Biểu chiều, Phương Nguyên đến hiệu sửa xe tìm Khương Ninh thì trông thấy Vu Dương đang ngồi ở cửa sửa đồ.
Cậu lại gần, hỏi: "Anh, chị em đâu ạ?".
Vu Dương liếc cậu một cái: "Đi làm rồi".
Phương Nguyên vỗ đầu: "Em quên mất".
Khương Ninh không có ở đây, Phương Nguyên không vội về ngay mà đứng bên
cạnh quan sát Vu Dương. Cậu mới chỉ gặp anh tối hôm trước, sau đó,
Khương Ninh nói anh phải đi có việc nên không gặp được. Hôm nay vừa gặp, cậu thấy anh cư xử với mình giống y hôm trước, vẫn cực kỳ ngầu.
Vu Dương không nói chuyện, Phương Nguyên liền chủ động hỏi han, cậu nhìn món đồ anh đang sửa, hỏi:"Radio ạ?".
"Ừ". Vu Dương cầm chiếc vít nhỏ xíu cúi đầu siết vào trong chiếc radio.
"Anh sửa được cả thứ này nữa ạ?". Phương Nguyên khen: "Thật lợi hại".
Vu Dương vùi đầu chuyên tâm sửa máy, mới đầu Phương Nguyên ngồi xem
trong cửa hàng, sau đó cậu chuyển ghế ngồi sang bên cạnh để quan sát Vu
Dương làm việc.
"Chiếc radio này là của chị Khương Ninh ạ?". Phương Nguyên lên tiếng, không phải hỏi mà là khẳng định.
Vu Dương ừm một tiếng xem như trả lời.
"Em biết ngay mà". Phương Nguyên nói với vẻ hiểu biết: "Ngày trước chị
ấy từng nói với em, hồi cấp 3 chị ấy hay dùng một chiếc radio nhỏ để
nghe bản tin pháp luật trên đài địa phương. Chị ấy bảo, có rất nhiều
kiến thức pháp luật, chị ấy biết được là do học ở trên đài".
Vu Dương một lần nữa quan sát chiếc radio trong tay, lớp vỏ đã bị anh
tháo ra, toàn bộ linh kiện bên trong cũng bong tróc giống như lớp vỏ, có thể thấy là chiếc đài này đã cũ lắm rồi.
"Anh có biết chị ấy rất thích học luật không? Ngày trước, cứ rảnh rỗi là chị ấy lại đến trường em cùng ngồi nghe giảng. Chị ấy nghe rất chăm
chú, ghi chép cẩn thận hơn cả đám bạn lớp em. Thi cuối kỳ, em còn phải
mượn vở của chị ấy để xem đấy". Phương Nguyên nói tiếp: "Chị Khương Ninh xinh xắn, học hành chăm chỉ, tấm lòng lại thiện lương. Sau này tìm bạn
gái, em nhất định phải tìm được người như chị ấy".
Vu Dương đặt chiếc vít xuống, đột nhiên hỏi: "Lúc nào đi vậy? Cậu không phải đi học à?".
"Em tốt nghiệp đại học rồi, không phải đi học nữa". Phương Nguyên trả
lời: "Em đến đây cũng đã hơn một tuần, đang tính ngày mai về thì chị
Ninh bảo ngày mai trên trấn có lễ hội rất náo nhiệt nên em để hôm sau
mới đi".
Vu Dương mím môi, không nói gì nữa.
Phương Nguyên nhìn anh, mở miệng thăm dò: "Có phải anh cũng làm nghề lừa đảo giống đám người trong thị trấn không?".
"Không phải". Vu Dương không ngẩng đầu, kiểm tra đường dây bên trong radio.
"Em cũng đoán thế, anh mà giống bọn họ, chị Ninh đã không yêu anh".
Phương Nguyên kể cho Vu Dương nghe chuyện mình đang muốn tìm hiểu về
trấn Thanh Vân. Cuối cùng, cậu hỏi: "Anh biết Tiền Cường không?".
Vu Dương ngẩng đầu lên: "Cậu muốn điều tra hắn?".
Phương Nguyên không che giấu ý đồ: "Trong một tuần lễ tìm hiểu trấn
Thanh Vân, em phát hiện hình như hắn chính là tên đầu sỏ, có rất đông
người đi theo hắn. Em nghĩ bắt tay điều tra từ chỗ hắn có lẽ sẽ thu thập được rất nhiều chứng cứ". Cậu thở dài: "Nhưng suốt tuần vừa rồi, em
không có cơ hội để tiếp cận với nhóm của bọn chúng. Hang ổ của chúng thì nhiều nhưng không chỗ nào là cố định, muốn lần theo dấu vết cũng khó.
Tiếc là không đủ thời gian, em không thể ở đây mãi được".
"Tôi có thể giúp cậu". Vu Dương bỗng nói.
"Ái chà". Phương Nguyên mở to mắt nhìn anh, một lát sau mới hiểu ra hàm ý của câu nói, cậu lập tức dịch ghế lại gần: "Anh, anh nói thật đấy
chứ?".
"Ừ". Vu Dương gật đầu, bổ sung thêm: "Đừng nói cho cô ấy biết".
"Vâng". Phương Nguyên trả lời rồi quay sang hỏi: "Anh sợ chị ấy lo lắng phải không?".
Vu Dương không mở miệng giải thích. Anh biết nếu Phương Nguyên tìm
Khương Ninh xin giúp đỡ, với tính cách của cô, không chừng cô sẽ lừa
người khác một mình đi điều tra Tiền Cường, giống như lần báo án trước
đó. Anh không thể để cô mạo hiểm, chẳng bằng tự mình đảm đương.
Vu Dương hỏi: "Muốn tôi làm gì?".
Phương Nguyên đưa ra kế hoạch của mình, xong gãi đầu, nói: "Xem ra hơi khó khăn một chút".
Vu Dương châm thuốc, hỏi: "Còn gì khác à?".
"Không có". Phương Nguyên lắc đầu: "Chỉ cần làm mấy việc ấy, đến lúc đó
em sẽ tập hợp thành báo cáo chuyên đề. Nếu không bắt được hết bọn chúng
thì vẫn có thể khiến các ngành có liên quan để tâm đến".
Vu Dương gật đầu: "Tốt".
Phương Nguyên nhìn anh, giơ ngón tay cái lên: "Chị Ninh thật không nhìn nhầm người, anh, anh đúng là rất ngầu đấy".
+++
Sẩm tối, Vu Dương đi đón Khương Ninh.
Mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống nhanh, Khương Ninh không để ý nên bị cảm
lạnh. Lúc Vu Dương đến đón thấy cô bịt khẩu trang đang đứng đợi ở cửa,
gương mặt bị bịt kín để lộ mỗi đôi mắt.
Vu Dương dừng xe trước mặt cô, bỏ mũ bảo hiểm xuống: "Sao lại đứng đón gió thế này?".
"Không đón gió đâu, vừa đi ra thì anh đến".
Vu Dương đội mũ bảo hiểm lên cho cô: "Về thôi".
"Vâng".
Khương Ninh ngồi lên xe, nhét hai tay vào trong túi áo khoác ôm lấy anh.
Vu Dương chạy xe chầm chậm đưa cô về cửa hàng. Cô bị ốm nên chỉ ăn được đồ thanh đạm. Trước khi ra ngoài, anh đã hâm lại cháo.
Anh múc cháo ra bát đưa cho cô: "Cẩn thận không nóng".
Khương Ninh cầm thìa ngoáy cháo cho nguội rồi quay sang hỏi Vu Dương: "Tại sao em bị cảm mà anh lại không?".
Vu Dương đáp: "Anh ít khi bị ốm".
"Bởi vì ăn cay à?".
"Có lẽ thế".
Khương Ninh nếm cháo: "Sau này em cũng thử ăn cay mới được".
Nhớ lại phản ứng sau khi ăn cay của Khương Ninh bữa trước, anh nhìn cô chằm chằm, bảo: "Vẫn còn phải luyện nhiều".
Khương Ninh mang theo giọng mũi khẽ hừ một tiếng.
Ăn được nửa bát cháo, điện thoại của Khương Ninh vang lên. Cô cầm lên nghe, giọng hốt hoảng: "Sao vậy Phương Nguyên?".
"Chị, chị mau tới nhà chị Giai Tú đi, có chuyện không hay rồi".
Kèm theo giọng lo lắng của Phương Nguyên là một loạt âm thanh ồn ào, nghe thấp thoáng như tiếng cãi cọ.
Khương Ninh không hề hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói: "Chị đến ngay đây".
Cúp điện thoại, Vu Dương hỏi cô: "Sao vậy?".
"Nhà Từ Giai Tú hình như đã xảy ra chuyện, em muốn qua đó xem sao".
"Anh đi với em".
Vu Dương khoác áo cho cô, hai người một lần nữa lên xe phóng ra cửa.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa nhà Từ Giai Tú, Khương Ninh vội vã
xuống xe đi vào trong. Chưa vào đến nơi, cô đã nghe thấy tiếng chửi rủa
và tiếng trẻ con khóc.
Cô cau mày đi vào, thấy Từ Giai Tú đang quỳ dưới đất hai tay ôm chặt
Đông Đông gào khóc, miệng không ngớt nói: "Đông Đông là của tôi, các
người đừng hòng cướp được nó đi".
Khương Ninh đưa mắt nhìn quanh phòng, có bà Từ ở đây, ngoài ra còn có cả Ngô Phong cùng một người phụ nữ trung niên khác, tiếng mắng chửi đúng
là phát ra từ miệng người phụ nữ này. Bà ta đang định tiến lên thì bị
Phương Nguyên chặn lại.
Khương Ninh bước mấy bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt Từ Giai Tú, lau nước mắt giúp cô, gọi: "Từ Giai Tú".
Từ Giai Tú định thần lại nhìn cô. Một bên má cô có vết đỏ, hơi sưng. Cô
gắng sức nhếch miệng cười nhưng không sao kéo ra được. Cuối cùng, cô
đành mím môi, cúi đầu khóc thút thít, từng giọt nước mắt chảy xuống.
Trái tim Khương Ninh như bị bỏng. Từ nhỏ đến lớn, rất ít khi Từ Giai Tú
tỏ ra vẻ yếu đuối nhu nhược như thế này. Cho tới tận bây giờ, cô ấy vẫn
luôn giống như một nữ dũng sĩ ở trước mặt cô.
"Trả cháu trai lại cho tôi. Cô không nuôi nổi nó đâu. Số tiền lương ít
ỏi của cô chẳng nuôi được bố mẹ cô mà còn đòi nuôi dưỡng Đông Đông? Cô
có thể mang lại cho nó cuộc sống tốt đẹp gì chứ? Cô muốn nó đi theo cô
rồi chịu khổ cùng cô phải không? Cô là mẹ sao có thể nhẫn tâm thế
được?".Người phụ nữ trung niên nói luôn mồm, liên tục muốn xông vào để
giật lấy Đông Đông.
Khương Ninh giờ mới biết người phụ nữ đó chính là mẹ của Ngô Phong.
Ngô Phong cũng lên tiếng, hắn nói: "Từ Giai Tú, tôi rất xin lỗi cô. Cô
hận tôi không sao nhưng tôi không thể để Đông Đông lại cho cô. Chắc cô
cũng hiểu, nó đi theo tôi sẽ tốt hơn ở lại với cô. Cô đừng cố chấp giữ
thằng bé lại nữa".
"Nghiệp chướng". Bà Từ đứng bên gạt lệ.
"Con phí lời với nó làm gì, mau giành lấy Đông Đông đi". Mẹ Ngô Phong thấy mình bị chặn liền xúi giục Ngô Phong tới cướp người.
Ngô Phong hơi do dự, hắn vừa bước ra thì bị một người đàn ông cản lại. Hắn dừng chân ngước mắt lên nhìn.
Người đàn ông kia cao to hơn hắn, thân hình cường tráng hơn hắn, ánh mắt chăm chú theo dõi hắn. Ngô Phong không dám hành động thiếu suy nghĩ,
đành nói: "Dù sao thì Đông Đông cũng là con của tôi. Tôi mang nó đi cũng là chuyện hiển nhiên thôi".
Từ Giai Tú gào lên: "Nó không phải con của anh, anh đừng hòng mang được nó đi".
Ngô Phong tức giận: "Cô... cô đúng là cứng đầu".
Khương Ninh trấn an vỗ vai Từ Giai Tú. Cô đứng lên, đến bên cạnh Vu
Dương, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ con Ngô Phong, cố ý hỏi Phương Nguyên:
"Phương Nguyên, cố tình xông vào nhà dân đánh người phải xử như thế
nào?".
Phương Nguyên lập tức hiểu ý, cất cao giọng: "Căn cứ theo hiến pháp của
nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp và cố ý gây thương tích cho người khác sẽ bị kết án ba năm tù giam trở lên".
Quả nhiên, nghe cậu nói vậy, sắc mặt mẹ con Ngô Phong lập tức trở nên khó coi.
Khương Ninh mở miệng, giọng điệu rất mạnh mẽ: "Ngô Phong, anh là giáo
viên, chắc không muốn đến đồn cảnh sát một chuyến đâu nhỉ?".
"Cô...". Ngô Phong chỉ tay về phía Khương Ninh liền bị Vu Dương túm chặt bẻ ngoặt ra sau. Hắn đau đớn, thét lên một tiếng.
"Anh buông ra, buông ra ngay". Mẹ Ngô Phong bị dọa, vội vàng nói.
Khương Ninh khẽ kéo vạt áo của Vu Dương, anh mới chịu buông tay.
"Còn chưa đi à?". Khương Ninh nhìn Ngô Phong nói.
Mẹ Ngô Phong chịu thua vội kéo con trai ra khỏi cửa. Lúc bước qua cửa,
bà ta không quên quay lại mắng Từ Giai Tú một câu: "Mày đợi đấy, tao sẽ
không buông tha đâu".
Từ Giai Tú run rẩy, ôm chặt lấy con trai.
Khương Ninh quay lại đỡ Từ Giai Tú dậy. Bà Từ vội vàng đi đến dỗ dành Đông Đông đang khóc tu tu.
"Mình thật vô dụng". Từ Giai Tú nhìn Khương Ninh gượng cười.
Khương Ninh an ủi Từ Giai Tú cho đến khi tâm trạng của cô ấy ổn định mới rời đi. Vu Dương đưa cô về, vì lúc nãy đi vội, cô ăn chưa được bao
nhiêu cháo. Nên anh vào bếp hâm lại cháo, một lần nữa múc ra bát cho cô: "Ăn cháo rồi uống thuốc".
Khương Ninh bưng bát cháo, không ăn miếng nào. Vu Dương biết tâm trạng Khương Ninh đang không tốt, anh đưa tay lên xoa đầu cô.
Buổi tối, Khương Ninh trằn trọc mãi không ngủ được, không sao xóa hết hình ảnh Từ Giai Tú khóc nỉ non trong tâm trí.
Vu Dương ôm cô, hỏi: "Không ngủ được à?".
Khương Ninh nằm trong lòng anh khẽ gật đầu.
"Vẫn đang nghĩ sao?".
Khương Ninh chui vào trong lòng anh, trả lời: "Từ Giai Tú... cô ấy rất ít khi khóc".
Cô nói: "Hồi cấp hai, trong trường có mấy tên côn đồ, cứ tan học là
chúng lại tìm bọn em gây sự. Cô ấy trực tiếp đánh nhau với bọn chúng để
bảo vệ em. Tuy bị thương nhưng cô ấy vẫn mỉm cười để an ủi em...".
Khương Ninh lẩm bẩm, kể lại những chuyện thú vị hồi cô và Từ Giai Tú còn bé. Chuyện cấp hai các cô đi leo núi hái quả dại, cộ bị té từ trên cây
xuống, gãy chân, cuối cùng là Từ Giai Tú phải cõng cô từ trên núi xuống. Rồi chuyện năm cô thi tốt nghiệp xong cấp ba trong thành phố, Từ Giai
Tú đã đạp xe chở cô đến miếu Văn Xương Tinh Quân. Từ Giai Tú không cầu
xin mình thi đạt thành tích tốt mà chỉ cầu mong Khương Ninh có thể đạt
được nguyện vọng trong kỳ thi đại học.
Vu Dương chăm chú nghe cô kể chuyện, tay anh vỗ nhẹ sau lưng cô giống như dỗ dành một đứa bé.
Giọng Khương Ninh càng lúc càng thấp, cuối cùng dần không nghe thấy gì,
cô chỉ lẩm nhẩm một câu: "Cô ấy rất ít khi khóc trước mặt em".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT