lại.
Chỉ là ông chẳng thể nghĩ tới, cuối cùng lại là mình bị cô gái này thuyết phục.
. . . . . .
". . . . . . Thầy Bạch, em nhớ thầy đã nói với em chỉ cần không ảnh hưởng đến thành tích là được mà, thầy cũng không ghét yêu sớm đúng không?" Nghe lời dạo đầu của chủ nhiệm lớp, Tiễn Bội Bội hỏi ngược lại như thế.
"Nhưng mà." Tôi không nói ủng hộ chuyện người giàu bao nuôi! Chủ nhiệm lớp rất muốn nói như vậy, lại lo lắng nói quá trực tiếp sẽ đả kích đến cô, câu nói vòng vo vài vòng ở đầu lưỡi, lại rốt cuộc vẫn không thể nói ra.
"Thầy cảm thấy thành tích bây giờ của em có kém trước kia sao. Nếu như không phải có tin đồn ngày hôm nay, thầy sẽ phát hiện em nói yêu đương sao? Không thể nào! Cho nên thật ra thì ngoại trừ yêu đương như những người khác đồn, những chuyện khác không có gì thay đổi."
"Nhưng chuyện như vậy truyền đi cũng không dễ nghe." Ông chọn phương thức dịu dàng uyển chuyển.
Tiễn Bội Bội nghi ngờ: "Có cái gì khó nghe? Chẳng lẽ cũng bởi vì anh ấy không thể đi lại, cảm thấy yêu đương với người như vậy là xấu hổ?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Trên mặt cô hiện rõ không vui thậm chí bắt đầu làm cho chủ nhiệm lớp cảm thấy mình hỏi như vậy là không tôn trọng đến tình yêu của tuổi trẻ, giờ phút này ông hoàn toàn chắn chắn, cô gái trước mặt hoàn toàn không hề giống suy nghĩ của ông hay của đại đa số mọi người rằng cô vì tiền vì danh lợi mà ở chung với người kia.
Nhưng vì là người thầy làm gương cho người khác, nên có phần trách nhiệm giảng giải: "Nhưng mà, thân phận của cậu ấy. . . . . ." Chủ nhiệm lớp không tiếp tục nói hết, bởi vì dưới ánh mắt dần dần tỉnh ngộ của Tiễn Bội Bội, ông không thể nói tiếp được.
Sống hơn bốn mươi năm, lần đầu tiên ông có cảm giác xấu hổ, vì suy nghĩ của mình cũng như người đời. Hóa ra do mò mẫm lăn lộn ở trong xã hội những năm gần đây, thực tế đã để tư tưởng của bọn họ trở nên thối nát không chịu nổi như thế. Cho tới khi thấy khiếp sợ bên trong ánh mắt cô bé này, ông xuất hiện cảm giác vô cùng xấu hổ.
Tiễn Bội Bội chỉ do dự trong thời gian ngắn đã hiểu được ý ở ngoài lời của thầy giáo mình thích nhất. Sau khi hết khiếp sợ, nhiều hơn chính là dở khóc dở cười, nhưng người giáo viên ở trước mắt này cô xem như là bạn bè, như người thân, cô không muốn để ông hiểu lầm.
Tiễn Bội Bội im lặng một lát, nghiêm mặt nói: "Thầy Bạch, thật ra thì em không để ý người ta nghĩ như thế nào về em và Niếp Thù, nhưng mà em lại không hy vọng thầy hiểu lầm em. Em thích anh ấy, cũng không bởi vì anh ấy có tiền, có vài bất động sản, mấy chiếc xe thể thao sang trọng, hoặc là anh ấy nguyện ý vì em bỏ ra bao nhiêu. Em thích anh ấy chỉ bởi vì anh ấy là Niếp Thù, không bởi vì cơ thể mình thiếu hụt mà tự sa ngã, cũng không bởi vì điều kiện bên ngoài vượt trội mà phung phí. . . . . . Anh ấy chính là anh ấy, vẫn yên tĩnh đứng tại chỗ, không kiêu ngạo không nóng nảy. Có lẽ thầy sẽ cho rằng em nghĩ như bây giờ chỉ là lý tưởng hóa cuộc sống của anh ấy, mới có thể nói nhẹ nhàng linh hoạt như thế, nhưng mà em biết không phải. . . . . ." Cô có thể vì chính mình cũng có thể giải thích cho ông ấy nhiều hơn, Tiễn Bội Bội lại đột nhiên một câu cũng không chịu nói thêm nữa.
Khi đi ra từ phòng làm việc, Tiễn Bội Bội thuận đường xin nghỉ giờ học tiếp đến và giờ tự học buổi tối với chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp cũng biết cô có một số việc cần thu xếp lại, không nói thêm gì đã đồng ý.
Niếp Thù đi một trấn nhỏ ở nước Pháp, tên là gì thì anh đã nói với cô mấy lần rồi nhưng cô vẫn không nhớ nổi. Chỉ là lên mạng xem chênh lệch múi giờ, biết bên kia chênh nhau sáu bảy tiếng so với trong nước. Giấc ngủ của Niếp Thù luôn không tốt, cho nên bình thường sau hai giờ chiều Tiễn Bội Bội cũng cố gắng không quấy rầy anh.
Thỉnh thoảng vào buổi sáng rời giường cô sẽ gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh đang làm gì đó, Niếp Thù cũng không trả lời nhanh ngay được, có lúc phải đến buổi chiều mới có thể nhận được tin nhắn trả lời của anh, hoặc là gọi điện trả lời. Mỗi lần nghe được giọng nói mệt mỏi của anh, Tiễn Bội Bội cũng hết sức đau lòng, không tự chủ nhớ tới giọng nói trầm thấp ẩn nhẫn của anh trong điện thoại hôm đó.
Chẳng có mục đích đi về phía trước, đợi đến khi cô ý thức được, Tiễn Bội Bội đã tới công viên dưới nhà Niếp Thù.
Bình thương hai người đều hẹn ở đây, Niếp Thù không thích hoàn cảnh vui vẻ ồn ào, cũng bởi vì liên quan đến cơ thể, tối đa cũng là nhờ Tiểu Lâm chở bọn họ đi bờ biển; nếu như Tiểu Lâm không có ở đây, thỉnh thoảng Tiễn Bội Bội sẽ đẩy anh đi ra ngoài, xuống công viên nhỏ dưới nhà đi dạo. . . . . .
Trong công viên cũng không quá nhiều thiết bị, Tiễn Bội Bội ngồi xuống bàn đu dây. Câu hỏi của chủ nhiệm lớp làm cô đột nhiên ý thức được rất nhiều vấn đề chưa từng cân nhắc đến, vốn cô không để ý đến suy nghĩ của người khác, nhưng cô không quan tâm cũng không đại biểu Niếp Thù cũng sẽ không quan tâm.
Cô mở điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại hỏi Niếp Thù thấy vấn đề này thế nào, mà nhìn thời gian đã sắp năm giờ, bên kia cũng đã nửa đêm, suy nghĩ một chút rồi cũng cất điện thoại đi.
Tháng Ba tháng Tư thì thời tiết đã ấm áp rất nhiều, mùa xuân ở thành phố T là thời điểm đẹp nhất trong năm, khắp nơi đều là cảnh tượng sức sống bừng bừng, thời điểm nắng ráo cũng rất nhiều. Giờ phút này trời chiều ấm áp chiếu lên trên người, làm cho người ta có chút buồn ngủ. Trong tai nghe ca khúc ấm áp, Tiễn Bội Bội nắm chặt hai sợi dây bàn đu dây, đầu dựa vào bên cạnh khẽ nhắm mắt lại.
Khi điện thoại reo, không biết cô đã đợi bao lâu, mặt trời đã chìm vào đỉnh núi. Tiễn Bội Bội nhắm hai mắt lấy điện thoại ra, ấn nút tiếp nghe: "Alo?"
"Tan học chưa?" Giọng nói đàn ông quen thuộc làm cô đột ngột mở hai mắt ra, đưa điện thoại ra nhìn thấy hai chữ Niếp Thù, Tiễn Bội Bội mới xác định mình không nằm mơ.
"Này, sao anh lại gọi điện lúc này, không ngủ được sao?" Tiễn Bội Bội kinh ngạc.
". . . . . . Em con chưa tan học?"
"Tan rồi, bây giờ em đang ở trong công viên nhỏ dưới nhà anh!"
"Lúc nào em mới ra, không thấy em đi ra ở cửa trường!" Bên kia hình như có chút kinh ngạc.
". . . . . ." Tiễn Bội Bội sững sờ, ngay sau đó nghĩ đến khả năng nào đó, ưỡn mặt cười, "Anh trở lại?!!" Khóe miệng đã nở nụ cười thật tươi, mắt cũng lóe sáng, Tiễn Bội Bội muốn cất tiếng cười to.
Buổi trưa khi gửi tin nhắn cho Niếp Thù, anh còn nói đang bận, lúc đó mình mất mát vô cùng, thì ra là vội trở lại.
"Em chờ ở đó, anh sẽ tới ngay." Niếp Thù nói xong, quả quyết cúp điện thoại, để cô gái nhỏ cười ngây ngô nhìn điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT