Đêm đã khuya, Tư Đồ Thanh Lăng tuần tra quân doanh còn chưa trở về, Sở Mộ Hiên một mình chán nản nằm trên giường, tưởng tượng hình dáng đứa nhỏ sắp sinh của mình và Tư Đồ Thanh Lăng, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Phía sau, cửa đột nhiên mở, Sở Mộ Hiên giật mình, ngồi dậy, hỏi: “Thanh Lăng, là ngươi phải không?” Ai ngờ nửa ngày cũng chưa có hồi âm.
“Thanh Lăng?” Sở Mộ Hiên tiếp tục hỏi.
Lại một lát, mới thấy một bóng đen tiến vào, hắn đứng bên giường, cười lạnh: “Mộ Hiên, ngươi khỏe không?”
“Ca ca? Huynh sao lại đến đây?” Nghe rõ thanh âm người vừa tới, Sở Mô Hiên chấn động.
“Sao ta lại không thể tới. Không nghĩ tới bây giờ ngươi còn nhớ rõ vị ca ca là ta. Sao vậy, tình cảm với Tư Đồ Thanh Lăng tốt lắm rồi ha, hô thẳng tính danh!” Sở Mộ Hoan nói móc mỉa.
“Ca ca, huynh sao lại nói vậy….Đệ….”
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, trở lại chuyện chính đi, thấy các ngươi hiện tại còn bộ dạng thân mật như vậy, xem ra Tư Đồ Thanh Lăng còn chưa nói việc kia với ngươi đi, giấu cũng kín thật đó.”
“Có chuyện gì?”
“Thoạt nhìn thì xem ra ngươi không biết thật rồi, hiện tại khắp ngang cùng ngõ hẻm Minh Thụy quốc đâu đâu cũng truyền lưu Sở Mộ Hiên ngươi là tai tinh của Minh Thụy quốc, yêu cầu trục xuất ngươi xuất hiện không ngừng nghỉ, không ngờ thân là đương sự m
mà ngươi lại hoàn toàn chẳng hay biết gì!”
“Sao như vậy được? Đệ tuyệt không hề biết.”
“Sao, không tin? Vậy ngươi có thể hỏi trực tiếp Tư Đồ Thanh Lăng. Đúng rồi, ngươi còn có thể thuận tiện hỏi hắn xem, gần đây Hồng Vũ quốc có phải đang tứ phương thao luyện binh mã hay không?”
“Thao binh luyện mã? Để làm gì?”
“Để làm gì ư,” Sở Mộ Hoan nhìn đệ đệ nói: “Ngươi là ngốc thật hay giả ngốc vậy, Tư Đồ Thanh Lăng có lẽ không biết nguyên nhân, nhưng ngươi hẳn phải rõ ràng hơn ai hết chứ, ngươi còn nhớ những lời Hoa Thần Hạo nói cùng ngươi trước khi rời Hồng Vũ quốc không?”
“Kia….Là…Bởi vì….đệ, cho nên…..” Sở Mộ Hiên ngẩn người, hồi tưởng lại những gì Hoa Thần Hạo từng nói.
“Ngươi biết là tốt rồi, cụ thể ta cũng không nhiều lời nữa, ngươi vẫn nên đến hỏi Tư Đồ Thanh Lăng đi, ta đi trước.” Nói xong, cũng không chờ Sở Mộ Hiên đáp lại, Sở Mộ Hoan liền xoay người nhảy ra theo đường cửa sổ.
Sở Mộ Hiên ngơ ngác nhìn bóng dáng ca ca rời đi, ngẫm đến việc Tư Đồ Thanh Lăng giấu mình nhiều chuyện như vậy, trong lòng hỗn loạn, không biết là tư vị gì.
Suy nghĩ liền một đêm chưa ngủ.
Chính ngọ hôm sau, Tư Đồ Thanh Lăng mới tha một thân mệt mỏi trở về Ánh Nguyệt cung, không nghĩ tới vừa tiến đến còn chưa kịp nghỉ ngơi phút nào, liền bị Sở Mộ Hiên chất vấn.
“Ngươi nói đi! Sao ngươi có thể giấu ta nhiều chuyện như vậy, chuyện lời đồn là thế nào? Còn chuyện Hoa Thần Hạo thao binh luyện mã nữa?”
“Mấy chuyện đó thì làm sao? Ngươi cứ hỏi lắm như vậy làm gì? Trẫm hôm qua tuần tra quân doanh mệt mỏi, trước để trẫm nghỉ ngơi một chút đã.” Tư Đồ Thanh Lăng gục trên giường.
“Ngươi nói cho rõ ràng đã!” Sở Mộ Hiên cao giọng, kéo dựng Tư Đồ Thanh Lăng từ trên giường dậy.
“Ngươi có thấy phiền không! Chuyện còn chưa rõ ràng, trẫm trả lời ngươi thế nào!” Tư Đồ Thanh Lăng ban đầu giấu diếm vốn là để Sở Mộ Hiên không thương tâm, không nghĩ tới lại thành lý do khiến Sở Mộ Hiên chất vấn mình, hắn nín nhịn không được nữa liền hướng Sở Mộ Hiên quát lớn.
“Trước kia ngươi nói chuyện gì cũng sẽ bàn bạc cùng ta, không nghĩ tới đến tận bây giờ ngươi vẫn không hề tin tưởng ta!”
“Cái gì mà tin hay không tin! Ngươi có cần chuyện bé xé ra to như vậy không! Thôi quên đi, trẫm thật sự mệt mỏi rồi, cũng lười tranh cãi với ngươi, ta hồi tẩm cung!” Tư Đồ Thanh Lăng nói xong, liền phá cửa mà đi.
Sở Mộ Hiên rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng xoa bụng, lẩm bẩm nói: “Hài tử, sao càng ngày ta càng cảm thấy phụ thân con xa lạ như vậy? Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?”
.
. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT