Hiền Diệp đưa đôi mắt còn ngấn lệ nhìn Giang Trần.Trong lòng nàng bỗng dưng cảm thấy ấm áp lạ thường.Không hiểu sao nàng cảm thấy người con trai đang đứng trước mặt mình thật gần gũi.Nàng khẽ từ từ tiến lại phía Giang Trần.
Bên cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối ở cuối thôn.Một nam một nữ ngồi cạnh nhau đưa ánh mắt nhìn những đám mây vờn bên sườn núi.Cơn gió thoảng qua khẽ đung đưa làn tóc người thiếu nữ,đem theo mùi thơm của nàng khiến nam tử thất thần say đắm.Tiếng nước chảy róc rách len qua phiến đá hòa theo tiếng chim hót nơi xa như bản tình ca mà thiên nhiên ban tặng.
Đôi nam nữ này đã ngồi đây hơn hai canh giờ rồi.Không ai nói với ai một lời,họ cứ như vậy nhìn ra xa.
" Cô nương có chuyện gì có thể nói ta nghe hay không "
Cuối cùng Giang Trần đành lên tiếng phá đi bầu không khí ngột ngạt.
" Huynh là ai "
" Tại sao huynh lại đi theo ta "
Hiền Diệp không trả lời mà hỏi lại.Nàng nhìn nam tử này rất quen lại không nhớ đã gặp trước đó hay chưa.
" Ta tên Giang Trần "
" Là ban sáng ta thấy cô nương rất vội vãta lo cô nương có điều gì bất trắc nên đi theo.Mong cô nương đừng hiểu lầm.Đã xảy ra chuyện gì vậy "
Ngẫm lại chuyện ban sáng, quả thật hắn rất lo lắng cho Hiền Diệp.Khi thấy Hiền Diệp bên vách đá hắn đã rất lúng túng không biết phải làm sao.Lỡ ra mà.... phì phì hắn không dám nghĩ nữa.
" Cám ơn huynh đã lo lắng cho ta "
" Ta không có sao,chỉ là chút chuyện không vui thôi,không đáng nhắc đến "
Hiền Diệp nhẹ nhàng đáp lời.
" Lạ thật ta cảm thấy huynh rất quen "
" Chúng ta đã gặp nhau trước đó chưa nhỉ "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT