Một thời gian sau, khi những người đàn ông kia không còn cần tôi nữa,
tôi lại phải quay về nghề bán dâm. Tôi đi tìm người chuyên “xuất khẩu
lao động” thực chất là dẫn gái đi bán dâm ở nước ngoài. Tôi chọn đi làm
việc tại Singapore với điều kiện phải tiếp tám mươi lượt khách trả cho
ông chủ. Lúc đó tôi nghĩ “Chơi luôn!”. Vẫn còn tốt hơn là đi Hồng Kông,
phải trả nợ một trăm năm mươi lượt khách, cộng thêm tôi nghĩ chắc ở
Singapore sẽ tốt hơn bởi đất nước này vừa sạch vừa đẹp và tôi còn tin
rằng nếu bị vào tù thì tù ở đó chắc cũng tốt.
Tôi ngồi tàu hỏa từ ga Hualamphong đến Hai Yai (thành phố phía nam Thái Lan, giáp
Malaysia). Sau đó ngồi xe khách tới Malaysia rồi thêm một lượt xe nữa để tới Singapore. Mất một ngày đêm đi từ Bangkok đến Singapore.
Ông chủ ra đón tôi, nhìn về ngoài ông ta có vẻ là một người tốt. ông ta nói tiếng Thái khá tốt, theo lời ông ta thì cách thức làm việc ở đây như ở
Hồng Kông, mỗi lượt khách hai mươi phút, nhưng khác Hồng Kông ở điểm tại Hồng Kông chúng tôi phải phục vụ khách tận nơi nên không được làm việc ở chỗ cố định. Còn ở Singapore chúng tôi không phải đi đâu cả.
Ngày đầu tiên, ông chủ dẫn tôi đến con đường Geylang, lúc đầu vì không nói
trước nên tôi không biết đây là địa điểm làm việc của mình. Càng đi vào
sâu, tôi càng ngạc nhiên bởi có đến hàng trăm gã người Ấn đang xúm lại
xem cái gì đó. Mất một lúc chúng tôi mới thoát ra khỏi đám đông xúm xít
đó. Lúc đó tôi mới biết những người đó đang xúm vào xem gái bán dâm.
Tôi hỏi ông chủ: “Tôi phải làm việc ở đây à? Phải phục vụ bọn người này
sao?”. Ông ta trả lời: “Phải”. Tôi kêu lên: “Không được đâu. Tôi không
làm việc với bọn người này đâu. Tôi chỉ làm việc với khách Trung Quốc và khách Tây thôi”. Ông ta liền bảo: “Không phải sợ. Bọn người Hồi giáo cô vừa gặp không có tiền chơi gái đâu, bọn nó chỉ đứng xem thế thôi”. Rồi
ông ta giải thích những người đến đây hưởng lạc phần lớn là người Trung
Quốc, Malaysia và Singapore, còn bọn người Hồi giáo này chỉ đến đứng xem vào hai ngày thứ sáu, thứ bảy thôi chứ không có tiền chơi gái đâu. Tôi
vẫn không khỏi ngạc nhiên “Thế thì bọn họ đứng xem để làm gì cơ chứ”.
Những người phụ nữ Thái Lan đứng ở khu vực đó kể cho tôi nghe bọn người Hồi
giáo đó tuần nào cũng đến xúm vào xem nhưng chẳng đứa nào đủ tiền chơi
gái. Thế nhưng nhóm người Hồi giáo này cũng có giúp đỡ chúng tôi khi
ngầm báo người này, người kia là cảnh sát CID. Nhiều tên còn làm nhiệm
vụ đứng cản đường cho chúng tôi chạy trốn.
Hàng ngày tôi phải ra
đứng đón khách ở khu vực đó giống như những người khác và ngày nào cũng
đều phải trông chừng chạy trốn cảnh sát. Có ngày phải chạy trốn đến cả
chục lần, chưa bao giờ được làm việc một cách yên ổn cả. Tôi có visa lưu trú tại Singapore mười bốn ngày. Sau năm ngày, tôi đã trả gần hết nợ
cho ông chủ rồi, chỉ còn lại chưa đến ba mươi lượt khách nữa thôi. Sau
đó, kiếm được bao nhiêu cũng sẽ là tiền của mình. Tôi bắt đầu có một
chút hy vọng, trả hết nợ, tôi sẽ gửi tiền về cho mẹ. Ý nghĩ đó khiến tôi thực sự cảm thấy vui hơn. Đúng lúc đó, tình cờ có một người Singapore
gốc Hoa mách tôi, nếu đi đến khấn lạy tượng Phật Bà Quan Âm lớn nhất ở
Singapore thì mọi điều cầu nguyện sẽ thành hiện thực, ước gì được nấy.
Ngày lập tức, tôi hỏi người đàn ông ấy xem chùa Phật Bà Quan Âm ở đâu,
đường đi thế nào. Sau khi nhận được câu trả lời, sáng sớm ngày hôm sau,
tôi đi lễ tại chùa Quan Âm ngay. Chùa Quan Âm nơi đây thật là đẹp, đúng
như lời tán thưởng mà người ta dành cho nó. Tôi bắt đầu cầu nguyện, xin
cho tôi may mắn, nhanh trả hết nợ để trở về nhà, gặp lại Phổn, người con trai mà tôi thầm yêu trước khi đi Singapore vì tôi luôn rất nhớ Phổn,
hy vọng cậu ấy sẽ đáp lại nỗi nhớ nhung của tôi. Sau khi cầu nguyện
xong, tôi gọi điện thoại cho Phổn nói tôi thầm yêu cậu ấy đã lâu. Thật
ngạc nhiên, Phổn vừa nghe đến đó đã vội thú nhận cậu ấy đang rất nhớ
tôi, rất muốn tôi nhanh chóng trở về. Tôi vô cùng hạnh phúc khi nghe
Phổn thổ lộ. Ôi… tôi chỉ muốn trở về Thái Lan ngay hôm đó. Tôi bảo Phổn
một tuần nữa tôi sẽ về.
Đi lễ xong, tôi vội về tắm rửa, thay quần áo để đi làm. Khi tôi và khách ở trong phòng chưa đầy năm phút thì có người gõ cửa.
Tôi đã ra mở cửa mà không hề nghi ngờ gì vì đoán là chủ khách sạn gõ cửa để báo gì đó. Nhưng khi mở cửa ra thì mới biết đó là cảnh sát CID! Lúc đó
tôi không biết phải làm gì, không biết phải chạy trốn đi đâu. Sau đó,
cảnh sát áp giải tôi đến chỗ tập trung những người bị bắt, khi đó có
khoảng năm, sáu người. Tôi thấy nhóm cảnh sát đang túi bụi với việc bắt
giữ trật tự nên chuẩn bị tư thế chạy trốn, chắc mẩm sẽ thoát không ngờ
lại bị một nữ cảnh sát kéo tôi lại, tát vào mặt tôi liên tục không hề
kiêng nể. Tôi vừa đau vừa hận, bọn chúng không giống cảnh sát Nhận Bản
và Hồng Kông chút nào, cảnh sát hai nước đó chưa từng dùng bạo lực với
chúng tôi.Lúc đó tôi nghĩ đến Phật Bà Quan âm và những lời cầu nguyện,
sao mà có thể linh thiêng đến thế chứ, đúng là cầu gì được nấy, vừa cầu
nguyện buổi sáng, buổi tối đã linh ứng ngay. Ai cũng nói đến Singapore
mà không tới chùa Quan Âm thì coi như chưa đến. Phần tôi đã đến đó rồi,
đã cúi lạy Phật Bà Quan Âm, vậy là tôi đã đến Singapore. Thôi thì cũng
đã đến lúc về nhà được rồi.
Cảnh sát giam chúng tôi ở tầng hầm
của một tòa nhà. Ở đó có nhiều người ngoại quốc, cả trai lẫn gái, đến cả nhà sư Thái Lan mặc áo cà sa vàng cũng bị giam tại đó. Sau đó, tôi biết được vị sư đó nhập cảnh bất hợp pháp nên cũng bị cảnh sát bắt. Họ giam
tách riêng nam nữ. Hôm bị bắt, tôi chỉ mặc bộ váy quây màu trắng. Cảnh
sát không cho tôi mang theo bất cứ đồ gì, do vậy tôi cứ phải mặc nó
trong suốt mười ngày bị giam mà không hề được tắm hay thay bộ khác, lúc
về Thái cũng mặc bộ váy đó luôn.
Bị bắt giam cùng tôi có khoảng
hai mươi người phụ nữ Thái Lan, còn lại là người Trung Quốc, Bangladesh, Nigeria và nhiều quốc tịch khác nữa. Trong phòng không có chăn, không
có gối, không có giường nằm gì cả, nhà vệ sinh không có cửa. Phòng còn
bật điều hòa rất lạnh, tất cả cứ như tra tấn vậy. Điện bật sáng ngày đêm nên chúng tôi không phân biệt được thời gian. Đến khi được đưa ra
ngoài, chúng tôi đều như người bị hỏng mắt, phải mất một lúc cho mắt
điều chỉnh mới có thể đi tiếp được. Mỗi ngày chúng tôi được ăn hai bữa,
một bữa vào lúc chín, mười giờ sáng sẽ có trà và một miếng bánh mỳ cứng, ăn được hay không, no hay chưa no bọn họ không hề quan tâm. Bữa ăn thứ
hai là vào khoảng bốn, năm giờ chiều, đồ ăn gồm cơm và một món ăn kèm,
món ăn nhiều gia vị và khó ăn.
Cảnh sát gọi chúng tôi đi hỏi cung để làm hồ sơ, ai đã từng bị trục xuất trước đó sẽ bị họ cắt trụi tóc,
trông không khác gì một con chuột nhắt. Trước khi nghe người ta đồn bị
bắt lần thứ hai ở Singapore sẽ bị cảnh sát cắt cụt tóc, tôi đã không
tin. Nhưng ngày hôm đó, tận mắt chứng kiến, tôi mới hiểu tất cả đều là
sự thật, đến mức rất nhiều người chửi thề: “Đừng để tao phải nhìn thấy
bản mặt mày trên đất nước tao”.
Cảnh sát trông coi chúng tôi có
lẽ không phải người Singapore. Có người còn nói bọn họ được thuê từ
Malaysia hay Ấn Độ gì đó. Bọn họ đều rất thích thể hiện quyền lực, giễu
võ dương oai, cả nam và nữ. Khi bọn họ hỏi cung chúng tôi, nếu trả lời
chậm trễ chúng tôi sẽ bị bạt tai ngay lập tức. Bọn chúng cư xử như thể
chúng tôi không phải người. Cái gì đưa cho chúng tôi không vừa tầm tay
thì chúng dùng chân đá đến. Tôi từng thấy có một người đàn ông bị giam
quá tức giận mới chống lại liền bị chúng quy lại đánh hội đồng.
Tôi bị giam khoảng mười ngày thì được chuyển về Thái Lan. Lúc đó, vé máy
bay và hộ chiếu của tôi đều ở chỗ ông chủ nên bọn chúng bắt tôi làm hộ
chiếu mới rồi áp giải chúng tôi đi đường bộ đến biên giới Malaysia sau
đó thả ở cửa khẩu Sadao phía Thái Lan. Tôi lang thang ở Hat Yai vì không có tiền mua vé tàu về Bangkok. Sau đó những người đi cùng góp lại cho
tôi vay vừa khít tiền vé tàu. Tôi làm thân với một nhóm nam thanh niên
trên tàu. Khi đã nói chuyện thân mật rồi, tôi mặt dày hỏi xin họ một
trăm bạt để mua vé xe bus về nhà. Bạn có tin không khi tất cả bọn họ đều vô cùng tốt bụng, thể hiện sự yêu thương đùm bọc giữa những người Thái
với nhau bằng cách… không ai cho tôi đồng nào cả! Bọn họ còn nói với
nhau bằng tiếng Isan[1] đại khái rằng đừng cho tiền người phụ nữ này vì
cô ta là gái bán dâm ở nước ngoài mới bị dẫn độ về nước. Lúc đó tôi nghe hiểu và cảm thấy rất xấu hổ. Tôi phải trốn sang ngồi ở toa tàu khác.
Khi tàu đến ga cuối Hualamphong, tôi không biết phải lấy tiền ở đâu để
mua vé xe bus về nhà nên quyết định mặt dày một lần nữa đi xin tiền
người đứng chờ ở bến xe bus. Một người đàn ông cho tôi hai mươi bạt kèm
theo cái nhìn lạ lùng. Ánh mắt ấy ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ khiên
tôi không còn dám xin tiền ai nữa.
[1] Một thứ tiếng địa phương của Thái.
Lần đi làm tại Singapore tôi chẳng thu được gì, lại còn bị giam vào tù và
chịu đủ cảnh cơ cực. Tất cả khiến tôi ghê sợ Singapore và không dám nghĩ sẽ quay trở lại nơi đó lần nào nữa vì tôi không muốn bị cắt cụt tóc nếu bị bắt lần thứ hai.
Nhưng rất nhiều người Thái khác không biết sợ là gì, bị cắt cụt rồi vẫn cố tìm đường để đi lần nữa. Còn tôi thì “Sợ quá rồi!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT