Cô không biết chuyện tối qua rốt cuộc có phải là một giấc mộng xuân
hay không. Nhưng buối sáng hôm sau lúc tỉnh lại, cô thấy trên người vẫn
mặc chiếc áo ngủ sạch sẽ, không có một chút dấu vết của sự âu yếm, dĩ
nhiên giữa hai chân trắng noãn say lòng người cũng không có.
Tất cả đã biểu hiện chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng cô thật sự hoài nghi, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Chỉ là, dù là giấc mơ hay là thật thì cô cũng thật quá mắc cỡ đi.
Trời ạ, thật đáng xấu hổ. Sao cô lại có thể mơ thấy những hình ảnh sắc
tình biến thái như vậy, hơn nữa, đối tượng lại là anh hai mà cô vẫn tôn
kính lệ thuộc nữa.
Cô vỗ vỗ trán cười khổ, cô thật vô sỉ, thật quá vô sỉ đi!- Cô thấy khinh bỉ mình quá đi!
Buổi sáng, ngồi bên cạnh anh cô vẫn không thể tập trung, suốt bữa ăn
không ngừng len lén liếc nhìn anh, cố gắng tìm trên mặt anh một tia khả
nghi, nhưng cô thật thất vọng, suốt thời gian ăn điểm tâm anh luôn bình
thản, chậm rãi uống cà phê.
Cô xiên một miếng chân giò hun khói màu hồng trong đĩa, lại cảm thấy
buồn nôn, tại sao mỗi lần ăn chân giò hun khói là cô đều cảm thấy buồn
nôn a, cô hung ác dùng dĩa xiên thật mạnh.
“Miên Miên, em làm gì vậy, còn không mau ăn đi, trễ rồi!”, anh dùng khăn giấy tiêu sái lau khóe miệng khêu gợi.
Cô đẩy cái dĩa trước mặt ra xa, nói nhỏ: “Em không ăn nữa, em đi học đây, mọi người từ từ ăn!”.
Cô cầm cặp xách, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi anh: “Anh hai, tối qua anh có ngủ cùng em không?”
Anh còn chưa trả lời thì bác sĩ Lữ ở bên cạnh vốn luôn bình tĩnh bỗng “Phì” một cái, phun ra sữa tươi đang ngậm trong miệng. Thấy cô và anh,
mọt người kinh ngạc, một người trợn trừng mắt nhìn, Lữ Yên lấy khăn giấy ra, lau lau khóe miệng, chậm rãi nói: “Sữa tươi nóng quá!”.
Động tác bình tĩnh mà ưu nhã, làm cho người ta không tìm ra một chút sơ hở.
Cô nhìn sữa tươi còn lại trong cốc, có chút nghi ngờ, “Không phải Lâm mẹ đã làm nguội qua rồi ư, sao lại nóng được?”
Đúng lúc này anh lơ đãng cắt đứt, “Bảy giờ 30 rồi, em chỉ còn 30 phút nữa thôi!”.
Oa, cô hét lên một tiếng chạy ra cửa, chuyến xe buýt duy nhất vào buổi sáng ở trên núi là 7 giờ 30.
Thấy cô gái biến mất sau cánh cửa, Lữ Yên mới xin lỗi Diệp Hiên Viên
vẻ mặt không biểu lộ gì đang ngồi bên cạnh, “Vừa rồi thật xin lỗi, Diệp
tiên sinh, chuyện không nên nói tôi sẽ không nói nữa!”.
Hiếm khi thấy Diệp Hiên Viên không trách cứ người khác, ngược lại còn nở một nụ cười bí mật, “Có một số việc cô khá là thức thời đấy!”.
Nói xong, Diệp Hiên Viên cầm áo khoác bước ra cửa, cô bé kia lỡ
chuyến xe buýt duy nhất rồi, cô có muốn anh đưa than sưởi ấm trong ngày
tuyết rơi hay không?
Bên trong nhà, Lữ Yên nhìn ly sữa tươi đã được làm ấm trước mặt có
chút thất thần. Cô vốn là người lãnh đạm, đối với cô bé sống chung đã
4,5 năm này không thể nói là không có tình cảm, nhưng nhìn cô ấy được
bảo hộ giống như một nàng công chúa, cô lại không cần thiết phải nịnh bợ lấy lòng cô ấy, cho nên mặc dù sống chung dưới một mái nhà nhưng lại
giống như hai người xa lạ. Nhưng tối hôm qua, cô vô tình nghe được hai
bậc thiên kiêu chi tử nói chuyện với nhau thì cô thấy thật đồng tình với cô gái đáng thương ấy. Anh hai kính yêu bên cạnh cô ấy lại vì lợi ích
sau lưng mới đến gần yêu mến cô ấy, mà vị “cậu út” kia cũng tính dùng
tình yêu cùng máu mủ ruột thịt mà tiếp cận cô ấy, ngay cả người giúp
việc Lâm mẹ yêu thương cô ấy như con gái cũng lặng lẽ hạ kích thích tố
vào đồ ăn. Miên Miên tiểu thư, thì ra cô vẫn không phải là công chúa, mà là một cô nhóc đáng thương bị một đám giả nhân giả nghĩa nuôi nhốt. Đến khi nào cô mới được cứu vớt, mới có được tình yêu thương cùng che chở
chân thật?
Nhớ đến cô gái nhỏ mập mạp đáng yêu đấy, mỗi lần trên người bị vết
thương lớn nhỏ đều lặng lẽ chạy đến bên cô, trong lúc cô xức thuốc lên
vết thương, đôi mắt to của cô ấy tràn ngập nước mắt khiến cô đau lòng,
nhưng cái gì cô cũng không thể làm, cái gì cũng không thể nói, chỉ có
thể lặng lẽ dùng thuốc xóa giảm bớt những vết sẹo, cũng là một sự bảo vệ và trợ giúp lặng lẽ.
Miên Miêu tiểu thư tin tưởng mọi người trong nhà như vậy, không biết
nếu như có ngày sự thật đầm đìa máu chảy kia bị vạch trần thì cô gái
đáng thương này sẽ phản ứng ra sao, cô chỉ đoán cô ấy sẽ tràn đầy tuyệt
vọng không ai có thể giúp được!
Lữ Yên thở dài, từ từ leo lên lầu.
“Đợi chút…… Đợi chút……..” Nhìn bóng chiếc xe buýt đi mất dạng, cô
chống tay vào hai đầu gối, thở hổn hển, không biết có phải xe buýt trên
núi này là vật hiếm nên mới quý, không chỉ ngông cuồng mà còn kiêu ngạo, dường như chỉ sợ có người lên xe mà lái xe đi cho nhanh không dừng lại.
Cô thở dốc một hồi, thôi xong, thế này nhất định là đến trễ rồi.
“Keet------“, anh dừng xe bên cạnh cô, mở cửa ra, “Lên đi, anh đưa em một đoạn”.
Lúc này cô cảm động chảy nước mắt rồi, nhanh chóng leo lên xe, thúc giục anh, “Anh hai, đi mau, em bị trễ rồi”.
Anh xoay người nhìn cô một cái, không nói gì, sau đó lái xe như tên bay.
Quả nhiên, tốc độ lái xe của anh rất hữu hiệu, đúng bảy giờ 55 đã đến trước cửa trường học.
Cô mở cửa xe nhảy xuống, chạy tới cửa trường học, “Anh hai, hẹn gặp lại!”.
Anh thò đầu ra ở phía sau cô, “Tan học nhớ về nhà sớm, không được chạy loạn”.
Cô khoát tay một cái, “Vâng ạ!”
Cô vào trường bằng cửa sau, tránh những thứ hào quang lóe sáng xung quanh, đi tới phòng học.
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không nhưng cứ có cảm giác bốn
phía có ai đang nhìn cô chỉ trỏ, cảm giác sau lưng như bị thiêu cháy, cô ngẩng đầu lên, cố gắng bỏ qua những thứ nóng bỏng mắt.
Thịch… thịch….- phía trước có một con vật khổng lồ chặn cô lại, bức cô lùi lại hai ba bước.
Cô sờ sờ cái đầu đau đau, giương mắt nhìn lên, hóa ra là Tần Nhật Sơ đang nở nụ cười trên gương mặt tuấn tú.
Không biết có phải do chuyện tối hôm qua đã để lại trong cô bóng ma
hay không mà cô mất tự nhiên lui về đằng sau một bước, lặng lẽ đưa tay
phải giấu đi phía sau lưng, còn theo phản xạ có điều kiện mà lau lau
vào vạt áo phía sau.
Tần Nhật Sơ dường như thấy cử chỉ mờ ám của cố, ánh mắt buồn bã,
nhưng ngay sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười thật to, tốt bụng nhắc nhở cô, “Còn không đi mau, đến trễ rồi!”.
Cô như bừng tỉnh từ trong mộng, chết, tiết thứ nhất là của lão già
râu bạc dạy ngữ văn, nghiêm khắc đến mức khiến người ta thống hận. Nghe
nói bởi vì là ngôi sao sáng trên văn đàn nên cho dù là ai cũng phải nể
ông ta mấy phần, trong trường học không có cách nào giảm uy quyền của
ông ta. Nghe nói lão già râu bạc này đối với việc chấm công và kỷ luật
trong lớp rất hà khắc, cho dù là ai tới trễ cũng bị phạt đứng ở cửa lớp
học.
Cô nhấc chân phóng tới lớp học, bỏ lại sau lưng ánh mắt nóng bỏng đang chằm chằm nhìn theo cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT