Thật ra thì ở trường học này rất vui vẻ dễ chịu. Không cần phải lo lắng
về thành tích học tập cũng như không cần lo lắng đến việc lên lớp, bởi
vì ở phía sau bạn đã có một đội ngũ vì bạn mà an bài việc tốt nghiệp
cũng như công việc sau này.
Cô chống cằm, nhìn những chiếc lá chậm rãi rơi xuống ngoài cửa sổ, có
dũng khí vĩnh viễn sánh ngang cùng trời đất, không có phiền não của
người lớn, cũng không có cảm giác lực bất tòng tâm của trẻ nhỏ, chỉ có
mùa thu mỹ lệ tràn đầy ý thơ.
Quả nhiên là chiều đầu thu gió lạnh, cảnh sắc mỹ lệ.
Cái thành phố này thật quái lạ, rõ ràng mới hôm qua còn nóng bức đến mức phải bật điều hòa để sống qua ngày, thế mà chỉ qua một buổi tối nhiệt
độ đã giảm mạnh, không khí lạnh kéo đến.
Thật là việc trên đời khó mà đoán biết được, chỉ một giờ trước ánh mặt
trời còn sán lạn chiếu xuống mà một giờ sau gió lạnh mây đen đã che kín
mặt trời, việc gì cũng không thể đoán trước được, chỉ có thể đặt mình
trong hoàn cảnh đó, từ từ chờ đợi giờ phút kia lại đến.
Không biết từ lúc nào mà đám công chúa tỏa sáng lấp lánh kia cũng quay
đầu lại nhìn cô không chớp mắt, cả người cô run lên, co người lại, “Việc gì thế?”
Nữu Nữu chỉ Tần Nhật Sơ đang ở trên bục giảng bĩu môi nói, “Thầy giáo bảo cậu trả lời câu hỏi”.
Tần Nhật Sơ đút tay túi quần, tay cầm quyển sách, có chút trách cứ nói:
“Nguyễn Miên Miên, ngồi học không được chăm chú nhìn cây rơi rụng lá,
tôi không đứng ở trên cây giảng bàu! Mà tôi cũng đâu có giống cái cây
kia!”
Cô cúi đầu, mặt đỏ lựng lên.
Tần Nhật Sơ nhìn bộ dạng cúi đầu phục tùng của cô, dù thế nào cũng không thể trách mắng cô, “Được rồi, em chép lại đoạn này 50 lần, sau khi tan
học thì mang đến phòng làm việc cho tôi”.
Cô ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông này đúng là phóng khoáng lạc quan, mới ngày hôm qua còn thâm tình tha thiết nói lời yêu với cô,
mà hôm nay lại dùng bộ mặt tỉnh bơ dạy cô. Cô không khỏi nhớ tới trước
kia Nữu Nữu đã kể cho cô chuyện cười về thầy giáo, mặc quần áo vào là
thầy giáo, cởi quần áo ra là cầm thú.
“Này, Miên Miên”, Nữu Nữu lặng lẽ gọi, “Cậu thật dã man, ngay cả thầy giáo Tần đẹp trai cũng bị mất hồn”.
Cô trợn mắt nhìn Nữu Nữu, ngượng ngùng nói cũng bởi vì lớp của anh ta
nên cô mới thất thần. Vừa nhìn thấy anh ta, cô liền không tự chủ được mà nhớ lại tất cả chuyện xảy ra tối qua, lời tỏ tình chân thành, cảnh
chiều tà thơ mộng, cảm giác ghê tởm.... Cô thật sự tò mò, một người đàn
ông giống thiên thần như vậy nếu làm những chuyện thấp kém tầm thường
thì thế nào, đây không phải là thần tiên cũng muốn ăn cơm sao, cũng
giống như phàm phu tục thủ, cũng có tham sân si giống chúng sinh.
Sau khi tan lớp, bình thường cô sẽ về nhà sóm, không tạt ngang tạt ngửa
There are so many people in the outside call me lao da, but I am not shuai!
Một lần, hai lần, ba lần. . . . . . May quá, Tần Nhật Sơ không bắt cô
phải viết một câu thật dài, nghe nói từ dài nhất trên thế giới gồm 45
chữ cơ đấy. Nếu là câu dài như vậy mà viết 50 lần thì tay cô liệt mất.
Nữu Nữu đứng bên cạnh nhìn cô viết luôn tay hỏi, “Muốn mình giúp một tay không?”
Cô lắc đầu một cái, “Thôi, nhỡ anh ta biết!”
Nữu Nữu đồng tình nhìn cô một cái, hơi tức giận bất bình nói, “Thật
không biết Tần đẹp trai đang suy nghĩ cái gì nữa? Cậu không phải là cháu gái bảo bối của anh ta sao? Sao lại nghiêm khắc như vậy?”
Cô ra sức múa bút, không quay đầu lại đáp, “Nhưng ở trên lớp thì anh ta là một thầy giáo nha”.
Nữu Nữu hiểu ra gật đầu một cái, “Vậy cũng đúng, có câu quốc có quốc
pháp, gia có gia quy. Ở trên lớp, thầy giáo nên nghiêm khắc dạy dỗ học
sinh. Không tưởng tượng được là Tần đẹp trai còn là một người coi trọng
kỷ luật, thiết diện vô tư nha! Thôi xong, mình đối với anh ta lại thêm
một tầng kính trọng ngưỡng mộ rồi”.
Nói xong, cô ấy chìm vào trong ảo mộng phấn hồng lâng lâng.
Người ki, cô không hiểu được, có lúc đẹp đẽ cao ngạo giống thiền thần,
có lúc lại vô lại giống như côn đồ, nhưng đối với công việc lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc. Đây là loại đàn ông gì, là một ẩn số mà
người ta khó lý giải.
“Đúng rồi”, Nữu Nữu từ trong cơn mơ màu hồng bừng tỉnh. “Cuối tuần này là sinh nhật mình, cậu phải tới đấy!”
Cô mở miệng muốn cự tuyệt, Nữu Nữu đã vội vàng cắt đứt, “Cậu đừng nói là không rảnh với lại người nhà không cho phép nha. Mình quen cậu đã mấy
năm rồi, lần nào cậu cũng chỉ mang quà tới nhưng chưa bao giờ tham dự
tiệc sinh nhật của mình. Hơn nữa, cũng mấy năm rồi mà cậu cũng chưa từng mời bọn mình tham gia tiệc sinh nhật của cậu cả”.
Nói tới đây, Nữu Nữu có chút chán nản, “Trước khi vụ của Diêu Tịnh xảy
ra, mình cứ nghĩ cậu chỉ là một cô gái bình thường, không nghĩ tới cậu
lại là tiểu công chúa của Nguyễn thị lại còn có quan hệ với Lăng gia vốn nổi tiếng trong giới hắc đạo. Những việc này cậu chưa từng nói với
mình, chẳng lẽ cậu không tin tưởng mình sao?”
Cô dừng bút, nhìn Nữu Nữu có chút đau lòng, không khỏi khẩn trương giải
thích: “thật xin lỗi, Nữu Nữu, không phải mình không muốn nói, chẳng qua là.... mình không biết nên nói thế nào, cũng khó mà nói được. Giống như cậu có một bộ quần áo sang trọng, nhưng lại có một bộ dáng xấu xí, mặc y phục sang trọng vào chỉ làm trò cười cho người ta thôi”.
Nữu Nữu trừng mắt, nhéo nhéo mặt cô, “Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần
rồi, cậu rất đáng yêu, rất đẹp, mặc dù không đẹp như tiên, nhưng nhất
định không phải xấu xí như cậu tưởng đâu”.
Nói xong, Nữu Nữu lấy một cái gương từ trong túi ra, “Cậu xem đi, đôi
mắt vừa to lại vừa đen, đôi mắt cậu dường như biết nói ấy; còn đôi môi
cậu nữa, xinh xắn đỏ hồng, người ta vừa nhìn đến đã muốn khẽ hôn; còn có gương mặt trẻ thơ này nữa, non mịn mềm mại như nước, nhất là hai cánh
tay trắng muốt, làn da trắng noãn căng mịn trong suốt, ngay cả móng tay
màu hồng phấn nhàn nhạt cũng mềm mại, cậu nói đi, một người xinh đẹp như vậy sao lại phải tự ti chứ?”
Nữu Nữu ngừng lại, tay nắm lấy cầm suy nghĩ sâu xa, “Phải nói cái mà cậu kém nhất chính là không biết trang điểm, cứ để mặt mộc mạc tự nhiên như vậy. Được rồi, mình quyết định sẽ dẫn cậu đi thay đổi, chắc chắn người
khác sẽ giật mình”. Nói xong, Nữu Nữu nắm tay trang trọng tuyên thệ.
“Thật á?” Cô bán tín bán nghi, cô có phần tốt đẹp như Nữu Nữu nói sao?
“Hừ đến lúc đó cậu sẽ biết” Nữu Nữu bày ra vẻ mặt “Cứ chờ xem”.
Cô gật đầu một cái, cười như không cười, cái hiểu cái không.