“Tôi thích Thành Nhất.
Tôi nghĩ, khi anh ấy còn là thiếu niên, hẳn là một thiếu niên ấm áp, thoạt nhìn không nổi bật, nhưng khi tiếp xúc, bạn nhất định sẽ bị sự ấm áp ấy khiến cho không sao quên được.
Tôi nghĩ, lúc còn ở tuổi thiếu nữ, chúng ta đều từng rất nhiều lần trải qua nỗi cô độc và sự đau lòng vì không được hiểu thấu.
Vào những năm tháng ấy, chỉ một sự ôn nhu đúng lúc cũng tựa như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”
Khi tôi viết xong những lời ấy và đăng lên mạng, có một tài khoản tên là “Hy Vọng Lúc Nửa Đêm” vào bình luận. Cô ấy viết.
“Bạn à, mình thích tình cảm bạn dành cho Nhất ca.”
Tôi cứ đọc đi đọc lại những lời mình đã viết và câu bình luận của cô gái không quen đó. Nhưng cuối cùng cũng không biết nên trả lời thế nào, đành đóng máy tính lại, chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc đó, Thành Nhất gửi tin nhắn đến.
“Tiểu Mỹ, kỳ thực không phải anh nghĩ tới em nên mới chưa ngủ đâu.”
Gọi tôi là Tiểu Mỹ, cho tới bây giờ cũng chỉ có một người này thôi. Tôi đọc tin nhắn, cười một tiếng. Không nghĩ tới chuyện Thành Nhất vừa hỏi ý trưa nay thì buổi tối đã bắt đầu... đại khái là cưa cẩm đi. Tôi lưu số của anh lại, lại đọc tin nhắn đó thêm mấy chục lần nữa rồi mới trả lời.
“À.”
Tin nhắn vừa gửi đi, đã thấy bên kia gửi lại tin nhắn thoại.
“Em thực sự dùng thời gian lâu như vậy để gõ một chữ?”
Nếu mà một chữ không tốt thì... Tôi trả lời.
“À. À.”
Tin nhắn thoại tiếp theo, bên kia truyền tới một tiếng cười.
“Tiểu Mỹ, em rất... thú vị.”
Tôi nghe đi nghe lại tin nhắn và tiếng cười của Thành Nhất. Chợt nhớ tới mấy vụ lộ thông tin trên mạng, cảm thấy những tin nhắn kiểu như thế này nếu bị hack lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới anh. Vì vậy bèn bấm gọi.
Lúc bấm rồi, mới phát hiện ra bản thân mình vừa làm gì, nhìn trân trối vào màn hình điện thoại, đến hủy cuộc gọi cũng quên mất. Sau đó, rất nhanh, đầu dây bên kia nhấc máy, giọng nói trầm ấm vừa phải của Thành Nhất vang lên.
“Tiểu Mỹ?”
Tôi nuốt nước miếng, áp điện thoại lên tai, đáp.
“À.”
Sau đó cảm thấy dường như không đủ, bèn nói tiếp.
“Thành Nhất.”
“Không nghĩ tới em sẽ gọi cho anh.”, Nụ cười của Thành Nhất hiện rõ trong giọng nói.
Tôi đáp.
“Anh đứng ở đầu sóng ngọn gió, tin nhắn như vậy... ít chừng nào, tốt chừng nấy.”
“Lo cho anh?”, Giọng Thành Nhất của vẻ trêu chọc.
“Ừm.”, Tôi đáp.
Bên kia dường như không dự đoán được tôi sẽ trả lời như vậy, lặng im mất mấy giây. Cuối cùng, anh ấy nói, kèm theo một tiếng thở nhẹ ra.
“Tiểu Mỹ, em luôn khiến anh không đoán được.”
Lúc đó tôi đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy có mưa bụi, ánh đèn đường màu vàng bên dưới trở nên mờ ảo. Tôi tì một ngón tay lên tấm kính, cảm giác từ nơi đó truyền đến đầu ngón tay hơi lạnh. Tôi nói.
“Thành Nhất, sự nghiệp của anh bây giờ, thích hợp để làm chuyện này sao?”
Thích hợp để bắt đầu theo đuổi bạn gái sao?
Thành Nhất dường như suy nghĩ rất thận trọng trước khi trả lời. Anh ấy đáp.
“Không thích hợp.”
Lặng lẽ đóng phim gần mười năm mới có cơ hội vụt sáng thành ngôi sao, lúc này bất luận là về thời gian hay danh tiếng, có bạn gái đều không thích hợp. Tuy đã biết trước câu trả lời, lúc nghe anh nói, trong lòng quả nhiên vẫn như bước hụt một bước. Thật sự... vẫn luôn nên giữ khoảng cách với người này mới phải.
“Vậy...”, Tôi muốn hỏi vậy sao anh còn chủ động với em.
Nhưng tiếng của Thành Nhất ở đầu dây bên kia đã ngắt tời tôi.
Anh ấy nói.
“Sự nghiệp của anh lúc này đúng là không thích hợp để có bạn gái. Nhưng anh cảm thấy Quân Từ Mỹ là người anh không thể để lỡ được. Dù là thế nào, cũng không thể để lỡ được.”
Ngón tay tôi trượt dài trên mặt kính, buông thõng xuống bên người.
*
Hy Vọng Lúc Nửa Đêm chia sẻ bài viết của tôi về trang cá nhân của cô ấy, khiến cho chỉ trong một đêm, có đến gần một ngàn người theo dõi trang cá nhân của tôi. Buổi sáng tôi lên xem, có cảm giác giật mình đến mức muốn lập tức ném điện thoại ra xa. Vì sao... lại có nhiều người như thế?
Hóa ra cô gái kia là trưởng một nhóm fan rất đông đảo của Thành Nhất, chủ đề “Đôi mắt Thành Nhất” cũng là do cô ấy quản lý. Nhìn trang cá nhân của cô ấy, dường như còn đang học đại học. Là một cô bé con rất đa tài, còn tự mình sáng tác và thu âm bài hát cho fandom của Thành Nhất, vẽ rất nhiều tranh của anh, bức nào cũng đẹp. Thậm chí còn tổ chức hoạt động thiện nguyện cho những vùng bị thiên tai, rất sôi nổi, thu hút cực kỳ đông đảo fan của Thành Nhất tham gia. Một cô bé nổi bật như thế lại chú ý đến tôi. Quả thật là khiến cho tôi có chút không biết làm thế nào.
Bên dưới mấy bài viết ít ỏi của tôi xuất hiện vô số lời bình luận. Tôi cũng không đọc. Hẳn đa số là lời đồng cảm. Nhưng khi có quá nhiều lời nói cùng vang lên, tôi vẫn luôn không muốn nghe.
Thành Nhất nhắn tin đến, chụp hình phòng chờ VIP của sân bay, nói đang chờ máy bay đi tham gia sự kiện thời trang. Tôi suy nghĩ một lúc, chụp hình hộp sữa ca cao của mình gửi cho anh ấy, nhưng không nói gì.
Vậy mà Thành Nhất lại trả lời.
“Cảm ơn nha, đã lâu rồi anh không uống.”
Cái này... Anh hiểu lầm rồi. Là sữa để em uống, không phải cho anh.
Tuy nghĩ vậy nhưng tôi cũng không nhắn lại.
Tôi cảm thấy chúng tôi hiện tại không nên nói với nhau quá nhiều.
Tôi đã mười năm chỉ nghĩ về anh ấy mà không thể nói ra.
Nếu bây giờ buông lỏng bản thân, chỉ sợ sẽ nói mãi không ngừng.
***
Quân Hy: Thật ra nếu theo đuổi con gái, tôi cũng muốn theo đuổi một cô gái như Quân Từ Mỹ.:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT