Lúc cô được nghỉ hè, cô quyt định đến trường Đại học của anh hai.

Nguyên nhân là anh hai thật lâu rồi chưa có về thăm cô.

Trên lưng cô đeo một cái ba lô xinh xắn, trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt.

Sau khi chuẩn bị đồ xong, cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, chính là cô không biết đường.

Gọi điện thoại cho anh hai?

Không, anh hai không có lưu điện thoại.

Đi hỏi Lâm mẹ?

Không, đây chẳng phải là bại lộ mục đích của cô hay sao.

Có,phòng ngủ nhất định là có địa chỉ, cô nhớ trên quyển sách bìa màu vàng có ghi địa chỉ và số điện thoại của trường.

Sự thật chứng minh, Nguyễn Miên Miên cô thật ra là rất thông minh.

Cô chạy vào phòng ngủ, quả nhiên trong ngăn kéo tìm được quyển sách bìa

Đại học CX —— số 11 đường Mộ Nhất.

Cô lấy chiếc bút, ghi lại trên lòng bàn tay. Cô hay thấy dì nhỏ ghi số điện thoại trong lòng bàn tay, vừa tiện vừa dễ nhớ nên cũng bắt chước theo.

Đeo ba lô lên, cô thừa dịp Lâm mẹ đang phơi đồ, len lén chạy ra cửa lớn.

Chỉ là, lập tức lại gặp phải phiền toái lớn.

Nhìn con đường lớn vắng vẻ trước mặt, cô vỗ trán, sao lại có thể quên vấn đề lớn vậy chứ, chính là cô không biết làm cách nào để đến chỗ anh hai cả.

Trước kia khi ra ngoài, đều có dì nhỏ lái xe, hoặc là bác Lâm tài xế lái xe .

Đang ảo não, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, còn mang theo cả bụi bặm đằng sau.

Bụi bặm rơi xuống đất.

Cửa sổ xe mở ra, một chị gái rất xinh đẹp nở nụ cười hỏi cô, "Em gái nhỏ, một mình em ở nơi này làm gì?"

Mọi người đều biết, đứa trẻ như cô đối với những thứ xinh đẹp thường thường không có sức chống cự, vì vậy cô cũng ngọt ngào đáp lại, "Em muốn đi thăm anh hai."

"Anh hai em?" Chị gái xinh đẹp nhướn lông mày lên, ra vẻ nghi ngờ.

Cô nói, "Anh hai em tên là Hiệp Hiên Viên, học ở Đại học CX."

Chị gái xinh đẹp vừa nghe thấy tên của anh hai hơi khựng lại một chút, sau đó kinh ngạc nhìn cô một cái, "Em là em gái của Hiệp Hiên Viên?"

Cô gật đầu thừa nhận, "Em tên là Nguyễn Miên Miên."

Chị gái xinh đẹp vừa nghe, cười ngất, "Thật là người cũng như tên a."

Cô có chút tức giận,chị gái xinh đẹp này tuyệt không tốt bụng, cô mặc dù là có tròn tròn mập mập, nhưng là cũng không cần trước mặt mọi người cười đến lớn tiếng như vậy.

Chị gái xinh đẹp thấy cô có chút tức giận, mở cửa xe, "Kẹo đường đáng yêu a, chị đưa em một đoạn đường, thế nào?"

Cô say mê cuồng nhiệt leo lên ghế lái phụ, đối với chị gái xinh đẹp liên tục cám ơn, "Cám ơn chị, chị gái xinh đẹp."

"Khụ khụ. . . . . ." Chị gái xinh đẹp giống như s đến độ bị sặc, ho khan một hồi lâu, mới từ từ xoay đầu lại hướng cô nghiêm túc nói, "Ta là anh trai tuấn tú, không phải chị gái xinh đẹp !"

Cô quay đầu lại, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, rồi đưa ánh mắt như mang theo hàm ý "Chị đang nói dối".

Rõ ràng dáng dấp so với dì nhỏ còn xinh đẹp hơn, làm sao sẽ không phải là chị gái, nhiều nhất là ngực có vẻ hơi bằng phẳng.

Tới trường học, cô mới biết anh thật là anh trai xinh đẹp, hơn nữa còn là bạn cùng lớp với anh hai, lại còn ngủ cùng phòng nữa.

Anh nói anh gọi là Lăng Thịnh, còn nói anh là người phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, diện mạo bất phàm. . . . . . Dù sao một đống nói nhảm.

Cô lôi kéo Lăng Thịnh bên cạnh đang còn thao thao bất tuyệt về độ hot của bản thân: "Anh hai đang ở đâu a?"

...

...

...

Lăng Thịnh một cước đá văng cửa ra: "Hiệp cọc gỗ, em gái đáng yêu đến thăm cậu này."

Cách thật lâu, anh hai mới từ trong một gian phòng đi ra, trợn mắt nhìn Lăng Thịnh đang cười như hồ ly một cái, quay đầu nhìn thấy cô, thần sắc lập tức trở nên lạnh nhạt, "Sao nhóc lại tới đây?"

Cô đang muốn mở miệng, Lăng Thịnh cười vỗ vỗ vai anh hai, trêu ghẹo hỏi, "Ngàn dặm tìm chồng. . . . . ."

Quay đầu thấy sắc mặt anh hai bất thiện, lại sờ sờ sóng mũi, ảo não bổ sung một câu, "A, nhầm rồi, là ngàn dặm tìm anh trai a~!"

Anh hai hất bàn tay đang để trên vai mình, trong mắt không có một tia vui mừng, chẳng qua là lạnh lùng như vậy nhìn cô, cuối cùng, rốt cuộc phun một câu, "Nhóc trở về đi, về sau cũng không cần đến nữa!"

Cô bị giọng nói nghiêm khắc lạnh lùng của anh dọa sợ hãi đến lui vài bước, trong miệng còn khiếp sợ hô nhỏ, "Anh hai . . . . ."

Anh hai vẫn không động lòng, ngược lại mạnh mẽ đem cô hướng ngoài cửa đẩy ra, "Lời của ta nói nhóc không nghe thấy sao? Trở về cho ta! Về sau không cho phép lại xuất hiện trước mặt của ta nữa!"

Cô nhìn trước mặt anh hai vẫn tuấn tú như cũ nhưng đã lạnh lùng hơn xưa mấy phần, đây là anh hai cô sao? Là anh hai đã từng ôm cô thật chặt vào ngực đấy sao? Là người anh đã từng chơi cùng cô, gấp châu chấu bằng cỏ cho cô sao? Tại sao những người chung quanh cô bỗng nhiên trở nên xa lạ với cô đến thế? Dì nhỏ cũng vậy, anh hai cũng vậy.

Cô ngồi ở trước cửa, chưa bỏ cuộc hỏi "Tại sao? Anh hai cũng không cần Miên Miên nữa sao ?"

Hiên Viên giương mắt, rõ ràng là đã nở nụ cười, "Bởi vì nhóc là một người yếu đuối, ngốc nghếch nhu nhược, một cái bao gạo đáng ghét, mà Hiệp Hiên Viên ta ghét nhất người nhu nhược cùng béo mập!"

Trong nháy mắt đó, cô thấy được nụ cười của anh hai, bên tai lại vang lên lời của dì nhỏ, nói anh hai có lẽ là hoàng tử, có lẽ là ác ma. Đúng vậy a, ác độc như vậy vả lại mang theo nụ cười đầy hận ý,đó là anh hai tuấn tú như hoàng tử của cô sao?

Không hiểu, vẫn không hiểu.

Nhưng là cô vẫn hiểu được một sự thực: thì ra là mọi người nói không sai, cô thực sự là một đứa bé đáng chán ghét.

Không những nhu nhược yếu đuối mà còn phiền phức nữa. Bởi vì cô, dì nhỏ mới có thể quên mình không vui gả cho cha cô, cũng là bởi vì cô anh hai mới dọn ra ngoài ở một mình.

Bởi vì cô, tất cả đều là bởi vì cô! Tất cả đều là bởi vì cô !

Lâm mẹ, người nói sai rồi, Miên Miên không phải đứa bé ngoan, mà là đứa trẻ hư bị người ta chán ghét.

Không ai thương cô, không có ai yêu cô, nỗ lực giả bộ ngoan ngoãn nghe lời, đến cuối cùng vẫn là bị người vứt bỏ, cũng khó trách mẹ cô vừa sinh hạ cô liền không quan tâm cô rồi, đứa trẻ khiến người ta ghét thì có ai quan tâm đây?

Kỳ tích , cô cũng không có khóc,chẳng qua là nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nhẹ nhàng nói câu thật xin lỗi, sau đó lấy ra đồ ăn vặt trong ba lô, yên lặng rời đi.

Thật xin lỗi, anh hai, em gây thêm phiền toái cho anh rồi.

Bên trong nhà.

Lăng Thịnh nhìn Hiệp Hiên Viên mặt đau khổ tay nắm chặt, không khỏi an ủi, "Nếu không đành lòng, cần gì nói ra những lời tổn thương như vậy? Em ấy vẫn còn là con nít!"

"Trẻ con?" Hiệp Hiên Viên cười to, "Trẻ con thì thế nào, chỉ trách đó là tâm can bảo bối của một người! Mà tớ không phải người nọ, tớ sẽ không để nhược điểm ở lại bên cạnh mình".

Lăng Thịnh lắc đầu một cái, không có nói chuyện. Chẳng qua là nội tâm dâng lên một hồi bi thương, Hiệp Hiên Viên a Hiệp Hiên Viên, khi cậu nói ra lời này cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận đứa bé kia sẽ là nhược điểm cả đời ràng buộc với cậu , cậu cho rằng lòng người sẽ là dễ dàng khống chế như vậy sao?

Lăng Thịnh nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, trong lòng chán nản.

Hơn nhiều năm sau, Lăng Thịnh vẫn còn nhớ như in cái ngày đó, trên tay anh là đứa trẻ tên Miên Miên cả người đầy máu cùng hơi thở thoi thóp lạnh giá, cũng như nhớ rõ, Hiệp Hiên Viên sau khi nhận được điện thoại của bệnh viện hộc tốc chạy đến, vừa lúc nghe được bác sĩ mặt không chút thay đổi tuyên bố đứa bé kia bị người ta đá vào bụng gây tổn thương đến tử cung, về sau sẽ không thể có con được nữa. Sau khi nghe xong, anh ngửa mặt lên trời hét lớn mang theo hối hận, ảo não cùng đau thương.

Thì ra tất cả đều là do ông trời đã sớm định đoạt, đều là số mạng đang trêu đùa lòng người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play