Vào năm mười sáu tuổi thì tôi đã gặp được anh mà lúc đó anh là đàn anh của tôi rất bình thường không gì quá nổi trội nhưng bởi sự diu dàng từ tâm của anh đã khiến tôi rung động thương thầm anh. Tình cảm lặng lẽ như vậy, đến tận khi anh ấy tốt nghiệp rời trường, tôi cũng chưa từng biểu đạt ra, càng chẳng nói đến chuyện bày tỏ. Suốt nhiều năm tháng sau đó, tôi vẫn luôn cất giấu kỷ niệm đó trong lòng, trải qua thăng trầm lên xuống của cuộc đời, mười năm tưởng dài cũng chỉ tựa như chớp mắt.
Rồi một ngày bỗng nhiên nhìn thấy người ấy ở khắp mọi nơi, trong lúc tôi những tưởng biển người này đã cuốn trôi anh ấy về một nơi mà chúng tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại, anh ấy lại trở thành giấc mơ mới của bao nhiêu thiếu nữ. Có cảm giác thật đau lòng, bởi vì mộng tưởng vốn là của riêng mình, nay đã trở thành điều ai cũng có thể nói đến.
Nhưng nếu đã là như thế, vì sao còn để chúng tôi thực sự gặp lại nhau?
Sự dịu dàng của mùa hè năm đó vốn đã bị bụi vàng kí ức bao phủ đến tựa như không thực, vì sao anh còn xuất hiện lại trước mắt em?