Giang Trần được người đời tôn vinh là chí tôn trong giới kiếm đạo.Cũng vì hắn mang trong mình bộ kiếm pháp độc nhất vô nhị.Cùng với đó là tâm pháp nội công vô cùng thâm hậu.
" Kiếm pháp giỏi thì sao "
" Võ công bậc nhất thì sao "
" Đứng đầu thiên hạ thì sao chứ "
" Cũng chẳng thể bảo vệ được một người "
Giang Trần hét lên với khoảng không tịch mịch.Bao bọc hắn là luồng khí tức thay đổi liên tục.Khi thì nóng rát,khi lại lạnh lẽo âm u.Cả người hắn lúc xanh lúc đỏ.Hắn bây giờ thật giống sứ giả đến từ địa ngục.
Trước đây không lâu.Bên cạnh Giang Trần cũng có một người luôn ngồi nghe hắn thổi sáo.Luôn quan tâm,chăm sóc cho hắn.Như tiết hết những u uất,những đau khổ trong lòng.Giang Trần thẫn thờ nhớ lại nụ cười ấy,khuân mặt,bóng hình ấy.
Hơn bốn mươi năm trước.Khi ấy Giang Trần vừa tròn mười hai tuổi.Hắn sinh ra tại một ngôi làng nhỏ.Gia đình hắn là một trong số những gia đình thấp kém nhất trong thôn.Thôn của hắn có hơn trăm nóc nhà,nằm trơ chọi bên dãy núi Hoa Sơn,có cái tên rất trữ tình: Vĩ Dạ
Nhà Giang Trần ở cuối thôn,bên cạnh một dòng suối nhỏ.Còn nhà Hiền Diệp ở đầu thôn.Sáng sớm nào Hiền Diệp cũng đi ngang nhà hắn sang bên kia suối giặt đồ và lấy nước.
Hiền Diệp nhỏ hơn hắn một tuổi.Nàng có đôi mắt nâu rất đẹp.Tuy còn nhỏ tuổi nhưng vóc dáng Hiền Diệp rất thanh tao thoát tục.Nàng như một nàng tiên hạ phàm.Giang Trần hay lén ra bờ suối nhìn trộm.Ánh mắt hắn say đắm và đam mê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT