Tư Đồ Thanh Lăng thấy Sở Mộ Hiên tựa như đứa trẻ ngủ say sưa trong lòng mình, không khỏi cười nhẹ, hắn nhẹ nhàng lật mình, bế Sở Mộ Hiên lên giường (Raph: Thế trước đó các anh làm ở đâu vậy? @@) , rón rén phủ thêm quần áo, tranh thủ rời khỏi Ánh Nguyêt cung.
Trở lại tẩm cung của mình, trước hết Tư Đồ Thanh Lăng phái người cho gọi Vân Cô Hồng, hỏi han hắn tình hình điều tra về kẻ khởi xướng lời đồn. Nhưng không ngờ người luôn hoàn thành tốt công việc như Vân Cô Hồng lúc này lại ấp úng, khó nói được nguyên do, chỉ biết hiện tại lời đồn này vô cùng phổ biến, phố lớn phố nhỏ đều truyền lưu, rất khó tra được ngọn nguồn rốt cuộc ở nơi nào.
Tư Đồ Thanh Lăng vừa nghe, nhất thời giận dữ, hướng Vân Cô Hồng quát: “Ngươi đi tra lại cho ta, nhất định phải tra rõ ràng, còn có, chuyện này ngàn vạn lần không được để cho Sở Mộ Hiên biết!”.
Sau khi Vân Cô Hồng cáo lui, Tư Đồ Thanh Lăng một quyền nện mạnh trên long án, âm thầm hạ quyết tâm: Lúc này nhất định phải bảo hộ Sở Mộ Hiên thật tốt, không thể để hắn lại chịu bất kì thương tổn nào!
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt một tháng đã qua, Vân Côn Hồng vẫn như cũ không thể điều tra được gì, mà Tư Đồ Thanh Lăng giờ phút này đang bị một núi công việc làm cho khốn đốn, một mặt phải xử lí việc quốc sự lớn nhỏ, một mặt phải ứng phó với đám đại thần suốt ngày lải nhải phải đuổi Sở Mộ Hiên, nhiều việc đến nỗi thời gian ở bên Sở Mộ Hiên cũng chẳng có.
Xem đi, mới vừa giải quyết xong xuôi một việc, tính tới Ánh Nguyệt cung một lúc, chẳng ngờ lại có vấn đề phát sinh.
“Khởi bẩm bệ hạ, theo thám tử hồi báo, Hồng Vũ quốc chủ Hoa Thần Hạo gần đây tứ phía thao binh luyện mã, thần e chúng có ý đồ gây sự.”
“Cái gì! Hoa Thần Hạo này cũng khinh người quá đáng rồi!” Tư Đồ Thanh Lăng cả giận nói: “Hắn đang khinh quốc gia ta không dám gây chiến đó sao?”
“Bệ hạ bớt giận, dù sao tình huống hiện tại cũng chưa thể làm rõ, không bằng lấy tĩnh ứng biến.”
“Nên như vậy. Bất quá chúng ta cũng không thể chẳng làm gì, người đâu, chuẩn bị ngựa, ta muốn khảo sát việc luyện binh! Đi kiểm tra xem tinh binh cường đại của Minh Thụy quốc chúng ta thế nào!”
Bên kia, Ánh Nguyệt cung
“Chúc mừng ngươi, ngươi đã có thai hai tháng rồi!” Đây là thanh âm vui sướng của Vân Cô Nhạn.
“Thật vậy?” Sở Mộ Hiên bắt lấy tay Vân Cô Nhạn, kích động nói: “Ta thật sự lại có thai?”
“Sao vậy, không tin chẩn đoán của Vân Cô Nhạn ta?”
“Không phải, ta….Ta chỉ là đang rất cao hứng, trách không được gần đây ta luôn cảm thấy cả người mệt mỏi, buồn ngủ, hóa ra….Thật sự là tốt quá!”
“Đúng vậy! Vậy ta lập tức thông báo cho bệ hạ tin tức tốt lành này!” Vân Cô Nhạn vừa nói liền muốn lao ngay ra ngoài.
“Đừng đừng, hiện tại khoan hãy nói cho bệ hạ.” Sở Mộ Hiên gọi Vân Cô Hồng lại.
“Vì sao? Đây là đại hỷ sự a!” Vân Cô Nhạn khó hiểu.
“Không,” Sở Mộ Hiên thẹn thùng cúi đầu, nói: “Hiện tại đừng nói cho bệ hạ vội, một tháng nữa là sinh thần bệ hạ, ta nghĩ đến lúc ấy mới cho người một món quà thật lớn!”.
“Ha ha! Hóa ra là như vậy! Được! Ta không nói cho hắn! Đến lúc đó tự ngươi đem tin tức tốt này cho hắn làm lễ vật!”
“Cám ơn ngươi! Cô Nhạn!”
“Với ta ngươi còn khách khí gì chứ! Bất quá thân thể ngươi không tốt lắm, tốt nhất là nên điều dưỡng cho tốt, như vậy mới có thể sinh ra một tiểu tử béo múp được!”
“Nói cái gì vậy! Thật là!”.
“Được được, thì không nói, ngươi cứ nghỉ ngơi, ta kêu Cẩm Nhi đi cùng khai chút dược dưỡng thai cho ngươi!” Vân Cô Nhạn nói rồi cầm lấy hòm thuốc, gọi Cẩm Nhi cùng rời đi.
Sở Mộ Hiên nằm trên giường, từ ái vuốt ve bụng mình, tính thời gian, đứa bé này hẳn là sau khi rời khỏi Hồng Vũ quốc mới có, Tư Đồ Thanh Lăng nếu đã biết, hẳn mừng rỡ như điên luôn ấy chứ, hy vọng sinh thần hắn mau đến một chút.
.
. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT