Trong phòng giam tôi ở có một nữ đầu gấu là cô Wan. Không có ai là không sợ cô Wan vì cô ta có quyền lực lớn nhất trong số đầu
gấu trong tù lúc bấy giờ. Cô Wan là tù nhân kiểm soát tất cả tù nhân còn lại theo chính sách để tù nhân kiểm soát tù nhân của nhà tù Thái Lan.
Trong tù bọn đầu gấu có địa vị, quyền lực, chúng bán đồ dùng cho tù nhân khác với giá cắt cổ để thu lại hoặc bán chịu rồi lấy lãi suất cao. Tù nhân
đều biết vậy nhưng không còn lựa chọn nào khác khi mà không có người
thân hoặc người thân mấy tháng liền mới đến tiếp tế. Bên ngoài người ta
cho vay lãi và bắt trả lãi hàng tháng thì ở trong tù bọn đầu gấu cũng
tính lãi chỉ khác là chúng bắt trả theo tuần mà thôi.
Phần lớn tù nhân có người thân và họ hàng tới thăm mỗi tuần một lần và gửi tiền lại cho chi tiêu. Còn nếu ai không có gia đình tới thăm thì tự kiếm việc
làm thêm để có tiền.
Ví dụ như ngày chủ nhật là ngày đặc biệt của chúng tôi, bọn đầu gấu sẽ bán chôm chôm. Số chôm chôm này không không
phải được lấy tại các chợ đầu mối mà khi giám thị mang chôm chôm tới bán cho tù nhân, bọn đầu gấu có nhiều tiền sẽ mua khoảng mười, hai mươi cân rồi bán lại cho các tù nhân khác. Giám thị bán mỗi cân mười bạt, bọn
đầu gấu mua lại và bán mỗi cân mười lăm, hai mươi bạt. Nếu không có tiền mặt, mua chịu rồi trả góp thì giá sẽ đắt thêm rất nhiều do phải trả
tiền lãi mỗi tuần.
Tù nhân đều hiểu tại sao giám thị lại bán cho
đầu gấu một lúc tới cả mười, hai mươi cân chôm chôm trong khi thừa biết
một người không thể ăn hết được từng ấy.
Cô Wan là đầu gấu độc ác nhất trong tù, dáng vẻ ngầu và có phần đáng sợ, răng cửa bị sâu gần
hết, chỉ còn lại vài cái, người chi chít hình xăm. Mọi người nói cô Wan
sexy bởi phong cách của cô ta là “No Bra” nghĩa là không mặc áo ngực,
thực ra nhiều người khác buộc phải theo phong cách thời trang này nhưng
là vì trong tù kiếm được áo ngực rất khó và vô cùng đắt. Ngoài ra, cô
Wan còn rất thích trang điểm đậm, kẻ mắt thì chọn những màu vừa nổi vừa
“đánh nhau” như xanh và tím chồng lên nhau, môi tô màu đỏ chóe. Ngày nào cô ta cũng trang điểm như thế đến mức mọi người trong tù gọi cô ta là
“cô Wan ba màu”.
Cô Wan có cánh đàn em khoảng bốn, năm người, tất cả đều lực lưỡng, cứng nhắc kiểu hơi đàn ông, thích ăn mặc nghiêm túc,
đứng đắn như mặc váy ngắn trên đầu gối và áo rộng thùng thình, đây cũng
là mốt mà bọn đồng tính trong tù thích mặc. Bọn họ làm gì cũng thật
chuyên nghiệp, thậm chí việc gì cũng làm được, giúp cô Wan xử lý mọi
việc từ sửa ti vi, trèo cột điện, sửa vòi nước... Tóm lại cô Wan và nhóm của cô làm được tất cả mọi thứ, giỏi hơn mọi phụ nữ bình thường, đến
mức nhiều khi giám thị bên trại giam nam cũng phải gọi sang giúp bởi có
nhiều việc không ai dám làm trừ cô Wan và đồng đội của cô ta, ví dụ như
việc trèo cột điện.
Cô Wan có một người chồng mà tù nhân phải gọi là “bố” và phải gọi cô Wan là “bà ngoại”. Mỗi khi nói đến cô Wan và gia đình cô thì phải gọi kiểu trang trọng như vậy bởi cô ta cho rằng tất cả mọi người đều sợ và kính trọng cô ta, cô ta phải là người có quyền lực
lớn nhất, lớn hơn cả mẹ nữa bởi cô ta là “bà ngoại” của chúng tôi. Chồng của cô Wan đồng tính tuy vẫn phải nghe cô ta chỉ đạo nhưng cũng được
sống sung sướng chẳng khác gì ông hoàng, ngày ngày không phải làm gì cả
chỉ việc gác chân lên ngủ, thậm chí còn có người đấm bóp, massage, những người này được cô Wan thuê với giá rất cao.
Trái đất tròn khiên
tôi và cô Wan lại chạm trán nhau một lần nữa sau vụ tôi bị lừa năm trăm
bạt tiền thuốc lá. Đã lâu chị gái tôi không đến thăm, tiền cũng hết sạch nên tôi buộc phải mua chịu hàng của cô Wan, cứ nghĩ đợi đến khi chị gái đến thăm sẽ lấy tiền trả nợ. Chúng tôi thỏa thuận là tiền mua đồ hết
một trăm bạt nhưng khi chị tôi đến sẽ trả một trăm năm mươi bạt, khi chị gái đến thăm tôi bảo chị chuyển vào tài khoản của cô Wan hai trăm bạt
còn chuyển vào tài khoản của tôi ba trăm bạt.
Chị gái tôi đã
chuyển tiền xong, tôi thấy thoải mái vì trả hết nợ cho cô Wan mà còn trả thừa ra tận năm mươi bạt, nhưng không sao, vì biết đâu tôi có thể đã
mua thêm đồ của cô ta với giá không quá năm mươi bạt thì sao. Nhưng sự
việc không diễn ra như tôi nghĩ.
Sau khi chị gái tôi ra về, cô
Wan đến tìm tôi: “Usumi, mày ra đây, mày đã chuyển tiền trả cho tao
chưa?”. Tôi trả lời: “Chuyển xong hết rồi”. Cô Wan hỏi tiếp: “Mày chuyển cho tao bao nhiêu tiền?”. Tôi nói: “Hai trăm bạt”. Ngay lập tức, cô Wan đầu gấu dùng ca nhựa múc nước tạt tai tôi một cái và quát: “Thế còn ba
trăm bạt, sao mày không chuyển nốt cho tao?”. Tôi thấy lạ, làm sao cô ta biết có bao nhiều tiền chuyển vào tài khoản của tôi? Có người báo?
Nhưng ai có thể biết được chuyện này ngoài giám thị quản việc nhận tiền
của tù nhân?
Tôi nói với cô Wan rằng “Tôi mua đồ của “bà” hết có
một trăm năm mươi bạt, nhưng đã chuyển vào tài khoản trả “bà” tận hai
trăm bạt, như thế được coi là trả hơn số nợ rồi còn gì”. Nhưng cô Wan
lại quát: “Khi không có tiền thì đến mua chịu của ta, đến lúc có tiền
thì lại cất đi để mua hàng của người khác hả?”. Tôi cãi: “Ai bảo “bà”
bán đắt hơn người khác? Lại còn bắt tôi đến mua cho “bà” là sao?. Cô ta
liền đe dọa: “Ngày mai mày chuyển ngay số tiền của mày vào tài khoản của tao. Nếu không mày sẽ biết tay tao”. Mồm tôi nhận lời nhưng trong đầu
vẫn nghĩ xem có cách nào khác không. Đêm đó, tôi suy nghĩ căng thẳng đến mức không ngủ được, rồi lại lo không biết ngày mai cô Wan sẽ làm gì
tôi.
Sáng hôm sau, giám thị gọi tên tôi đến văn phòng và hỏi: “Từ khi vào đây mày chưa từng phải đi làm vệ sinh đúng không?”.Tôi trả lời: “Chưa từng làm”. Bà ta liền bảo tôi đi tìm gặp cô Wan, theo tôi được
biết người giám thị này khá thân thiết với cô Wan.
Khi tôi đi đến tìm cô Wan thì thấy cô ta đang đứng cạnh hố phân dáng vẻ rất ngầu, có
khoảng năm, sáu tay đàn em đứng xung quanh. Trong nhà tù này, bất cứ ai
khi đã nhận được lệnh đi dọn vệ sinh của giám thị đều phải gặp cô Wan và đồng bọn ngay tại hố phân.
Cô Wan ra lệnh: “Usumi, mày xuống xúc phân luôn đi. Mày đúng là quá biết điều. Nợ tao hai trăm bạt, trả đúng
hai trăm bạt”, rồi cô ta tiếp tục rêu rao những chuyện tôi không theo ý
cô ta. Tôi đã biết việc tôi phải đi xúc phân là đòn dằn mặt của cô Wan.Trong tù, người “may mắn” được đi xúc phân phải là người vi phạm nội quy trầm trọng. Đây là biện pháp trừng phạt đáng sợ. Nhưng tôi không vi phạm gì, thế mà vẫn phải đi xúc phân! Tôi cầu xin cô Wan tha cho tôi, đừng bắt
tôi xúc phân, tôi sẽ nghe theo cô ta.
Thấy tôi càng sợ, cô ta
càng dọa dữ, bắt tôi phải làm việc đó cho bằng được. Nhưng phải cảm ơn
một tên đàn em của cô Wan khi nó nói: “Không cần bắt nó xúc phân cũng
được mà. Cho nó làm việc khác hay hơn đi”. May mắn làm sao mà cô Wan
cũng chịu nghe theo đàn em nên tôi thoát nạn hôm đó. Trước khi thả tôi
đi cô Wan tuyên bố với tôi tiền trong tài khoản của tôi sẽ phải chuyển
sang tài khoản của cô ta, cấm chống đối, trốn cũng không thoát. Một khi
đã trở thành con nợ của cô Wan rồi thì bắt buộc phải làm như vậy.
Tôi cứ nghĩ như thế là mình đã thoát nhưng lại có một tên đàn em của cô Wan nói: “Bà ơi, con bé này nó biết thêu, thêu đẹp lắm!”. Thế là buổi chiều tối ngày hôm đó, đàn em của cô Wan mang ba, bốn bộ quần áo đến cho tôi
thêu. Tôi vội làm ngay và cố gắng thêu cho thật đẹp, vì nghĩ rằng nếu cô Wan hài lòng chúng tôi sẽ thân thiện với nhau hơn. Thêu xong, tôi vội
mang đến cho cô Wan cùng những lời có cánh: “Bà ơi, con thêu quần áo cho “bà” xong rồi, “bà” muốn con làm thêm gì thì cứ bảo”. Cô Wan cầm lên
xem, rồi chắc nhớ ra chuyện cùng Kích lừa tôi vụ mua thuốc lá nên trả
công cho tôi bằng một điếu thuốc cùng với lời dặn nếu bị giám thị bắt
được thì cấm không được khai ra cô ta. Tôi vui lắm vì một điếu thuốc khi đó có giá năm mươi bạt, tôi mang đi bán lại cho người khác, số tiền
kiếm được còn nhiều hơn tiền công thêu năm cái áo. Từ đó trở đi, tôi rất thích thêu áo cho cô Wan.
Cũng từ đó trở đi, cô Wan thường xuyên gọi tôi sai bảo khiến tôi ngày càng thân thiết với cô ta hơn. Tuy cô ta là đầu gấu cho vay lãi nhưng một khi thuê chúng tôi, cô ta chưa bao giờ quỵt một đồng tiền nào.
Trong khi chúng tôi chỉ có một, hai bộ
quần áo tù, thậm chí có người chẳng có bộ nào thì cô Wan phải có đến mấy chục bộ. Bởi hầu hết tù nhân đều là con nợ của cô Wan. Cô Wan có khi
đòi con nợ mua trả cô ta bộ quần áo mới. Tôi thấy cô Wan ở tù còn được
sống như bà hoàng, chứ nếu ở bên ngoài cô ta cũng chỉ là một con chó bị
chối bỏ.
Cho dù nhà tù có chật chội đến mức nào thì vợ chồng cô
Wan cũng có “vương quốc” của riêng mình. Nhiều người gọi đó là “nhà của
bà Wan” hay “tổ tình yêu” của hai vợ chồng họ. Lúc cô ta ngủ cũng có
người túc trực bóp chân nắn tay cho. Cô ta tự tìm thuê những người này,
trả công hậu hĩnh, tù nhân kháo nhau là cô ta trả hai mươi bạt mỗi lần
bóp chân. Đôi khi cô Wan sẽ trả hẳn một cục cả trăm bạt, cũng có khi trả bằng thuốc lá.
Cô Wan là người có quyền lực và tầm ảnh hưởng
rộng, tù nhân đều nể sợ. Bản thân tôi để làm thân được với cô ta cũng
phải qua rất nhiều gian khổ. Nhưng một khi đã thân, tôi cũng được lợi
rất nhiều. Tôi được đi lại trong tù khá thoải mái, nhiều khi tôi thiếu
đồ đến chỗ cô Wan lấy tạm, đôi khi cô ta còn không lấy tiền của tôi nữa.
Trong nhà tù này chênh lệch giàu nghèo cũng rõ như ở bên ngoài. Như cô Wan
chẳng hạn, cô ta nhiều hơn người khác từ quần áo cho đến tiền vàng,
người khác phải chen chúc nhau mà còn không có chỗ ngủ, còn cô ta thì
được nằm thoải mái. Vậy nên cô Wan thành bà hoàng. Những người không có
ai thăm nuôi, tiền cũng không có, chẳng khác gì một con chó cả.
Ở trong tù, việc bị mất đồ xảy ra như cơm bữa. Nhiều thứ không đáng trộm
cũng trộm, như bàn chải đánh răng đã dùng rồi. Nhiều người còn lấy trộm
cả bàn chải đánh răng mà người khác đã dùng để đánh kẽ chân.
Có
một dạo, tôi không có người thân đến thăm, tiền cũng hết, đồ dùng dần
dần hết đi và thứ còn lại duy nhất là dầu gội đầu. Khi đó nó có tác dụng nhiều hơn ba trong một, có thể dùng thay xà phòng tắm, sữa rửa mặt,
nước rửa bát hay đôi khi dùng một chút làm để giặt quần áo cũng được.
Thế mà hôm đó, lúc đi tắm, khi tôi đang cố gắng dội nước cho kịp mười
giây ngắn ngủi được phép, quay lại thì chai dầu gội đầu yêu quý của tôi
đã biến mất trong chớp mắt. Chẳng biết ai lấy bởi ở đó có quá đông
người. Tôi vừa tiếc vừa buôn, ngày mai biết lấy gì mà tắm. Thật là “Xong đời vì trộm!”
Quần áo cũng bị mất thường xuyên, thường là mất
ngay trên dây phơi. Thế nên chúng tôi phải cho đồ dùng thiết yếu vào túi nhỏ mang theo bên mình. Chiếc túi này được cắt ra và may lại từ những
bao tải bằng nhựa, sợi của nó giống như sợi chiếu vậy, chỉ có điều là
được thiết kế lại cho đẹp mắt hơn để không phải quá xấu hổ khi đeo chúng và không bị lẫn với của người khác. Riêng túi của tôi, mọi người thường gọi là túi Louis vì tôi may rất đẹp và trang trí bắt mắt hơn hẳn so với túi của tù nhân khác.
Xà rông là thứ bọn ăn cắp rất ưa chuộng.
Vậy nên chúng tôi thêu tên mình vào viền váy nhưng bọn chúng trộm xong
dùng kéo cắt chỗ viền váy có thêu tên đi, thế là đã trở thành đồ của
chúng. Tôi vốn là người nhận thêu tên thuê nên cô Wan nói: “Này Usumi,
váy của tao thêu tên rồi vẫn bị mất. Mày thử thêu tên kiểu gì mới để cho chúng nó không ăn trộm nữa đi”. Tôi suy nghĩ, làm lại. Một chiếc váy
tôi thêu tên trên ba chỗ thay vì chỉ thêu viền váy như trước. Tôi thêu ở hai gấu trên, dưới và thêu ở chính giữa. Bọn trộm váy có muốn cắt chữ
thêu đi cũng không hết được, muốn cắt hết chữ thêu thì váy chỉ còn lại
một gang tay, không thể dùng tiếp được.
Từ đó, khách xếp hàng dài chờ thuê tôi thêu tên, nhiều đến mức làm không kịp vì kiểu thêu chống
trộm như thế này trong tù chỉ có mình tôi làm được mà thôi. Tuy nhận làm không kịp nhưng có một người mà tôi không thể từ chối đó là cô Wan, cô
ta mang đồ đến khi nào là tôi phải vội thêu ngay lúc đó.
Thêu tên trên váy cần phải có kim khâu nhưng luật của nhà tù cấm phạm nhân mang
kim khâu lên phòng ngủ. Cô Wan là khách hàng lớn của tôi nên tôi nhờ cô
kiếm kim khâu cho tôi. Tất nhiên đó là chuyện nhỏ với cô ta vì đến hàng
cấm như thuốc lá cô ta còn mang vào được nữa là. Cô Wan có cả một quy
trình mang hàng hóa vào tù, lần nào cũng trót lọt. Ví dụ như đàn em của
cô ta được ra tù, cô Wan sẽ dặn kẻ đó mang hàng đến cho cô ta ở địa
điểm, thời gian hẹn trước, sau đó cô Wan sẽ đứng đợi tại chỗ hẹn vào
khoảng thời gian đã được thỏa thuận, tên đó sẽ quăng đồ qua tường vào
cho cô ta. Thường giám thị biết có đàn em của cô Wan được ra tù họ sẽ
tuần tra, canh gác cẩn thận. Nhưng chẳng sao cô Wan vẫn mang hàng vào
được. Thứ hàng hóa được vứt qua tường rào vào tù đó là thuốc lá, mỗi lần chuyển vào như thế cũng được khá nhiều.
Tôi ra tù khoảng bốn,
năm năm thì được tin cô Wan chết vì bệnh AIDS. Cô ta bị lây AIDS từ kim
tiêm. Lúc đó, tù nhân đã định thuê một đội kèn trống vào làm ma cho cô
ta, họ sung sướng vì từ nay cô Wan không thể đàn áp tù nhân được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT