"Lúc nãy anh sao vậy? Đột nhiên ho mãnh liệt như vậy." Rất lâu sau đó, Tiễn Bội Bội giả bộ không thèm để ý hỏi..
"Có thể bữa ăn tối quá cay, giọng nói có chút không thoải mái."
"Anh không thể ăn cay?"
"Không thể ăn cay."
". . . . . . Không thể ăn?"
"Không khác bao nhiêu đâu!"
"Thật xin lỗi."
". . . . . ." Niếp Thù giơ tay lên vuốt ve mái tóc dài của cô, cười khẽ,
"Không sao, tôi không trách ý em. Ngược lại, tôi nên cảm ơn em, trong
khoảng thời gian này tôi rất vui vẻ."
"Vậy. . . . . . Em làm bạn gái của anh có được hay không?"
Hoàn toàn không ngờ cô sẽ phản ứng như thế, Niếp Thù chỉ hơi ngẩn ra, cả
cười, tiếp tục xoa nhẹ một nắm tóc của cô, nói: "Em còn nhỏ, học tập
tốt, tranh thủ thi một trường học tốt mới là việc gấp trước mắt."
"Em đã không còn nhỏ nữa rồi. Năm nay em đã trưởng thành, em chỉ nhỏ hơn anh chín tuổi mà thôi."
"Tôi biết rõ." Niếp Thù gật đầu, chỉ có đứa bé mới không muốn thừa nhận mình còn nhỏ.
Tiễn Bội Bội nhìn vẻ mặt anh cũng biết anh chỉ đáp qua loa, cô nặng nề hừ một tiếng, nghiêng đầu không lên tiếng.
Niếp Thù có chút khó xử, muốn an ủi, nhưng hiện tại quả thật bản thân không thể đáp lại tình cảm của cô.
Nếu như chỉ lớn cô một hai tuổi, hoặc là lên đại học, anh cũng sẽ không có cảm giác tội ác như bây giờ.
Hai người vẫn im lặng giằng co như vậy. Thời gian bất tri bất giác đã đến
mười giờ tối, tối nay hai người cũng có chút không yên lòng, từ đầu tới
cuối Tiễn Bội Bội càng thêm không biết trên TV đang chiếu những thứ gì,
mặc dù tầm mắt của cô một khắc cũng không rời khỏi TV.
Thấy cô
đứng dậy bắt đầu mang khăn quàng cổ bao tay, Niếp Thù mới thức tỉnh: "Lễ Giáng Sinh, em đều phải tự học vào buổi tối muộn sao?"
"Không
cần đi, dù sao thì coi như muốn đi, có lẽ cũng sẽ có rất nhiều người
không đi." Tay Tiễn Bội Bội đang quàng khăn quàng cổ khẽ dừng lại, thái
độ vẫn có chút cứng ngắc.
"Ở chỗ tôi có giấy mời dự dạ tiệc đêm
Giáng Sinh, nếu lễ Giáng Sinh em có thời gian, chúng ta sẽ cùng đi!"
Niếp Thù có chút xấu hổ, anh biết vừa rồi cự tuyệt giờ lại muốn mời
người ta thì có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến lần trước Tiễn Bội Bội hưng phấn xem MC nam mời MC nữ tham gia buổi party, anh không nhịn được chút mong đợi. Mong đợi trên mặt cô xuất hiện vui mừng, cho nên mới nói với
Tiểu Lâm khi họp hàng năm vào năm nay, không để anh ấy đại diện toàn
quyền tham dự như năm trước, mà là để lại thiệp mời cho mình.
Nghĩ đến vẻ mặt của Tiểu Lâm ngay lúc đó anh không nhịn được nở nụ cười, Niếp Thù vuốt ve thiệp mời trên tay nghĩ.
Tiễn Bội Bội nhìn thiệp mời màu đen mạ vàng tinh xảo trên tay anh, một lát
sau cũng không đưa tay. Chỉ nhìn chằm chằm, giống như linh hồn đã xuất
ra khỏi người. Lát sau, khi Niếp Thù cho rằng cô đã ngủ, cô mới mở
miệng: "Nếu như anh không thể đáp lại tình cảm của em, xin đừng cho em
hi vọng."
". . . . . ." Nhất thời Niếp Thù lúng túng đỏ ửng hai
gò má, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng trong nháy mắt anh quả
thật hy vọng dựa vào tấm thiệp mời này để duy trì quan hệ giữa hai
người. Mặc dù tính tình Tiễn Bội Bội vẫn luôn rất ương ngạnh, việc muốn
làm sẽ cố gắng kiên trì đến cuối cùng, nhưng chuyện tình cảm cũng rất
khó nói, nghe nói người càng cố chấp, rất dễ bị tổn thương trong chuyện
tình cảm. Niếp Thù không muốn đến cuối cùng liền bằng ngay cả bạn bè
cũng không làm được.
Tay anh nắm thiệp mời có chút cứng ngắc,
không biết nên thu lại hay tiếp tục đưa ra. Nhưng cảm giác bị người nhìn thấu vẫn làm anh tê dại da đầu.
Tiễn Bội Bội nhìn người đàn ông
lộ ra vẻ mặt luống cuống, trong lòng không nhịn được lại rung động, gần
như mềm nhũn. Nhưng cuối cùng tự ái vẫn chiến thắng tình cảm, cô hắng
giọng nói: "Em thích anh, không có nghĩa là em nguyện ý mập mờ cùng với
anh. Niếp Thù, anh nói em còn nhỏ, thật ra thì những thứ này chỉ là cái
cớ của anh mà thôi, rõ ràng em cũng cảm nhận được cảm tình của anh,
nhưng anh không muốn thừa nhận, lấy cái cớ tuổi tác chen ngang ở giữa
chúng ta. Em không biết anh đã từng trải qua những gì, cũng không biết
anh bảo thủ như bây giờ là bởi vì chuyện gì, nhưng có người đã nói với
em: nếu như không đi thử, thì vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi cảnh tù đày. Cho nên, hôm nay em mới phải đứng ở nơi này đứng ở trước mặt của anh."
"Nếu như trước kia em đã nghĩ sẽ có kết quả như vậy, tin tưởng em, hôm nay
em sẽ không tới. Mặc kệ dù trong lòng kiên cường thế nào, cũng chịu
không được luôn bị cự tuyệt. Cho nên em sẽ nguyện ý thử, là bởi vì em
đang đánh cuộc, đánh cuộc dù chỉ có có một phần trăm thành công."
"Có lẽ anh sẽ nói, hiện tại em làm tất cả cũng chỉ là ý loạn tình mê mà
thôi. Đúng vậy, em nhỏ hơn anh, nhưng cũng không đại biểu suy nghĩ của
em không trưởng thành. Em đã biết được chịu trách nhiệm cho hành động
của mình."
. . . . . .
"Chuyện dạ tiệc em sẽ suy nghĩ,
cuối tuần sẽ trả lời cho anh biết. Em đi trước." Cô mang cặp sách của
mình, xoay người. Không để ý tới Niếp Thù bởi vì lời cô nói mà đã im
lặng rất lâu sau lưng.
Cửa chính đóng trước mắt Niếp Thù, anh nhìn phòng trống vắng rất lâu, cười: bảo thủ. . . . . . Sao?
Có lẽ là vậy!
Đêm đó Tiễn Bội Bội về nhà, hóa đau thương thành sức mạnh. Giải quyết xấp
bài thi toán học tích lũy trong tuần này, còn so sánh đáp án và làm rõ
suy nghĩ rồi mới đi ngủ. Lúc này đã hơn ba giờ sáng, điện thoại sáng lên một cái, điện thoại di động hiển thị một cuộc gọi nhỡ, đến từ Niếp Thù.
Lúc đó cô còn chưa chỉnh sửa xong suy nghĩ của mình, sau này nên đối mặt
với Niếp Thù như thế nào. Cũng không mở ra xem, chỉ nhìn chằm chằm điện
thoại di động phát ngây một lúc lâu, mới tiếp tục làm bài tập.
Lại nói, đêm đó Niếp Thù phát sốt, toàn thân giống như bị thiêu trong lửa.
Cái bóng kinh khủng kia lại bắt đầu đuổi theo phía sau lưng mình, sau đó đau đớn, đau đớn như tê liệt, anh gọi mẹ thật to, nhưng người phụ nữ đó chỉ rúc ở trong góc khóc, toàn thân bị một sợi dây buộc chặt. Bà nhìn
chằm chằm người đàn ông nằm ở trên người anh, nguyền rủa gì đó, anh cảm
giác mình sắp chết rồi, mặc kệ anh cầu cứu thế nào khóc thút thít thế
nào cũng không có người đến cứu anh.
Anh cảm giác mình muốn chết.
Một khắc kia trong đầu thoáng qua khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm, Niếp Thù có chút tỉnh táo, cô có thể cứu mình. Điện thoại đã gọi đi, anh mới nhớ tới hình như cô nói cái gì đó, đúng, bảo thủ. Cô nói mình bảo thủ, mà
anh đã đẩy cô ra. Không còn người nào có thể cứu mình, cũng không có nữa rồi. . . . . ..
Không thể cứu vớt tội ác.
Sẽ không ai đồng tình anh, theo lời của người đàn ông kia: anh mới là tội ác.
Rốt cuộc Niếp Thù để mặc cho mình rơi vào trong bóng đêm, cánh tay rủ xuống, vừa đúng đặt ở trên điện thoại di động, mở khóa.
Số của Tiểu Lâm là Niếp Thù cài ở chế độ gọi quay số nhanh, cho nên khi
đang nửa đêm bị điện thoại đánh thức, anh đang muốn nguyền rủa, lại mơ
mơ màng màng thấy rõ là số của Niếp Thù, Tiểu Lâm lập tức tỉnh ngủ.
Trong lòng lại thoáng qua không rõ.
Nhất là khi điện thoại kết
nối, bên kia nhưng không tiếng gì, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề
của anh ấy, Tiểu Lâm biết rõ chuyện này rất lớn
Sau khi gọi điện
thoại cho bác sĩ gia đình, anh một đường như bão táp đến nhà trọ của
Niếp Thù, lúc đó Niếp Thù đã bất tỉnh nhân sự. Hình như lại gặp cơn ác
mộng kia nữa, trong cơn mơ khóc suốt không nghỉ.
Chuyện lần này
lại hình như tương đối gây phiền toái, Niếp Thù không chỉ phát sốt, còn
loét dạ dày nữa. Sau khi bác sĩ chẩn mạch cho anh, nhìn triệu chứng, thì lâp tức làm khó dễ: "Cậu cho cậu ấy ăn hạt tiêu? Không phải dặn đi dặn
lại là cậu ấy chỉ được ăn thanh đạm thôi sao? Còn ăn quá trớn nữa, cậu
xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai hả?"
Tiểu Lâm lập tức
sợ run cả người, cầu xin tha thứ: "Chú Lâm, oan uổng, hạt tiêu cay kia
thật sự không phải cháu cho anh ấy ăn, hai ngày nay cháu bận chuyện tổng kết cuối năm của công ty, cũng loay hoay đầu óc quay cuồng rồi, nào còn thời gian để chỉnh anh ấy chứ! Hơn nữa, cho dù cháu có một trăm cái lá
gan cũng không dám xem lời nói của ngài như gió thoảng bên tai!"
Ông cụ vừa chích còn vừa không quên hỏi ngược lại: "Trừ cậu ra vậy còn
người nào nữa? Hay chính bản thân cậu ấy tự chỉnh mình? . . . . ."
Tiểu Lâm suy nghĩ một chút, trong đầu nhất thời xuất hiện một bóng dáng:
"Cháu cảm thấy rất có thể, có thể lão đại của cháu bị cô gái nhỏ chỉnh
rồi."
"Cô bé lần trước?"
"Hắc hắc, đúng, chính là cô ấy." Tiểu Lâm cười gian.
Ông cụ nhếch miệng, không lên tiếng nữa.
Bận rộn sống sót sau một trận, không sai biệt lắm đến giữa trưa ngày hôm
sau Niếp Thù mới hạ nhiệt độ, khi tỉnh lại, nhớ tới cú điện thoại tối
hôm qua, nhìn điện thoại di động của mình theo bản năng, lại vẫn không
có động tĩnh gì, không khỏi có chút thất vọng.
Tiểu Lâm nhìn anh
như thế, không nhịn được có chút đồng tình: "Có muốn em gọi điện thoại
nói cho Bội Bội một tiếng hay không. . . . . ."
"Không cần, hiện
tại việc học của cô ấy quan trọng hơn, đừng nói cho cô ấy biết." Niếp
Thù cắt đứt lời của anh ấy, cũng không gấp gáp nói cho Tiểu Lâm biết
chuyện anh cự tuyệt Tiễn Bội Bội, anh biết từ trước đến giờ Tiểu Lâm đều ủng hộ Tiễn Bội Bội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT