Trong mắt của cô, trong nhà cũng không có vì anh hai rời đi mà quay về
yên bình như trước kia, ngược lại dì nhỏ cùng cha cãi nhau càng ngày
càng căng thẳng,về sau, bọn họ cũng không còn kiêng kỵ cãi nhau khi có
một đứa trẻ chín tuổi bên cạnh là cô nữa.
Bình thường vào lúc này, Lâm mẹ sẽ mượn cớ đem cô dời xuống nhà bếp,
hoặc là bảo cô che lỗ tai lẫn mắt lại. Anh hai sau khi rời nhà , cũng
không có thấy trở về, không biết dì nhỏ và cha cãi nhau đến bao nhiêu
lần, rốt cuộc khoảng nửa năm sau thì anh hai cũng lần đầu trở về thăm
cô.
Có lẽ, đối với anh mà nói trở về chỉ là thực hiện lời hứa với cô mà
thôi, chứ thực sự có trở về hay không thì cuộc sống của anh cũng không
ảnh hưởng gì cả.
Lại một lần nữa , dì nhỏ cùng cha cô lại đang cãi vả, cô bịt lấy lỗ tai trốn vào trong tủ đồ.
Thanh âm nóng nảy như sấm của cha vang lên ngoài hành lang, "Tần Xu Bối, cô đứng lại đó cho tôi!"
Tiếp đó có tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo,dì nhỏ thanh âm có chút hổn hển vang lên "Anh buông tay, Nguyễn Diệp Thành, anh buông tay. . . . .
."
Cha cô rống to, "Không thả, ta đây đời cũng sẽ không buông tay, Tần Xù Bối, cô nên chấp nhận sự thực đi!"
Thật lâu, dì nhỏ cũng không có nói chuyện, chẳng qua là có tiếng khóc
thút thít vang lên, thanh âm kia tựa như lo tựa như buồn, mang theo vô
lực tuyệt vọng cùng không còn chút sức lực nào giãy giụa, cứ như vậy
xuyên qua tầng tầng lớp lớp vách tường bền bỉ đâm thấu đến tận sâu
trong nội tâm của cô.
Tiếng bước chân của cha cô xa dần, dì nhỏ cũng không có động tĩnh như cũ sâu kín khóc thút thít. Cô kéo cửa tủ ra, chạy đến trước mặt dì nhỏ.
"Dì nhỏ?"
Dì nhỏ ngẩng đầu nhìn cô một cái, đôi mắt to tròn xinh đẹp nay đã sưng
đỏ ngập nước, trên bờ môi xinh đẹp cũng có vết máu, mái tóc xoăn dài
cũng trở nên tán loạn không chịu nổi, rũ xuống hỗn độn tại cái cổ tinh
khiết, cả người bởi vì bộ mặt đầy nước mắt mà trở nên điềm đạm đáng yêu.
Dì nhỏ ngồi yên trên nền nhà lạnh lẽo nhìn cô, không nói gì, cũng không
có động đậy, trong đôi mắt to đẹp tràn đầy mờ mịt luống cuống.
Cô kéo kéo tay dì nhỏ, thử nói một câu, "Dì nhỏ, con là Miên Miên a!"
Giống như nghe được từ ngữ kích thích, dì nhỏ đột nhiên nhào tới, bóp
lấy cái cổ nhỏ nhắn của cô, tàn nhẫn kêu gào, "Đều là bởi vì ngươi, là
ngươi, tất cả đều là bởi vì ngươi, chỉ nhìn mặt thôi cũng làm cho người
ta căm hận rồi, ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi. . . . . ."
Cô nhìn cô gái trước mắt, người mà cô vẫn luôn tôn kính, trong mắt phát
ra muôn ngàn tia hận ý mãnh liệt, đó chính là dì nhỏ của cô sao? Đó là
người luôn ôm cô kể chuyện cổ tích. cười dịu dàng với cô, là dì nhỏ ôn
nhu nho nhã luôn mang cho cô những con búp bê xinh đẹp bằng vải sao?
Không, khẳng định không phải, dì nhỏ không biết cười dữ tợn như vậy, dì
nhỏ cũng sẽ không tổn thương đến Miên Miên mà dì yêu quý nhất.
Sẽ không, đây chỉ là một cơn ác mộng! Sẽ không, đây nhất định là ảo giác của cô! A, sẽ không, chắc chắn đó không phải là dì nhỏ ! Không biết a!
Nhưng là bàn tay đang bóp cổ cô càng ngày càng dùng sức kia là gì a? Hô
hấp của cô càng ngày càng gấp, còn có khung cảnh trước mắt càng ngày
càng mờ, xoay mòng mòng trước mắt cô.
Tối quá.....
Thật là buồn ngủ. . . . . .
Thật là khổ sở. . . . . .
A. . . . . .
"Miên Miên, cháu đã tỉnh a, cảm thấy trong người thế nào?"
Cô mở mắt, cổ họng có chút đau, "Lâm mẹ, cháu làm sao rồi?"
Lâm mẹ lau nước mắt , vuốt đầu của cô, "Không có sao, chỉ là bởi vì thời tiết quá nóng, cháu bị cảm nắng nên té xỉu."
Vậy sao? Thật là như vậy sao? Cô sờ sờ cái cổ còn đang đau, chẳng lẽ đây tất cả chỉ là giấc mộng của cô,nhưng là tại sao giấc mộng này lại thống khổ đến chân thực như vậy.
Cái cảm giác vô lực cố thoát khỏi sự kìm kẹp của bàn tay, cái cảm giác
hít thở không thông, càng ngày càng mỏng manh không khí. . . . . . Tất
cả tất cả đều dị thường chân thật.
Uống một hớp nước chè nóng do Lâm mẹ mang tới, cô hỏi Lâm mẹ, "Lâm mẹ, dì nhỏ đâu?"
Bàn tay đang nhận lấy cái ly bỗng khựng lại, nhưng là trong nháy mắt lại mang cái ly bỏ lên trên khay: "Phu nhân ra ngoài họp mặt với bạn học
rồi, còn chưa có về."
Nếu như là cô bây giờ, vừa nghe đến lời này cô sẽ liền khẳng định ngay
đó là lời nói dối, dì nhỏ thương cô như vậy, làm sao có thể biết cô té
xỉu lại không có chạy về, chẳng qua là lúc đó cô còn quá nhỏ, cũng quá
tin tưởng dì nhỏ vĩnh viễn sẽ không tổn thương cô, cho nên chỉ yên lặng gật đầu một cái, sau đó chìm vào mộng đẹp.
Đến tối, cô tỉnh.
Dì nhỏ ngồi ở cạnh giường cô, mắt đỏ, thấy cô tỉnh lại, trong đôi mắt to tròn có một khắc hốt hoảng, ngay sau đó nghiêng thân tới ôm lấy cô,
"Thật xin lỗi, Miên Miên, thật xin lỗi, Miên Miên. . . . . ."
Cô ôm lấy dì nhỏ, cảm giác bả vai một luồng nhiệt lưu chậm rãi mà chảy xuống.
"Dì nhỏ, Miên Miên không sao. . . . . ."
Dì nhỏ buông cô ra, sờ sờ gương mặt tròn trĩnh của cô, lại sờ sờ đến cái cổ đang đau của cô, nghẹn ngào, "Miên Miên, còn đau sao?"
Cô đưa bàn tay nhỏ bé lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt dì nhỏ,"Dì nhỏ, Miên Miên không đau, dì nhỏ không khóc, Miên Miên thật không đau!"
Dì nhỏ nghe vậy, ôm lấy cô ngồi khóc thật lâu thật lâu...
Đêm đó, dì nhỏ không có trở lại phòng cha cô ngủ, mà nằm ôm cô, kể cho
cô nghe rất nhiều truyện cổ tích, cuối cùng, dì nhỏ khép sách lại, nói
với cô, "Miên Miên là một nàng công chúa ở trên lâu đài cao ngàn mét,
rốt cuộc sẽ có một ngày,hoàng tử sẽ cưỡi bạch mã, cầm bảo đao, mang Miên Miên đi và có một cuộc sống hạnh phúc!"
Cô vui mừng, giương mắt nhìn dì nhỏ, "Dì nhỏ, Miên Miên có phải hay
không phải để tóc thật dài, sau đó hoàng tử mới nắm lấy nó và leo lên
được ạ?"
Dì nhỏ ôm cô, nhẹ nhàng cười nói, "Đúng vậy a, Miên Miên nhanh nhanh lớn lên một chút đi, trưởng thành mới có thể gặp chân mệnh thiên tử của
mình!"
"Hoàng tử trông như thế nào vậy dì?"
Dì nhỏ cốc trán cô, lại còn nhéo nhéo cái má phúng phính của cô, "Hoàng tử rất là đẹp trai a~"
"Vậy anh hai cũng là hoàng tử ạ ?" Trong đầu cô chợt hiện ra hình ảnh
anh hai, cặp lông mày đen dày, đôi mắt to đen láy, sống mũi thẳng tắp,
còn có đôi môi hồng hồng quyến rũ, là người con trai anh tuấn nhất mà cô đã từng gặp.
Dì nhỏ thân thể cứng đờ, thật lâu, trong miệng mới dằng dặc nói, "Anh
hai con có lẽ là hoàng tử . . . . . . Có lẽ là. . . . . . Ác ma!"
Khi đó cô rất là nghi ngờ, tại sao dì nhỏ lại nói anh hai vô cùng anh
tuấn của cô có lẽ sẽ là hoàng tử nhưng có lẽ sẽ là ác ma, nhưng là sau
này khi cô lớn lên, một lần nhìn thấy trong một cuốn sách hình của ác
ma Lucifer trên vai mang đôi cánh màu đen, thì đột nhiên hiểu ra, thì ra là không chỉ có hoàng tử rất đẹp, ác ma cũng rất là anh tuấn!
.........................................
Chương 8: Số mạng.
Lúc cô được nghỉ hè, cô quyết định đến trường Đại học của anh hai.
Nguyên nhân là anh hai thật lâu rồi chưa có về thăm cô.
Trên lưng cô đeo một cái ba lô xinh xắn, trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt.
Sau khi chuẩn bị đồ xong, cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, chính là cô không biết đường.
Gọi điện thoại cho anh hai?
Không, anh hai không có lưu điện thoại.
Đi hỏi Lâm mẹ?
Không, đây chẳng phải là bại lộ mục đích của cô hay sao.
Có,phòng ngủ nhất định là có địa chỉ, cô nhớ trên quyển sách bìa màu vàng có ghi địa chỉ và số điện thoại của trường.
Sự thật chứng minh, Nguyễn Miên Miên cô thật ra là rất thông minh.
Cô chạy vào phòng ngủ, quả nhiên trong ngăn kéo tìm được quyển sách bìa vàng.
Đại học CX —— số 11 đường Mộ Nhất.
Cô lấy chiếc bút, ghi lại trên lòng bàn tay. Cô hay thấy dì nhỏ ghi số
điện thoại trong lòng bàn tay, vừa tiện vừa dễ nhớ nên cũng bắt chước
theo.
Đeo ba lô lên, cô thừa dịp Lâm mẹ đang phơi đồ, len lén chạy ra cửa lớn.
Chỉ là, lập tức lại gặp phải phiền toái lớn.
Nhìn con đường lớn vắng vẻ trước mặt, cô vỗ trán, sao lại có thể quên
vấn đề lớn vậy chứ, chính là cô không biết làm cách nào để đến chỗ anh
hai cả.
Trước kia khi ra ngoài, đều có dì nhỏ lái xe, hoặc là bác Lâm tài xế lái xe .
Đang ảo não, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, còn mang theo cả bụi bặm đằng sau.
Bụi bặm rơi xuống đất.
Cửa sổ xe mở ra, một chị gái rất xinh đẹp nở nụ cười hỏi cô, "Em gái nhỏ, một mình em ở nơi này làm gì?"
Mọi người đều biết, đứa trẻ như cô đối với những thứ xinh đẹp thường
thường không có sức chống cự, vì vậy cô cũng ngọt ngào đáp lại, "Em
muốn đi thăm anh hai."
"Anh hai em?" Chị gái xinh đẹp nhướn lông mày lên, ra vẻ nghi ngờ.
Cô nói, "Anh hai em tên là Hiệp Hiên Viên, học ở Đại học CX."
Chị gái xinh đẹp vừa nghe thấy tên của anh hai hơi khựng lại một chút,
sau đó kinh ngạc nhìn cô một cái, "Em là em gái của Hiệp Hiên Viên?"
Cô gật đầu thừa nhận, "Em tên là Nguyễn Miên Miên."
Chị gái xinh đẹp vừa nghe, cười ngất, "Thật là người cũng như tên a."
Cô có chút tức giận,chị gái xinh đẹp này tuyệt không tốt bụng, cô mặc dù là có tròn tròn mập mập, nhưng là cũng không cần trước mặt mọi người
cười đến lớn tiếng như vậy.
Chị gái xinh đẹp thấy cô có chút tức giận, mở cửa xe, "Kẹo đường đáng yêu a, chị đưa em một đoạn đường, thế nào?"
Cô say mê cuồng nhiệt leo lên ghế lái phụ, đối với chị gái xinh đẹp liên tục cám ơn, "Cám ơn chị, chị gái xinh đẹp."
"Khụ khụ. . . . . ." Chị gái xinh đẹp giống như sốc đến độ bị sặc, ho
khan một hồi lâu, mới từ từ xoay đầu lại hướng cô nghiêm túc nói, "Ta là anh trai tuấn tú, không phải chị gái xinh đẹp !"
Cô quay đầu lại, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, rồi đưa ánh mắt như mang theo hàm ý "Chị đang nói dối".
Rõ ràng dáng dấp so với dì nhỏ còn xinh đẹp hơn, làm sao sẽ không phải là chị gái, nhiều nhất là ngực có vẻ hơi bằng phẳng.
Tới trường học, cô mới biết anh thật là anh trai xinh đẹp, hơn nữa còn là bạn cùng lớp với anh hai, lại còn ngủ cùng phòng nữa.
Anh nói anh gọi là Lăng Thịnh, còn nói anh là người phong lưu phóng
khoáng, ngọc thụ lâm phong, diện mạo bất phàm. . . . . . Dù sao một đống nói nhảm.
Cô lôi kéo Lăng Thịnh bên cạnh đang còn thao thao bất tuyệt về độ hot của bản thân: "Anh hai đang ở đâu a?"
...
...
...
Lăng Thịnh một cước đá văng cửa ra: "Hiệp cọc gỗ, em gái đáng yêu đến thăm cậu này."
Cách thật lâu, anh hai mới từ trong một gian phòng đi ra, trợn mắt nhìn
Lăng Thịnh đang cười như hồ ly một cái, quay đầu nhìn thấy cô, thần sắc
lập tức trở nên lãnh đạm, "Sao nhóc lại tới đây?"
Cô đang muốn mở miệng, Lăng Thịnh cười vỗ vỗ vai anh hai, trêu ghẹo hỏi, "Ngàn dặm tìm chồng. . . . . ."
Quay đầu thấy sắc mặt anh hai bất thiện, lại sờ sờ sóng mũi, ảo não bổ sung một câu, "A, nhầm rồi, là ngàn dặm tìm anh trai a~!"
Anh hai hất bàn tay đang để trên vai mình, trong mắt không có một tia
vui mừng, chẳng qua là lạnh lùng như vậy nhìn cô, cuối cùng, rốt cuộc
phun một câu, "Nhóc trở về đi, về sau cũng không cần đến nữa!"
Cô bị giọng nói nghiêm khắc lạnh lùng của anh dọa sợ hãi đến lui vài bước, trong miệng còn khiếp sợ hô nhỏ, "Anh hai . . . . ."
Anh hai vẫn không động lòng, ngược lại mạnh mẽ đem cô hướng ngoài cửa
đẩy ra, "Lời của ta nói nhóc không nghe thấy sao? Trở về cho ta! Về sau
không cho phép lại xuất hiện trước mặt của ta nữa!"
Cô nhìn trước mặt anh hai vẫn tuấn tú như cũ nhưng đã lạnh lùng hơn xưa
mấy phần, đây là anh hai cô sao? Là anh hai đã từng ôm cô thật chặt vào
ngực đấy sao? Là người anh đã từng chơi cùng cô, gấp châu chấu bằng cỏ
cho cô sao? Tại sao những người chung quanh cô bỗng nhiên trở nên xa lạ
với cô đến thế? Dì nhỏ cũng vậy, anh hai cũng vậy.
Cô ngồi ở trước cửa, chưa bỏ cuộc hỏi "Tại sao? Anh hai cũng không cần Miên Miên nữa sao ?"
Hiên Viên giương mắt, rõ ràng là đã nở nụ cười, "Bởi vì nhóc là một
người yếu đuối, ngốc nghếch nhu nhược, một cái bao gạo đáng ghét, mà Hiệp Hiên Viên ta ghét nhất người nhu nhược cùng béo mập!"
Trong nháy mắt đó, cô thấy được nụ cười của anh hai, bên tai lại vang
lên lời của dì nhỏ, nói anh hai có lẽ là hoàng tử, có lẽ là ác ma. Đúng vậy a, ác độc như vậy vả lại mang theo nụ cười đầy hận ý,đó là anh hai
tuấn tú như hoàng tử của cô sao?
Không hiểu, vẫn không hiểu.
Nhưng là cô vẫn hiểu được một sự thực: thì ra là mọi người nói không sai, cô thực sự là một đứa bé đáng chán ghét.
Không những nhu nhược yếu đuối mà còn phiền phức nữa. Bởi vì cô, dì nhỏ
mới có thể quên mình không vui gả cho cha cô, cũng là bởi vì cô anh hai
mới dọn ra ngoài ở một mình.
Bởi vì cô, tất cả đều là bởi vì cô! Tất cả đều là bởi vì cô !
Lâm mẹ, người nói sai rồi, Miên Miên không phải đứa bé ngoan, mà là đứa trẻ hư bị người ta chán ghét.
Không ai thương cô, không có ai yêu cô, nỗ lực giả bộ ngoan ngoãn nghe
lời, đến cuối cùng vẫn là bị người vứt bỏ, cũng khó trách mẹ cô vừa sinh hạ cô liền không quan tâm cô rồi, đứa trẻ khiến người ta ghét thì có ai quan tâm đây?
Kỳ tích , cô cũng không có khóc,chẳng qua là nhìn cánh cửa đóng chặt
trước mặt, nhẹ nhàng nói câu thật xin lỗi, sau đó lấy ra đồ ăn vặt trong ba lô, yên lặng rời đi.
Thật xin lỗi, anh hai, em gây thêm phiền toái cho anh rồi.
Bên trong nhà.
Lăng Thịnh nhìn Hiệp Hiên Viên mặt đau khổ tay nắm chặt, không khỏi an
ủi, "Nếu không đành lòng, cần gì nói ra những lời tổn thương như vậy? Em ấy vẫn còn là con nít!"
"Trẻ con?" Hiệp Hiên Viên cười to, "Trẻ con thì thế nào, chỉ trách đó là tâm can bảo bối của một người! Mà tớ không phải người nọ, tớ sẽ không
để nhược điểm ở lại bên cạnh mình".
Lăng Thịnh lắc đầu một cái, không có nói chuyện. Chẳng qua là nội tâm
dâng lên một hồi bi thương, Hiệp Hiên Viên a Hiệp Hiên Viên, khi cậu
nói ra lời này cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận đứa bé kia sẽ là nhược điểm cả đời ràng buộc với cậu , cậu cho rằng lòng người sẽ là dễ dàng khống chế như vậy sao?
Lăng Thịnh nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, trong lòng chán nản.
Hơn nhiều năm sau, Lăng Thịnh vẫn còn nhớ như in cái ngày đó, trên tay
anh là đứa trẻ tên Miên Miên cả người đầy máu cùng hơi thở thoi thóp
lạnh giá, cũng như nhớ rõ, Hiệp Hiên Viên sau khi nhận được điện thoại
của bệnh viện hộc tốc chạy đến, vừa lúc nghe được bác sĩ mặt không chút
thay đổi tuyên bố đứa bé kia bị người ta đá vào bụng gây tổn thương
đến tử cung, về sau sẽ không thể có con được nữa. Sau khi nghe xong, anh ngửa mặt lên trời hét lớn mang theo hối hận, ảo não cùng đau thương.
Thì ra tất cả đều là do ông trời đã sớm định đoạt, đều là số mạng đang trêu đùa lòng người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT